HẬU VIỆN CỦA NAM CHỦ BỐC CHÁY RỒI

"Rời đi?" – Uất Trì Li nhấc mày "Một cô nương như nàng, dẫn theo một thiếu niên, có thể đi đâu được chứ".

"Công chúa chẳng lẻ đã quên, nô tì so với ngươi còn lớn hơn một chút".

Một giọng nói êm tai từ cửa vọng lại, giống như nước suối thanh mát, lành lạnh.

Liễu La Y một thân bạch y lạnh lùng đứng ở cửa, trong tay cầm một hộp thức ăn nhỏ, bàn tay trắng nõn của nàng đặt ở phía trên, thập phần cảnh đẹp ý vui.

Uất Trì Li đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Liễu La Y nhìn nàng một cái sau đó nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, tiến lên vài bước ôm hộp đồ ăn vào lòng, cứng rắn nói: "Này, ăn đi".

Một chút cũng không dịu dàng, Uất Trì Li nói thầm.

"Nghe Tân Nhiên nói, ngươi muốn đi?" – Uất Trì Li lấy hộp đồ ăn để vào bên cạnh, không có mở ra.

Nét mặt của Liễu La Y không được tự nhiên, nàng dùng ngón tay mãnh khảnh nghịch đai áo trên người, đè thấp giọng nói "Ân" một tiếng.

"Vì sao?" – Uất Trì Li không thể hiểu được.

"Vậy công chúa sẽ giữ lại ta, làm nô tì sao?" – Liễu La Y trầm giọng hỏi.

"Làm sao có thể chứ?" – Uất Trì Li vỗ xuống vạc giường một cái.

Liễu La Y gật đầu rõ ràng, nét mặt lại càng thêm hiu quạnh: "Công chúa đã rời khỏi Lục phủ, vậy chắc chắn sẽ trở về Bắc vực, ta chẳng qua chỉ là một cái nô tịch người thôi, đi theo công chúa cũng là một gánh nặng".

Uất Trì Li vừa nghe liền biết mình đã hiểu lầm, vội mở miệng giải thích: "Không phải, ta chính là nói ngươi..."

"Công chúa không cần nói nữa, nô tì đều hiểu, sáng sớm mai sẽ rời khỏi đây" – Liễu La Y đứng dậy, lễ phép làm một cái lễ, sau đó sải bước ra cửa, bóng lưng lạnh lẽo gầy yếu.

"Ta nói! Khụ khụ khụ..." – Uất Trì Li không biết vì vội vàng hay là vì cái gì, nói được một nửa liền nghẹn họng ho khan một tiếng, ngã về chân giường ho một trận, lúc này mới tốt hơn được một chút.

Đợi đến khi ngảng đầu lên nhìn, đã sớm không thấy bóng dáng của Liễu La Y rồi.

"Ngươi nói thử xem cô nương này, trong đầu nghĩ cái gì không biết!" – Uất Trì Li bực bội trong lòng quay người chỉ vào Tân Nhiên nói.

Tân Nhiên xách hộp đồ ăn, mơ hồ.

Nàng để hộp thức ăn vào trong tay của Uất Trì Li, lắp bắp nói: "Công chúa, ăn, ăn chút thức ăn đi".

"Không ăn, ngươi đỡ ta" – Uất Trì Li thở dài thườn thượt, qua loa mang giày vào.

Đợi đến khi nàng tìm đến phòng của Liễu La Y, đúng lúc thấy Liễu Mân Thường đang mang một cái bộc nhỏ trên lưng, đăm chiêu ưu sầu bước một chân ra khỏi cửa.

Hắn sau khi nhìn thấy Uất Trì Li, vội vàng chạy đến đón, suýt chút té khụy gối xuống rồi, cũng may Uất Trì Li nhanh đưa tay ra tóm lấy gáy hắn, nhấc hắn lên.

"Hai người tỷ đệ các ngươi đang làm cái gì vậy a" – Uất Trì Li đỡ trán.

