HẬU VIỆN CỦA NAM CHỦ "BỐC CHÁY" RỒ


Đã hai ngày trôi qua kể từ khi hắc y nhân rời đi, sau đó, không có ai khác đến.

Ngay cả Lục Vân Khuê đều không đến.

Liễu La Y yên ổn nằm trên giường cứng, nhìn chằm chằm trần nhà, cảm thấy sức lực từng chút một rút khỏi cơ thể.

Nàng đã không còn hy vọng vào bất cứ điều gì, cho dù đó là cứu cha và đệ đệ, hay là về cuộc sống an ổn lúc trước, nàng đã từng nghĩ thành thật nương nhờ Lục Vân Khuê, chỉ vì mong cả nhà bình an.

Nhưng nàng thật sự không làm được, tuy nàng yếu đuối, nhưng cũng kiên cường.

Tuy rằng loại kiên cường này thật sự không đáng giá chút nào, Liễu La Y nhắm mắt lại, hốc mắt ương ướt.

Cửa mở, có người đi vào, Liễu La Y bổng nghiêng đầu, ánh mắt dần ảm đạm xuống.

Người mới đi vào là một nữ tử, dáng vẻ đầy đặn, con ngươi đen nhánh sáng sủa, mái tóc đen mượt xõa sau váy xanh, chia làm hai lọn xõa ở trước ngực.

Đẹp thì có đẹp, lại có loại phong trần ý vị, thấy liền biết nàng ta có kinh nghiệm trải qua phong nguyệt, khóe mắt cùng lông mày tràn đầy đa tình.

"Ơ, ngươi vẫn còn sống à?" – Nữ tử đó lấy khăn tay che miệng cười khúc khích.

Liễu La Y quay đầu không nói lời nào.

Người tới chính là Lâu Nguyệt, nàng ta thấy Liễu La Y không để ý đến mình cũng không giận, một bên ghét bỏ tránh né những đồ vật linh tinh trên mặt đất, một bên tự mình tự nói.

"Mấy ngày nay Lục lang thật sự rất tức giận, ta trước giờ chưa từng thấy chàng tức giận như vậy, đồ vật trang trí trong phòng đều bị đập qua, ta đoán, liền biết là bởi vì ngươi".

"Chàng nói bộ dáng sống dở chết dở này của ngươi, một chút mềm yếu của nữ tử nhà người đều không có, tại sao chàng lại dành tình cảm sâu đậm cho một mình ngươi? Còn ta ở cạnh càng lâu như vậy, chàng lại chỉ thuận theo ta một chút lúc ở trên giường".

"Thật sự làm cho người khác không thể hiểu nổi" – Lâu Nguyệt đến gần Liễu La Y, dùng lực vỗ vào mặt nàng "Hay là nói, do các ngươi là tiểu thư danh gia vọng tộc, thật cho rằng mình trời sinh cao quý sao?"

Liễu La Y nghiêng đầu né cánh tay của nàng ta, lạnh giọng nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy, ta thà không thèm tình cảm của hắn".

Lâu Nguyệt xì bật cười: "Thật cao quý a, nhưng đáng tiếc cuối cùng cũng sẽ bị Lục lang nạp vào phòng thôi".

Liễu La Y nghe vậy, trong lòng một trận rét run, nàng nâng mắt nhìn Lâu Nguyệt, nói như đinh đóng cột: "Tuyệt đối sẽ không!".

"Phải không?" – Lâu Nguyệt nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy cười nhạo.

Liễu La Y tức giận trong lòng lại không biết nói cái gì, chỉ có thể đè xuống lửa giận, nhắm mắt lại, quyết định không thèm để ý nàng ta.

"Ngươi không cần phải hận ta, hôm nay Lục lang kêu ta tới là muốn truyền lời với ngươi, chàng nói, ngươi đã chống lại chàng, thì cũng đừng trách tại sao chàng không khách khí".

