HẬU VIỆN CỦA NAM CHỦ BỐC CHÁY RỒI


Uất Trì Li đưa tay ra, nhặt thanh kiếm khi nãy bị ném đi, nàng nắm chặt chui kiếm xoay cổ tay, chỉ vào tên hộ vệ đó, trầm giọng nói: "Ngươi làm gì nàng ấy?".
Hộ vệ bị hành động của nàng làm cho hoảng sợ, hắn vội vàng lùi lại, nhăn mặt giải thích: "Vị quý nhân này, tiểu nhân cái gì cũng chưa làm, ngài không tin hỏi bọn họ đi".
"Công chúa, bọn hắn chính là nhìn bọn ta thân phận thấp kém cho nên có ý làm khó dễ, không cho chúng ta rời khỏi cung" – Tân Nhiên đột nhiên nhảy ra nói.
Uất Trì Li nghe vậy tiến lên hai bước, đặt kiếm trực tiếp dưới cổ hộ vệ, hộ vệ trợn mắt suýt nữa ngất đi.
Hắn ngày nào cũng ở chỗ này giữ cổng, người có địa vị hắn đều biết, còn lại một số cung nhân ra cửa lúc nào cũng cho hắn ít bạc, hôm nay vừa thấy hai tiểu nha đầu này, trên người ăn bận đơn giản liền nghĩ rằng đó là người mới tới, nên muốn giáo huấn các nàng chút quy củ.
Không nghĩ tới lần va chạm này lại đánh trúng vào mũi kiếm.
"Không biết đây là người của ngài, là tiểu nhân có mắt nhưng không thấy thái sơn, tiểu nhân đáng bị phạt, công chúa tha mạng!" – Hộ vệ đó lăn hai vòng đứng dậy quỳ xuống trước mặt Uất Trì Li, không ngừng run rẩy.
Uất Trì Li thấy dọa hắn thành bộ dạng thế này liền lười nói thêm, ném kiếm cho Tân Nhiên, sau đó vội đi về phía Liễu La Y, chân tay có chút luống cuống.
"Ngươi xem, ta thay ngươi đánh hắn, ngươi đừng khóc" – Uất Trì Li gãi đầu nói, sau đó lau nước mắt cho Liễu La Y.
Liễu La Y thút thít, trong lòng cảm thấy có chút thẹn thùng, nàng che mặt lại, đi ra khỏi cung.

Thật ra nàng cũng không phải là người oan ức yếu đuối như vậy, khi không nhìn thấy Uất Trì Li, nàng cảm thấy bản thân thập phần kiên cường, tuy nói chịu uất ức liên tục, lại bị hành động của hoàng đế dọa tới, nhưng nàng vẫn vượt qua, tóm lại có thể qua ải.
Nhưng không biết vì sao, một khi nhìn thấy khuôn mặt của Uất Trì Li, tất cả những phần mềm mại trong trái tim nàng liền bộc lộ ra, phảng phất như chịu rất nhiều đả kích, có như thế nào cũng không khống chế được.
Thật sự, xấu hổ muốn chết.
Uất Trì Li vội vàng đi theo, trong lòng rất lo lắng, nàng vừa đi vừa lại gần hỏi: "Ngươi đây là làm sao vậy, là ngươi khi nãy? Hay là Hoàng thượng nói gì đó với ngươi?".
Sắc mặt Uất Trì Li đột nhiên thay đổi, nắm lấy Liễu La Y xoay người nàng ấy lại, hỏi: "Hắn sẽ không làm gì ngươi đó chứ? Bây giờ ta sẽ tiến cung!".