Liễu Mân Thường cuối đầu viền mắt hơi đỏ, nói nhỏ: "Xin công chúa hãy giữ lại A tỷ, từ nhỏ thân thể nàng đã yếu nhược, lại ở Lục phủ chịu nhiều khổ như vậy, thật sự rất đáng thương. Bây giờ chúng ta vẫn là nô lệ, đây là lệnh của hoàng thượng đích thân hạ xuống, dù cho có lấy được văn thư cũng không có tác dụng gì, dung mạo của nàng như thế này, khó tránh khỏi có người thèm muốn, ta bây giờ không có năng lực bảo vệ nàng".

"Công chúa giữ nàng lại, để nàng làm nha đầu bên cạnh công chúa đều có thể, Mân Thường xin ngài".

Nói xong, hắn như muốn khụy gối xuống, Uất Trì Li lại lần nữa vươn tay kéo hắn lên, ngữ khí không tốt nói: "Ta khi nào nói không giữ nàng lại! Nói mau, tỷ tỷ của ngươi đâu!"

"Khi nãy nàng đi ra ngoài rồi, nói đi giải sầu".

Uất Trì Li ho khan một tiếng co chân chạy đi, đi được vài bước thì ngoảnh đầu lại khung cửa đưa đầu nói vọng vào: "Ngươi cung thành thành thật thật ở lại chỗ này cho ta, mạng của hai người các ngươi đều do ta cứu, sao có thể nói đi liền đi!"

Lãnh thổ Đại Yến rộng lớn, từ kinh thành chạy đông chạy tây cũng phải đi qua ba bốn cái phường, Uất Trì Li vừa đi qua vài con hẻm liền lạc đường rồi, đứng giữa đường lớn gãi đầu.

"Này, sao ngươi lại ở đây?" – Một giọng nói trong trẻo lại mang theo vài phần kiêu ngạo vang lên.

Uất Trì Li quay đầu lại nhìn, là Thu Vô Cẩm, hôm nay nàng ta cũng vận một thân bạch y, nhưng đôi môi lại tô đỏ như quả anh đào, khiến nàng ta thập phần tùy ý khoa trương.

"Làm sao, kinh thành do nhà ngươi mở chắc?" – Uất Trì Li không có thời gian nói chuyện với nàng ta, xoay người hỏi một thúc thúc bên đường "Ngài có nhìn thấy một người vận bạch y, nữ tử bộ dáng rất xinh đẹp không?".

Thúc thúc vuốt râu suy nghĩ một hồi, chỉ người sau lưng Uất Trì Li: "Là cái người đó sao".

Uất Trì Li xoay lại nhìn, đúng lúc chạm thấy ánh mắt của Thu Vô Cẩm, nàng im lặng rồi xoay đầu nói: "Cô nương mà ta tìm so với nàng xinh đẹp hơn nhiều, ngài có thể là sẽ ấn tượng?"

"Uất Trì Li ngươi!" – Thu Vô Cẩm chỉ tay vào Uất Trì Li thét lên.

Thúc thúc nghĩ kỹ lại một phen, nói: "Khi nãy cô nương đó đi về hướng kia rồi, ngươi đi xem thử xem?"

Sau khi cám ơn vị thúc thúc đó xong, nàng lon ton chạy theo hướng hắn chỉ, Thu Vô Cẩm tức giận đi theo phía sau nàng.

"Bổn cô nương chỗ nào không đẹp! Uất Trì Li ngươi nói rõ ràng cho ta xem nào!".

"Còn có, những lời đồn đãi trong kinh thành, nói ngươi hòa ly rồi, là thật sao?"

Trong lòng Uất Trì Li lo lắng cho Liễu La Y, nào có quan tâm những lời nàng ta nói, tùy tiện nói: "Không có nói là ngươi không đẹp, ngươi đẹp lắm rồi, đệ nhất thiên hạ mỹ nhân". (chỗ này giống như kiểu: bạn là nhất, nhất bạn rồi).

Trên đường người đến người đi đông đúc, muốn tìm một người nói dễ hơn là làm, Uất Trì Li càng ngày càng lo lắng, thể chất gặp chuyện không may của Liễu La Y dễ dàng sẽ gặp chuyện không tốt, vận nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì phải làm sao đây.