"Còn nhớ rõ Liễu Mân Thường chứ, mọi thứ đều xem ngươi như nào, ngươi sẽ vì hắn trả giá đắt đấy, lần này, cho dù ngươi giống một con chó đến cầu xin chàng thu nạp ngươi vào phòng cũng chẳng thay đổi được gì đâu".

Những lời này vừa nói ra, cổ họng Liễu La Y lập tức ứa ra một trận tanh ngọt, khí tức cùng huyết khí dâng trào, làm cho hai mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất đi.

Liễu La Y dùng hết sức đứng dậy, dựa vào trên tường loạng choạng đi về phía Lâu Nguyệt: "Hắn muốn làm gì, hắn làm gì Thường nhi rồi?"
"Ta vừa mới nói ban nãy rồi, ta chỉ là người chuyền lời nói lại thôi, việc này không dính đến ta, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng bây giờ của ngươi, ta cảm thấy cực kì vui sướng" - Lâu Nguyệt nhẹ nhàng né được cánh tay của Liễu La Y, làm Liễu La Y loạng choạng ngã xuống đất.

Liễu La Y muốn đi tìm Lục Vân Khuê để chất vấn, nhưng thân thể nàng suy yếu, ngay cả ngồi dậy cũng đứng không vững.

Nàng cố gắng giãy giụa một phen, sau đó nương theo bức tường đứng dậy, che mặt thút thít.

Không ai có thể cứu nàng, nàng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân nhân của mình bởi vì mình bị hại đến thảm hại.

Bi thương nhấn chìm lấy nàng, cảm giác bất lực tràn đầy ở đây gần như đè ép nàng đổ vỡ.

Lâu Nguyệt nhìn dáng vẻ của nàng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người muốn rời đi, nhưng Liễu La Y đã nắm lấy góc áo của nàng ta.

Lâu Nguyệt khịt mũi giễu cợt, dùng một chân hất tay Liễu La Y ra rồi sải bước rời khỏi, khóa chặt cửa lại, Liễu La Y bị đau, chỉ dại ra trầm mặc không nói lời nào.


Sắc trời dần tối, mặt trời lặng về Tây, cuối cùng tia sáng ở khe cửa cũng biết mất, tất cả mọi thứ dương như rơi vào màn đêm.

Trên thân cây ngoài sân, có hai bóng người đang nhoài người về phía trước.

"Công công công chúa! nô tì sợ độ cao! " – Tân Nhiên ôm lấy thân cây bên cạnh mà rơm rớm nước mắt, đến mở mắt cũng không dám.

Uất Trì Li quyết đoán mà đứng trên cành cây cao nhất, chống nạnh nhìn xung quanh sân, thoải mái như đang ở trên mặt đất.

"Người nói cô gia sẽ tức giận hay không, trực tiếp đem nàng ấy bóp chết, nếu không tại sao lâu như này rồi, mà một chút động tĩnh cũng không có?" – Tân Nhiên nhắm mắt run cầm cập hỏi.

"Nói nhảm gì vậy? Im miệng" – Uất Trì Li ló đầu nhìn quanh, tức giận nói "Nếu như thật sự chết, chẳng lẻ nhiều người canh giữ ngoài cửa như vậy thì xem thành là chịu tang hả?"
Kể từ ngày kia, trong lòng nàng cảm thấy bất an, tuy lúc đầu nàng chỉ nghĩ cản trở bọ họ yêu nhau, còn những chuyện khác của Liễu La Y chính là không nằm trong phạm vi nàng xem xét.

Nhưng bây giờ thời gian trôi qua cũng lâu, nàng tổng không thể nhẫn tâm xem như không có gì xảy ra, ít nhất trước lẻn vào xem thử xem người có làm sao không.

Phải biết rằng loại người như Lục Vân Khuê, cho dù Liễu La Y liên tục từ chối, hắn vẫn cho rằng tất cả của Liễu La Y là của hắn, bây giờ hành vi "phản bội" ​của Liễu La Y, hoàn toàn đánh vỡ tôn nghiêm của hắn.