Liễu La Y vội ngăn Uất Trì Li lại: "Không có, Hoàng thượng không làm gì cả, hắn nói với ta có muốn ở lại trong cung không, nhưng ta cự tuyệt".
Lúc này Uất Trì Li mới thở phào nhẹ nhõm, khi nãy nàng nghe tin Liễu La Y tiến cung đã thật sự bị dọa sợ, thân là cửu ngũ chí tôn trên vạn người, nếu hắn thật muốn làm gì ai có thể quản chứ.
"Là bởi vì nương của ngươi?".
Liễu La Y gật đầu.
Uất Trì Li cảm thấy trong lòng bùng lên trận lửa giận, thầm nghĩ lão nhân gia kia cũng cùng tuổi cha nàng, thế mà lại có loại tâm tư như thế này, thật sự bị những lời oanh oanh yến yến gì đó trong cung làm cho không hề có tí liêm sỉ nào sao?
Bất quá gặp được Liễu La Y, lòng nàng liền mềm đi, Uất Trì Li lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt Liễu La Y, ôn nhu nói: "Ngươi đừng lo lắng, cùng lắm thì ngay bây giờ chúng ta trốn khỏi Đại Yến, hoàng đế Đại Yến lợi hại, nhưng khi trốn khỏi đây cách hoàng đế rất xa, trời đất rộng lớn, ở đâu cũng có thể sống vui vẻ".
"Tuy nói hắn là Hoàng đế, nhưng hắn dám đối với ngươi nảy sinh ra ý nghĩ không đứng đắn nào, Uất Trì Li ta sẽ không để cho hắn dễ chịu" – Uất Trì Li đột nhiên hạ thấp giọng, lại gần Liễu La Y.
Hơi nóng phả ra sau tai, làm cho thân thể Liễu La Y một trận run rẩy, sau đó nàng nhìn xuống tay Uất Trì Li, nhẹ nhàng nói: "Đau".
Uất Trì Li "A" lên một tiếng, nhìn xuống tay, rồi vội buông ra, khi nãy nàng quá lo lắng nên không chú ý đến.

Nàng nhẹ nhàng cuối thấp đầu giúp Liễu La Y xoa tay, bộ dạng rất nghiêm túc.
Liễu La Y cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, dường như ở Uất Trì Li có một ma lực, chỉ cần nàng đặt cánh tay lên tay Liễu La Y liền làm cho Liễu La Y run rẩy không thôi.
Nàng cảm thấy trong lòng như có người liều mạng kêu gào, kêu nàng tiến lại gần một chút nữa, làm bất cứ cái gì đều được, chỉ sợ là một cái chạm nhẹ cũng làm nàng hưng phấn muốn chết.
Khao khát Uất Trì Li, giống như là một liều thuốc độc, xuyên qua dạ dày đốt cháy tất cả các cơ quan bên trong.
Liễu La Y gắt gao nhắm hai mắt, mạnh mẽ áp loại cảm giác này xuống, nàng cùng Uất Trì Li sánh vai đi bên trong đường hoàng thành.
Đây không phải là thời điểm quan viên ra vào thường xuyên, nên trên đường hầu như không có người, chỉ có hai người các nàng đang tản bộ, nhìn từ đằng xa hai thân ảnh rất mảnh mai, một trắng một đỏ, những phiến đã xanh trên mặt đất bị ướt nước, sáng lấp lánh, phản chiếu bóng hình hai người giống như phong cảnh trong tranh, tĩnh mịch tốt đẹp.
Liễu La Y đột nhiên muốn con đường này dài ra thêm, dài thêm, tốt nhất đừng bao giờ kết thúc.

"Sau khi ngươi trả lời khẳng định không muốn, thế Hoàng thượng có nói gì nữa không?" Uất Trì Li hỏi.
"Không có.

Sau đó hắn liền thả ta trở về.

Nhưng mà ta đã gặp được người kia trong cung, Châu Thanh, Châu đại nhân".
"Châu Thanh?" – Uất Trì Li cau chặt mày, nàng cắn môi suy nghĩ: "Hắn còn chủ động nói chuyện cùng ngươi sao?".
"Ân, chẳng những thế, nhìn hắn không giống người sẽ làm ra những chuyện như vậy.