Bản thân thật không dễ dàng mới quyết định cứu nàng ấy, nếu như không sắp xếp ổn thỏa cho nàng ấy thì thật là không biết tính toán.

Lúc này, di ngang qua một con hẻm, thì thấy một đám nam tử không mặt đồ đang xếp thành vòng tròn lớn, nàng đột ngột dừng lại bước chân, nhìn vào bên trong.

Phía sau có Thu Vô Cẩm đi sát theo, cho nên đầu đụng phải lưng của Uất Trì Li.

Nàng đang muốn nói thì bị Uất Trì Li che miệng lại.

Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng dán vào mặt nàng, Thu Vô Cẩm trong một khoảnh khắc thân thể căng thẳng, đối diện với ánh mắt của Uất Trì Li, không còn bộ dạng khiêu khích không trưởng thành như trước đây mà nàng thấy, thay vào đó là một bộ dạng sắc bén hoàn toàn xa lạ.

Cùng tồn tại với sự ấm áp.

Giây tiếp theo, lòng bàn tay trên mạng nàng đột nhiên biến mất, Thu Vô Cẩm vẫn chưa kịp định thần trước mắt đang xảy ra chuyện gì, đã thấy thân ảnh của Uất Trì Li lao ra như một mũi tên, vài bóng đen mơ hồ chớp nhoáng, mấy tên đại hán rên rỉ kêu lên một tiếng nằm trên mặt đất.

Uất Trì Li cũng ngạc nhiên trước sự phù hợp đến đột ngột của cơ thể này, giống như nó hoàn toàn thuộc về nàng.

Nàng vội vàng đi tới chỗ nử tử bạch y bị vây ở giữa kia, trong một khoảnh khắc trở nên sửng sốt.

Đó là, một đại nương thùy mị nết na.

Nàng vừa nãy lo lắng nên không nhìn kỹ, chỉ thấy một thân ảnh rất giống với Liễu La Y, thì cho rằng nàng ấy lại bị ức hiếp.

"Công chúa?" – Một giọng nói quen thuộc vọng lại sau lưng, Uất Trì Li xoay người lại, thấy gương mặt của Liễu La Y không rõ biểu tình ra sao, nàng đang thanh lãnh đứng ở đó, một thân đồ trắng, với vẻ mặt rất kinh ngạc.

"Cứu mạng a! Người đâu! Có người ở trên đường cướp bốc a, các ngươi còn không mau, bắt cái tên điên khùng to gan này cho ta!" – Đại nương đó đột nhiên che mặt hét lên.

Uất Trì Li phản ứng rất nhanh, vô thức lui lại vài bước co chân chạy, lúc đi ngang Liễu La Y, một tay liền nắm lấy tay của nàng ấy, dẫn theo nàng ấy cùng chạy với nàng.

Không biết chạy bao lâu, sau lưng rốt cuộc không có ai đuổi theo, Uất Trì Li mới ngừng lại không ngừng thở hổn hển, Liễu La Y so với nàng còn thở hổn hển hơn, mặt nàng ấy đỏ bừng, một bên chống tay lên tường.

"Công chúa bây giờ nghèo thành như vậy rồi sao, giữa đường cướp bóc" – Liễu La Y hít thở đều đặn.

"Còn không phải là do tìm ngươi, đại nương đó tuy rằng lượm thuộm, nhưng mà dáng người so với ngươi không khác biệt lắm, vừa gầy mỏng manh mà chỗ nào cần lồi thì lồi lõm thì lõm, ta chỉ nghĩ rằng ngươi bị vướn vào những tên vô lại đó" – Uất Trì Li một bên nói, một bên lau mồ hôi vươn trên mặt, trong tim có chút hối hận, bản thân từ khi nào mà trở nên lổ mãng như vậy.

"Công chúa cẩn thận lời nói" – Liễu La Y đỏ mặt, ánh mắt có chút lấp lánh.

