HẬU VIỆN CỦA NAM CHỦ "BỐC CHÁY" RỒ


Liễu La Y bên người phát ra tiếng nói mê nhỏ vụn, Uất Trì Li bị dọa chút, thở dài nói: "Gần đây chắc là có y quán?"
Tân Nhiên chạy ra nhìn xung quanh một phen, trở về nói: "Vào giờ này, đi đâu tìm y quán đây? Gần đây chỉ có một cái quán trọ, hay là công chúa sắp xếp cho nàng trước, chờ sáng mai rồi tính tiếp".
Uất Trì Li nhíu mày, đem tay đặt lên trán Liễu La Y.
"Đều sốt thành bộ dáng này..."
"Quên đi, tìm một quán trọ trước đã, nếu như nửa đêm bị nhiễm lạnh, mạng nhỏ này của nàng sợ là không giữ được" – Uất Trì Li lại bế Liễu La Y lên, ôm nàng càng chặt hơn.
Trước nhà trọ đèn đuốt thật ra sáng trưng, ngược lại ít người, có lẻ đã ngủ hết rồi, Uất Trì Li mặc đồ đen trùm kín mặt, còn ôm một nữ tử trong lòng, thình lình xông vào làm cho tiểu nhị của quán trọ sợ tới nổi xém chút là chui vào dưới tủ.
"Ngươi trốn cái gì, còn không mau cho công...!công tử nhà ta một gian phòng!" – Tân Nhiên ở phía sau, *xoẹt* rút thanh kiếm sáng loáng ra.
Tiểu nhị kia sợ hãi cực kì, run rẩy bò ra tới, nhanh chóng lấy danh sách, khàn giọng nói: "Quý quý quý khách, số phòng...!"
Uất Trì Li lười để ý chuyện khác, ôm Liễu La Y đi lên tầng 3 tìm phòng, sau đó nhẹ đặt Liễu La Y xuống giường.
"Liễu La Y, ngươi tỉnh, ngươi còn sống không?" – Uất Trì Li vươn hai ngón tay thon dài bốp mặt nàng ấy, dùng sức vỗ nhè nhẹ.
Vẻ mặt thay đổi nhìn rất đáng yêu, Uất Trì Li nghĩ.
Liễu La Y thoáng cựa quậy, nỉ non: "Đừng, đừng đụng hắn, các ngươi nhắm vào ta đi, ta cái gì cũng cho các ngươi..."
"Đừng đụng Thường nhi, hắn chỉ là đứa trẻ..."

Nàng lại bắt đầu khóc.

Uất Trì Li vô thức lấy tay áo lau nước mắt trên mặt nàng ấy.
"Tân Nhiên! Đi tìm đại phu, nếu như đại phu ngủ rồi đem hắn từ trên giường dậy kéo đến đây cho ta!" – Uất Trì Li nói một cách sắc bén.
Tân Nhiên bị ngữ khí của nàng làm cho giật mình, bật dậy nhanh chóng sải bước ra khỏi cửa.
Chẳng lẽ là nàng gặp ảo giác, khoảnh khắc khi nãy, công chúa dường như thay đổi thành một người khác, loại khí thế tỏa ra từ trong ra ngoài đó làm cho người khác không khỏi khiếp sợ.
Chắc là ảo giác đi...! Tân Nhiên an ủi bản thân.
Thể chất của Uất Trì Li luôn rất tốt, bình thường ở nơi hoang dã có bị bệnh cũng đều khỏi sau một thời gian, từ trước nay không hề để tâm.
Nhưng bây giờ nhìn Liễu La Y, nàng không khỏi cảm thán.
Phảng phất đối diện với một người yếu đuối chạm nhẹ một cái cũng có thể vỡ như Liễu La Y không biết phải là sao.
Liễu La Y bắt đầu phát run, Uất Trì Li bấy giờ mới bừng tỉnh, ảo não vỗ trán chính mình, tự mắng bản thân đột nhiên biến xuẩn, không phải phải chăm sóc người bệnh sao.
Nàng vội vàng nhặt một chiếc chăn bông thêu ở bên cạnh, nhẹ nhàng đặt lên người Liễu La Y, sau đó lúng túng giúp nàng ấy chỉnh góc chăn.
"Lạnh quá..." – Liễu La Y vẫn còn nhắm mắt, vụn vặt nói.
Uất Trì Li xoay người tại chỗ, sau đó xé bỏ tấm thảm nhung trên ghế quý phi xuống, đắp lên người Liễu La Y.
"Ngươi tại sao vẫn phát run a..." – Uất Trì Li phiền muộn đến vò đầu.
Liễu La Y trở mình, bản thân cuộn tròn thành một đoàn.
Giống như đứa nhỏ không hề có cảm giác an toàn.
Uất Trì Li nặng nề thở dài, chân sau của nàng nửa quỳ ngồi xuống bên cạnh Liễu La Y, duỗi tay đem Liễu La Y từ trên giường kéo lên, ôm nàng ấy dựa vào lòng nàng.
Cơ thể nóng hổi, yếu ớt không xương, ôm vào trong lòng ngực có cảm giác kì lạ.
Tóc nàng ấy xõa trên cằm Uất Trì Li, ngứa ngáy.
Liễu La Y đột nhiên không còn phát run, nàng ấy thậm chí còn đem bản thân rút vào trong lòng của Uất Trì Li một chút, Uất Trì Li đột nhiên cả người như bị đông cứng, không dám nhúc nhích.
Mãi cho đến khi Liễu La Y ngủ thiếp đi, nàng mới vươn đôi tay cứng ngắc của mình ra quấn chăn nhung quanh người.
Tất cả là do cứu người, ta thật là một người từ bi giàu lòng nhân ái! Uất Trì Li mặc niệm trong lòng.
Không thể trách nàng suy nghĩ vớ vẩn, lúc này không khí trong phòng thật sự có chút kiều diễm.