Nhưng nếu nhìn kĩ, càng thêm đáng sợ".
"Không sai, hắn nếu thực sự có thể diễn như vậy thì hành sự càng thêm trôi chảy, việc này liền khó hơn vài phần rồi" – Uất Trì Li thở dài "Tỷ tỷ cũng có nói tất cả hành tung của người này không tra ra được, mọi tư liệu có thể tìm được đều cho thấy hắn là một quân nhân trung binh, rất được Hoàng đế thưởng thức, vả lại không có sở thích nào, đến cả rượu cũng không uống".
"Công chúa, ta nghĩ, vì nhất thời không thể giải quyết được kẻ đứng đầu này, hay là thay đổi hướng đi, trực tiếp bắt đầu với việc năm đó người đã ra tay đưa cha ta vào ngục, đợi sau khi cứu được cha, tất cả chân tướng sẽ được tiết lộ" – Liễu La Y đột nhiên nói.
"Quả nhiên là tiểu Liễu nhi của ta, đều có cùng suy nghĩ với ta rồi" – Uất Trì Li đột nhiên vươn tay chạm vào vai Liễu La Y, thân thể được Uất Trì Li chạm vào có chút căng thẳng, Uất Trì Li cười cười sau đó buông tay ra.
Liễu La Y một trận thất lạc.
"Đều tại ta, cũng trách việc Lục Vân Khuê đột ngột bị giết, làm ta cứ trực tiếp tìm những người hãm hại kia, tuy có một chút thu hoạch nhưng mà thực tế những người đó cẩn thận, như bây giờ không thể hành động được.


Nhưng mà ta đã kêu người đi điều tra tình hình cụ thể năm đó Liễu đại nhân bị án oan, ta tin tưởng rất nhanh sẽ có thêm manh mối" – Uất Trì Li nhìn Liễu La Y cười đến mí mắt cong cong.
Liễu La Y vội vàng nhìn sang nơi khác, "ân " một tiếng, rồi nói: "Nhưng chúng ta đã biết được chân tướng sự việc, đã tốt lắm rồi, việc này liên quan quá nhiều người, khắp nơi đều là chướng ngại, công chúa không cần tự trách".
"Vả lại, bây giờ những điều không đáng kể đã xảy ra, thời gian sau này còn dài, nói không chừng sẽ có kinh hỉ".
Uất Trì Li đột nhiên vươn tay vân vê khuôn mặt Liễu La Y, cười đến đắt ý khoa trương: "Tiểu Liễu nhi làm sao lại giống như triết học gia, nói chuyện nơi nơi nghe già vậy?".
Tùy ý nói một câu triết lý nhân sinh.

Liễu La Y đẩy tay Uất Trì Li ra, hỏi: "Triết học gia là cái gì? Ngươi mới già đó".
Sở dĩ Liễu La Y nói như vậy chẳng qua là nghĩ đến mình của trước đây, những đau khổ và dằn vặt khi gặp phải dường như chỉ vì cuộc gặp gỡ với Uất Trì Li.

Nếu như vào lúc đó, hỏi nàng có nguyện ý trải qua mọi đau khổ tột cùng đó hay không, nàng nhất định không do dự nói không muốn, nhưng mà hiện tại nàng lại do dự.
Do dự...!Nếu như đời này không gặp được Uất Trì Li, nàng phải làm sao?
Uất Trì Li bên này thì lại ở cạnh cười ngả người ra sau.
Sau khi hồi phủ, nàng tiễn Liễu La Y về phòng, lúc này Uất Trì Li mới có thể trở về phòng mình, nàng thoải mái tắm nước nóng, rửa sạch bụi bẩn dính trên người, vừa nãy nàng không dám kể cho Liễu La Y nghe chuyện nàng gặp mai phục.
Mặc dù biết như vậy không đúng nhưng nàng thật sự sợ Liễu La Y lo lắng.

Uất Trì Li vùi đầu vào trong nước, yên lặng nín thở một hồi, đến lúc không thể nín được nữa nàng mới ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, mặt nước bắn lên một vài tia nước.
Bên cạnh có người đi qua, Uất Trì Li bị nước vào mắt nhất thời không thể mở mắt ra, bèn đưa tay ra nói: "Tân Nhiên, đưa ta chiếc khăn".
Một bàn tay mềm mại đặt vào trong tay nàng, đặt khăn xuống, sau đó chậm rãi rút ra.


Dường như có chút quyến luyến, thay vì kéo ra, chi bằng nói là xoa thì đúng hơn.
Toàn thân Uất Trì Li đột nhiên nổi da gà, nàng vội lấy khăn lau mặt, lúc này ánh mắt mới mở ra được, chỉ thấy cái người đã lâu không gặp...!là Vãn Tế, đang đứng cúi mặt quy củ ở một bên.
"Tại sao lại là ngươi? Tân Nhiên đâu?" – Uất Trì Li bị dọa sợ đến nổi nhanh chóng lặn xuống nước, lấy khăn che người lại.
Tuy rằng nàng không để ý mấy chuyện này, nhưng đến đây cũng lâu rồi nên cũng có chút khó xử.
"Bẩm công chúa vừa rồi nàng nói không được khỏe liền gọi nô tì đến hầu hạ" – Nàng ta nhẹ nhàng nói, bước lại gần vươn tay đỡ Uất Trì Li "Công chúa, nô tì dìu người đứng lên".
"Đừng đừng đừng, ngươi lùi lại, đừng qua đây!" – Uất Trì Li sợ tới mức lắp ba lắp bắp.
Vãn Tế ngước mắt nhìn Uất Trì Li, trong mâu quang mơ hồ chứa đầy sự thất lạc, nàng ta nhẹ nhàng lùi lại.
Trong chốc lát Uất Trì Li thở phào, nhưng nhìn xung quanh không thấy ai đành phải nói tiếp: "Bỏ đi, ngươi lấy y phục đến đây giúp ta, sau đó ra ngoài".
Vãn Tế lấy y phục đưa cho Uất Trì Li nhưng không dễ dàng thả tay ra, ngược lại lợi dụng cơ hội chạm vào tay Uất Trì Li, thuận tiện tiếp xúc một chút với bàn tay ướt át của Uất Trì Li.
Những cử chỉ lẫn ánh mắt đó, nếu như người này tâm tư không an phận, tuyệt đối không thể giữ lại nàng ta.
Nhưng Uất Trì Li làm sao có thể nghĩ đến những chuyện này, nàng giơ tay đẩy Vãn Tế ra, sau đó lấy y phục của mình qua, rất tự nhiên nói: "Được rồi, ở đây không có chuyện của ngươi nữa, ra ngoài đi".
Tự nhiên Uất Trì Li không có một chút cảm giác phòng bị nào.
Vãn Tế không cảnh giác liền bị đẩy ra bên ngoài, nàng ta vẫn không cam tâm, lại muốn tiến tới hai bước, y phục vốn không vừa người nàng ta liền tuột xuống, lộ ra một phần vai trắng nõn mềm mại, nàng ta tiện cuối xuống bồn tắm, ánh mắt không che đậy mê người nói: "Công chúa, để nô tì giúp người lau thân thể".
Uất Trì Li nhìn chằm chằm nàng ta một hồi, sau đó đột nhiên từ trong bồn tắm đứng dậy, dùng tay quấn quần áo, trực tiếp nắm eo Vãn Tế quăng ra ngoài.
Hành động phải gọi là sạch sẽ gọn gàng, không dông dài, Vãn Tế không kịp chuẩn bị liền bị đẩy ra ngoài, suýt chút nữa thì sẩy chân.
Lương tâm của Uất Trì Li cuối cùng cũng phát hiện ra, nàng bỏ áo khoác mỏng ra sau đó lại trở lại bồn tắm.

"Thân phận cao quý của bổn công chúa làm sao có thể dễ dàng để cho người khác thấy như thế chứ?" – Uất Trì Li trợn mắt nói..


Bình luận

Truyện đang đọc