Hắn nếu như không vì chuyện này mà giận sôi máu, Uất Trì Li nàng sẽ theo họ Liễu La Y!
Vẫn là trách mình kích động, Uất Trì Li có chút tự trách.

Tân Nhiên chịu đựng sợ hãi mở mắt ra, nhìn Uất Trì Li: "Công chúa, từ khi nào mà người đối với nàng ấy để ý như vậy? Bình thường nếu Liễu La Y toi đời, người hẳn là phải kích động đến mất trí mới đúng".

Lại nói lung tung, Uất Trì Li mặc kệ Tân Nhiên.

Kể từ sáng hôm đó về sau, Lục Vân Khuê đã chi tiền thuê không ít hộ vệ bao quanh toàn bộ viện này từ trong ra ngoài một cách nghiêm ngặt, những tên hộ vệ này đều có võ công, một mình nàng vốn không thể đối phó hết.

Cần phải dùng trí.


"Này, ta kêu ngươi hạ dược, ngươi làm xong chưa?" – Uất Trì Li quay sang hỏi.

Tân Nhiên thành thật gật đầu, mấy ngày nay nàng hầu như không làm việc gì, cả ngày đều nghĩ cách hạ dược người khác, không lúc nào là rãnh rỗi.

"Vậy chờ tiếp xem sao" – Uất Trì Li nói, nàng nhìn về cửa phòng Liễu La Y, nắm chặt nắm tay, ánh mắt trở nên sắc bén.

Thời gian trôi chậm chạp, Uất Trì Li tưởng chừng như mình đợi đến một thế kỉ luôn rồi, những tên hộ vệ mới một đám đều buồn ngủ đến nghiêng ngã.

Uất Trì Li xem thời gian không có gì sai biệt, lúc này mới từ trên cây nhảy xuống, một tay chống đất, đáp đất nhẹ nhàng không gây ra một tiếng động.

Hộ vệ gần đó dường như bị đánh thức, hơi giật mình, Uất Trì Li nhanh tay lẹ mắt đánh hắn ngất, cho nên người nọ liền gục đầu xuống.

Nhìn xung quanh thấy an toàn, Uất Trì Li mới đẩy cửa bước vào, trong phòng tối đen như mực, toát ra một mùi vị đen tối.

Uất Trì Li mò mẫm tìm kiếm chân đèn theo trí nhớ, dùng lửa chiết tử đốt lên, sau đó nhìn về phía giường, nhưng kinh ngạc phát hiện không có ai trên đó.

Nàng nhíu mài, trong lòng cảm thấy không ổn, có khi nào bản thân bị lừa hay không?
Bất quá giây tiếp theo, nàng liền thấy dưới thân mình có một khối thân thể, nàng vội vàng ngồi xổm xuống, thật cẩn thận lật người nọ lại, trong lòng hồi hộp.

Chỉ thấy Liễu La Y nằm ở đó, một thấn bạch y xộc xệch, thân thể mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt trong suốt, không còn chút máu, dường như chạm vào sẽ tan.

Uất Trì Li thấp giọng mắng, vội vàng thăm dò hơi thở của nàng, đến khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của nàng ấy, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Liễu La Y nếu thật sự chết, nàng nhất định sẽ tự trách.

"Công chúa! Có người đến!" – Tân Nhiên từ ngoài chạy vào, nói với Uất Trì Li bên cạnh.

"Đem nàng đi" – Uất Trì Li dứt khoát nói.

"Hả? Đem đi đâu?" – Tân Nhiên thập phần kinh ngạc.

"Trước không quản nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn, nàng nếu như bị sốt, nói không chừng sẽ sớm đi đời nhà ma! Còn tên khốn kiếp kia, lại đối xử như vậy với một nữ tử yếu ớt, đợi lão nương ra tay, nhất định sẽ bẻ cổ hắn!" – Uất Trì Li phun một câu.


Liễu La Y mặt đầy nước mắt, thân thể nóng hổi mỏng manh, Uất Trì Li không đành lòng nhìn.

Tân Nhiên vội vàng nói phải, sau đó cúi xuống định nâng Liễu La Y lên, nhưng Uất Trì Li đã đưa tay ra ngăn cản.

"Để ta" – Nàng nói.

Uất Trì Li cẩn thận từng li từng tí vươn tay ôm lấy bờ vai mảnh mai của Liễu La Y, tay kia để sau gối dùng lực bế Liễu La Y lên.

Quần áo rộng lớn bao lấy thân thể kia, gầy yếu như một que diêm.

Vừa ra khỏi cửa, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn từ xa vọng lại, sau đó cửa sân bị đóng sầm lại, vài người cầm đuốc xông vào, tên cầm đầu cầm đuốt hét lớn với Uất Trì Li: "Tiểu tặc to gan, còn không mau đứng lại!".

"Cha ngươi mới là tiểu tặc!" – Uất Trì Li hướng bọn hắn hừ một tiếng, sau đó tiến về phía gốc sân chạy đi, vận khinh công, nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, rất nhanh sau đã không thấy thân ảnh.

"Còn không mau đuổi theo cho ta! Bắt tên tiểu tặc to gan ngông cuồng đó lại giao cho quan!" – Lục Vân Khuê chỉ vào bầu trời đêm đầy sao, nghiến răng nghiến lợi nói, tức giận muốn ngất "Dám đoạt nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ băm ngươi thành vạn mãnh!".

Uất Trì Li không rãnh để ý đến hắn, giờ phút này tinh thần nàng căng thẳng, thân thể Liễu La Y trong vòng tay nàng nóng kinh khủng, như thể bùng cháy bất cứ lúc nào.

Nàng vừa mới làm quen với khả năng khinh công của cơ thể này, lièn cõng một người chạy trên ngối nhà, thật có chút nguy hiểm, cùng lúc này phía sau đột nhiên có mấy mũi tên bắn lén bay đến, Uất Trì Li vô pháp tránh né, chỉ tùy ý chúng xẹt qua bắp chân của bản thân.

Nóng rát đau đớn nhanh chóng truyền đến, Uất Trì Li lảo đảo hít một ngụm không khí, suýt nữa gục trên mặt đất, may có Tân Nhiên phía sau đỡ nàng, bấy giờ mới tránh được một trận kiếp nạn.

Thực nhanh, các nàng liền nhảy khỏi cửa lớn Lục gia, bây giờ là đêm khuya, trên đường vắng tanh không một bóng người, chỉ có vài tên ăn mày ở ven đường lò mò.

Lúc này Uất Trì Li mới dừng lại, xoay người trốn vào một góc.

"Công chúa, người có trở ngại?" - Tân Nhiên lo lắng tiến về phía trước, xoay người xem vết thương của Uất Trì Li
Uất Trì Li vén vạt áo lên, chỉ thấy cẳng chân bị cắt một đường, nương theo ánh trăng thấy có máu chảy ra bên ngoài, nhìn có vẻ chói mắt.

"Công chúa, người là kim chi ngọc diệp, vì cứu nàng mà bị thương nghiêm trọng như vậy, người đang nghĩ cái gì vậy a!" – Tân Nhiên nhìn Uất Trì Li, đau lòng không thôi.

Uất Trì Li chịu đau thả quần áo xuống, trong lòng cũng có chút khó hiểu, vì cứu Liễu La Y xém chút mạng cũng không còn, nàng rốt cuộc bị làm sao vậy?
Liễu La Y bên người phát ra tiếng nói mê nhỏ vụn, Uất Trì Li bị dọa chút, thở dài nói: "Gần đây chắc là có y quán?".


Bình luận

Truyện đang đọc