Uất Trì Li dựa vào cột giường sau lưng, mà Liễu La Y thì tựa vào trong ngực nàng, co lại thành một đoàn.
Tuy Liễu La Y vào lúc này sắc mặt trắng bệch không giống người sống, nhưng vẫn đẹp đến kinh tâm động phách, đôi mắt hạnh nhắm chặt, lông mài dài vẽ nhẹ, giống như một mãnh ngọc bích, cho dù nhìn như thế nào cũng không nhìn ra tì vết.
Giống như một đóa tuyết liên, mỏng manh thanh lãnh, không dễ xâm phạm.
Uất Trì Li nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng ấy lắc đầu, một cô nương xinh đẹp thế kia, ấy mà có người nhẫn tâm đối xử như vậy.
Liễu La Y có lẻ do nóng, một đôi tay ngọc vươn ra vuốt một phen, đẩy chăn nhung ra, kéo áo ngoài xuống, lộ ra bờ vai mềm mại nhu nhuyễn.
Uất Trì Li đột nhiên cảm thấy đầu óc ong ong một tiếng, suýt nữa ngất tại chỗ, nàng vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng niệm tội lỗi, tội lỗi.
Bàn tay đó vẫn đang lôi kéo, Uất Trì Li chửi đổng trong lòng, trước khi bàn tay đó gây thêm tội lỗi gì nữa thì nàng đã nhanh trí nắm chặt bàn tay đó ấn vào bên cạnh nàng.
Có tiếng bước chân trên cầu thang truyền đến, Uất Trì Li bị dọa một hồi, vội từ trên giường leo xuống, đặt tay Liễu La Y đang để loạn bên ngoài vào chăn, sau đó huýt sáo ngồi lên ghế quý phi.
Tân Nhiên vô cùng lo lắng dẫn đại phu đi vào, liền thấy cảnh tượng như vậy.
"Người cư nhiên vui vẻ đến vậy, hà tất phải gọi đại phu?" – Tân Nhiên có chút không hiểu.
Uất Trì Li ho khan hai tiếng, từ trên ghế quý phi nhảy xuống.
Đại phu nhìn vẻ mặt của người vẫn còn mê mang trên giường, hắn từ trong tay lấy ra một chiếc khăn tay, phủ lên cổ tay Liễu La Y, sau đó đặt ngón tay lên, cau mày ngẫm nghĩ một lúc.
"Ngươi là gì của nàng? Tại sao lại dằn vặt nàng thành bộ dạng thế kia, từ mạch tượng của nàng thấy được cơ thể vô cùng yếu ớt, nhất định là không được uống nước trong nhiều ngày, lo lắng đè ép, mới dẫn đến phát sốt hôn mê".
"Một cô nương tốt như thế này, làm sao mà lại gặp phải loại nam nhân như ngươi" – Lão đầu vừa vuốt râu vừa nhìn Uất Trì Li với ánh mắt thập phần bất mãn.
Uất Trì Li: Ta bị oan...!
Lão đại phu kia ánh mắt không được tốt nhưng lại nghiêm túc có trách nhiệm, một bên viết đơn thuốc ra tờ giấy một bên mắng Uất Trì Li đến mất mặt.
Đợi hắn nói xong rời đi, Liễu La Y cũng uống xong thuốc, trời cũng muốn sáng rồi.

Uất Trì Li ngồi xuống, cắn một ngụm bánh bao mà Tân Nhiên mua từ bên ngoài về.
Tân Nhiên ngồi xổm xuống, dùng kim sa dược giúp Uất Trì Li bôi lên vết thương trên chân: "Công chúa, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Tối qua sợ là do cô gia sợ dẫn tới sự chú ý của người khác nên không dám rêu rao, bây giờ trời cũng sáng rồi, nhất định sẽ nghĩ cách tìm kiếm xung quanh".
"Đợi nàng tỉnh dậy, chúng ta đổi nơi ẩn nấp khác.

Ta thân là công chúa, chẳng lẻ khắp kinh thành này không có nổi cửa tiệm, tài sản gì sao?" – Uất Trì Li hỏi.
Mấy ngày nay nàng đều quên mất vấn đề này, bất kể là ở cổ đại hay ở hiện đại, không có tiền thì một bước khó đi.
Tân Nhiên bỏ thuốc xuống, đứng dậy, cắn mối nói: "Có thì có thật, mà còn là lúc người mới vào kinh thành, hoàng đế đã ban thưởng cho người rất nhiều ruộng đất nhà cửa, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" – Uất Trì Li có một loại dự cảm không lành.
"Chỉ là không biết cô gia đã nói những gì với người, ngày thứ hai người đã đem toàn bộ khế đất khế nhà đều đưa cho bọn họ cả rồi, bây giờ còn một ít đồ thừa thôi, chỉ đủ để duy trì cuộc sống" – Tân Nhiên khổ sở nói.
Uất Trì Li muốn đập đầu vô tường chết đi được.
Ngay cả tài sản cũng giao ra toàn bộ rồi, cũng là vì cái được gọi là tình yêu, thật là ngu đến mức độ đó rồi.
Liễu La Y ở bên kia nhúc nhích, mở mắt..


Bình luận

Truyện đang đọc