"Này, ngươi cái người này tại sao lại kỳ quặc như vậy, nói xong rồi muốn đi liền đi, người có lòng thông cảm tràn lan như ta đây nguyện ý quan tâm ngươi, đợi sau này ngươi đi nơi khác bị người khác ức hiếp, có thể sẽ không ai giúp ngươi đâu" – Uất Trì Li vươn tay muốn vỗ vào vai Liễu La Y, mà lại bị nàng ấy đột ngột tránh đi.

"Ta vốn không có bị làm sao, hà tất tự mình làm mình xấu mặt. Công chúa cứu ta một mạng, ta đã vô cùng cảm kích rồi" – Liễu La Y nói, xong rồi lại ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt thập phần bình tĩnh.

Uất Trì Li chưa bao giờ không biết phải làm sao như lúc này, nàng sứt đầu mẻ trán suy nghĩ một vòng, nhanh trí nảy ra ý tưởng, nàng liền lấy tiền ra đưa cho lão bản của một sạp hàng gần đó, mua lấy một cây mộc trâm chạm khắc gỗ hình hoa sen.

Nàng hầu như không kết bạn với ai, nhưng đồng dạng là nữ tử, nàng biết rằng hầu hết nữ tử có thể sẽ thích trâm, kẹp các loại đồ vật nhỏ nhỏ, không quan tâm sẽ như thế nào, trước phải nói giữ người ở lại mới được.

Nói thật, nàng thật sự luyến tiếc Liễu La Y.

"Khi nãy ta muốn nói, ngươi làm sao có thể làm nô tì chứ, không có ai là thấp kém hơn ai cả, hơn nữa ngươi một thân cứng cỏi, nhất định không phải là một nữ nhân cam nguyện chịu khổ ở một nơi nào đó".

Liễu La Y lông mi khẽ run.

Kể từ khi bản thân rơi xuống hồng trần, nàng dương như đã nhận định thật sự bản thân mình thấp kém, cho nên cái gọi là lạnh lùng, cao ngạo, tất cả đều đang dần dần mất đi theo từng ngày từng giờ trong sự dè dặt và hoảng hốt lo sợ.

Những thứ còn lại, chẳng qua chỉ là một lớp bảo vệ.

Nàng ngước mắt nhìn Uất Trì Li, viền mắt hơi ươn ướt.

Uất Trì Li bị nàng nhìn bằng ánh mắt như vậy cảm thấy cả cơ thể khô nóng, nàng ho khan vài tiếng, từ sau lưng lấy ra mộc trâm, cài lên trên tóc Liễu La Y, cũng không quan tâm có đẹp hay không.

"Chiếc mộc trâm này coi như là nhận lỗi, ta từng nói muốn bảo hộ ngươi, nhất định sẽ không thất hứa. Ta giữ ngươi lại không phải là bố thí, mà là, ta muốn ngươi ở bên cạnh ta".

Liễu La Y vươn tay lấy mộc trâm xuống, xoa xoa hoa văn trên đó, nàng kìm nén xúc động muốn khóc, không muốn khóc quá nhiều lần trước mặt Uất Trì Li.

Uất Trì Li có chút lo lắng có phải đã nói sai chỗ nào rồi hay không, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ phải cẩn thận lời nói từng li từng tí như thế này.

"Nga" – Liễu La Y nói, nàng nắm chặt cây trâm trong lòng bàn tay, cho đến khi cảm thấy buốt.

"Ta giúp ngươi cài lên" – Uất Trì Li lấy cây trâm từ trong tay của Liễu La Y, bước tới hai bước, nhẹ nhàng cài lên giữa mái tóc đen nhánh của nàng ấy.

Liễu La Y ngơ ngác nhìn vào vạc áo của Uất Trì Li, cuối cùng nước mắt cũng rơi, lặng lẽ rơi xuống chiếc giày của Uất Trì Li.

Tuy nàng như cũ không biết vì sao Uất Trì Li lại thay đổi, nhưng không sợ đây là môt giấc mộng mà người khác tạo nên, nàng cũng muốn hồ đồ tiến vào.

Uất Trì Li, cho dù đây là ngươi gạt ta, ta cũng chấp nhận. Nàng nghĩ trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc