HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN

Trong lịch sử, có rất nhiều tội phạm hung tàn giảo hoạt,không sa lưới dưới sự vây bắt mạnh mẽ của phía cảnh sát, lại bởi vì những bấtngờ ngẫu nhiên, bị bại lộ thân phận. Ở nước ngoài có vụ án ‘Sát thủ đẹp trai’Ted Bundy bởi vì phương tiện giao thông mà bất ngờ bị bắt. Trong nước có vụ lúccảnh sát đang tuần tra thường lệ các địa điểm vui chơi giải trí vô tình đụng phảitên sát nhân hàng loạt Dương Tân Hải.

Hiện tại phơi bày trước mặt Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, chínhlà một manh mối quý báu ngẫu nhiên thu hoạch được như vậy.p>

Buổi chiều, trong phòng hội nghị rộng rãi sáng sủa yên tĩnh.Mấy kỹ thuật viên bên Bộ Công an phái tới đang chỉnh lý số liệu trong máy tính.Tổ trưởng tổ kỹ thuật độ khoảng hơn ba mươi tuổi giải thích: “Trong năm tênphóng hỏa, có ba người có máy tính trong nhà. Chúng tôi phát hiện ra một hiệntượng khác thường. Những máy tính này mấy ngày trước đều bị format lại toàn bộ,thậm chí đến mấy server gần đó cũng từng bị tấn công. Rõ ràng đã bị ai đó thảvirus vào, xóa đi toàn bộ số liệu.”

Bạc Cận Ngôn đứng sau lưng bọn họ, ngón tay thon dài như ngọcgõ nhẹ lên mặt bàn: “Cho nên, gần chỗ ở của hai người còn lại có tiệm net, hơnnữa những máy tính của tiệm net này cũng từng bị hack?” Anh dùng giọng điệulãnh đạm nói: “Internet, chắc chắn là con đường để hắn khai quật ra con mồinhanh và tiện nhất.”

Anh phản ứng nhanh như vậy, khiến mọi người đều im lặngtrong khoảnh khắc.

Giản Dao ngẫm nghĩ nói: “Dựa theo độ tuổi của bọn họ, cơ bảnđều sinh năm 70. Độ tuổi này có khoảng thời gian tiếp xúc diễn đàn, chat roomtương đối nhiều.” Cô quay đầu nói với Bạc Cận Ngôn: “Phác họa bọn họ vẫn còn cộngthêm một điểm: Quen thuộc với internet.” Hiện giờ mạng lưới internet ở thành phốcấp hai cũng vô cùng phổ biến và tiện dụng, những người trung niên tương đối thấtbại trong cuộc sống, gửi gắm tình cảm vào internet cũng không có gì lạ.

“Cô nói rất đúng.” Tổ trưởng tổ kỹ thuật nhìn cô bằng ánh mắttán thưởng: “Chúng tôi có một thu hoạch bất ngờ, có một máy tính may mắn thoátnạn.”

Thì ra, tên phóng hỏa thứ năm, cũng chính là người đàn ôngtrung niên lớn tuổi nhất, tình hình kinh tế tương đối khá hơn một chút. Máytính của ông ta là máy tính để bàn đời cũ do đứa con trai đang học đại học để lạidùng. Trước khi xảy ra vụ án, đứa con nghỉ phép về nhà, chê máy tính tốc độ quáchậm, tự ý quyết định đem đi tu sửa, lấy laptop của mình cho ba dùng tạm.

Kết quả, laptop bị hack tiêu rồi, máy tính để bàn cũ sau khitu sửa xong đem về nhà, ba đã phóng hỏa mất mạng.

“Thông qua số liệu trên máy tính để bàn, chúng tôi truy tìmđến một server diễn đàn. Ở phía diễn đàn cho biết, bọn họ mấy ngày trước cũng từngbị tấn công, nhưng bởi vì hệ thống an toàn mạng của bọn họ tương đối phức tạp,đối phương không thể tấn công được. Vì thế chúng tôi thu hoạch được số liệu hoạtđộng internet của năm người phóng hỏa. Thống kê cho thấy, bọn họ đều có liên hệvô cùng thường xuyên với cùng một ID.” Tổ trưởng tổ kỹ thuật quay đầu sang mộtnhân viên kỹ thuật bên cạnh nói: “An Nham, mở ra cho nhóm giáo sư Bạc nhìnxem.”

Người thanh niên gọi là An Nham trông cực kỳ trắng trẻo, giơtay chỉnh chỉnh lại gọng mắt kiếng viền vàng, quay màn hình về phía bọn họ: “IDnày gọi là ‘Thanh thiên cô chí’, sử dụng server đăng ký đại diện ở nước ngoài,bố trí rất nhiều tường lửa. Trước mắt chúng tôi đang lợi dụng nhiều thuật toánkhác nhau, thâm nhập vào máy tính, để xác định vị trí của hắn.”

Tính luôn cả anh ta, trên ba cái máy tính của các vị kỹ thuậtviên khác, đều cho thấy các số liệu tính toán đang chạy đầy trên màn hình.

Đây đương nhiên không phải là sở trường của Bạc Cận Ngôn,anh liếc mắt một cái liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm An Nham: “Mất bao lâu thì sẽcó kết quả?”

An Nham: “Ba phút.”

Bạc Cận Ngôn lộ ra một nụ cười mỉm hài lòng, kéo một chiếcghế ra ngồi xuống bên cạnh. Giản Dao và tổ trưởng tổ kỹ thuật cũng ngồi xuống,căng thẳng chờ đợi.

“Thanh thiên cô chí...” Bạc Cận Ngôn dùng một giọng nói vôcùng vui tai, thì thầm mỉa mai: “Một cái tên vô cùng tự kỷ dung tục.”

Giản Dao im lặng, những người khác cũng không trả lời.

Chính vào lúc này, ba cái màn hình máy tính phía trước đồngthời lóe lên tia sáng, đột nhiên biến thành màu xanh lam! Một đống số liệu báosai liên tiếp không ngừng nhảy ra, những trình tự tính toán phía trước không biếtbiến đi đâu.

“Chuyện gì vậy?” Tổ trưởng tổ kỹ thuật nhanh chóng đứng dậy.

Chân mày An Nham nhíu chặt nhìn chằm chằm máy tính, hai ngườikhác cũng biến sắc, liên tục gõ lên bàn phím, nhưng không có chút phản ứng nào.p>

Bạc Cận Ngôn vô cùng lãnh đạm nói: “Đừng nói với tôi, cácanh bị hắn hack ngược lại tiêu rồi.” Giản Dao cũng căng thẳng trong lòng, nhẹ nhàngtúm lấy cánh tay anh, ý bảo anh nên nể mặt người ta một chút.

Sắc mặt vị tổ trưởng tổ kỹ thuật khó coi hạ lệnh: “Lập tức xửlý! Nếu manh mối bị mất thì vụ án này làm sao mà phá!”

Lúc này, An Nham vẫn luôn yên tĩnh bất động, đột nhiên mở miệngnói: “Hệ thống an toàn mà hắn chọn dùng là kỹ thuật tân tiến nhất của hacker Mỹ.”p>

Sắc mặt mọi người đều trầm trọng đi mấy phần, nhưng lại nghethấy anh ta hờ hững nói tiếp: “Có điều, đồ của Mỹ chưa chắc đã là tốt nhất.” Vừanói xong, mười đầu ngón tay gõ như bay trên bàn phím.

Trong nháy mắt, màn hình vi tính của anh ta đã sáng trở lại,từng hàng số liệu tính toán, một lần nữa hiện ra lưu loát.

Những nhân viên kỹ thuật đều thở phào nhẹ nhõm, Bạc Cận Ngônvà Giản Dao đồng thời liếc nhìn anh chàng An Nham một cái. Lúc này, con chuộttrên tay anh ta nhanh chóng click mười mấy cái trên màn hình, một hàng số liệutọa độ nhảy ra. Anh ta quay đầu nhìn về phía Bạc Cận Ngôn, đôi mắt hẹp dài saumắt kính ánh lên màn hình sáng bóng: “Đã lấy được địa chỉ của hắn, vẫn chưa vượtquá ba phút.”

Mọi người nghe xong, tất cả vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vỗ vỗbả vai của An Nham, sau đó nhanh chóng hành động, báo cho nhóm hình cảnh bênngoài lập tức ra quân hành động.

Bạc Cận Ngôn cũng đứng dậy, dáng vẻ cao lớn vững chãi, thảnnhiên lướt mắt qua An Nham: “Hệ thống bảo an mạng của diễn đàn đó là do cậu thiếtkế?”

Trên mặt An Nham không chút biểu tình, giơ tay khép màn hìnhlại, trả lời: “Một case nhỏ nhận làm thời đại học.”

Bạc Cận Ngôn không nói thêm lời nào, sải bước dài đi ra khỏiphòng hội nghị. Giản Dao nhìn bóng lưng cao ngất thong thả của anh, lại nhìnanh chàng An Nham trầm mặc mảnh khảnh, cũng bước nhanh ra ngoài.

Nửa tiếng sau, trên máy bay hàng không dân dụng.

Địa chỉ An Nham tìm thấy, được xác định là một ngôi biệt thựở một thành phố ven biển nào đó. Người của tổ chuyên án lập tức khẩn trương lênchuyến bay sớm nhất, đồng thời thông báo với cảnh sát địa phương để kết hợphành động.

Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh trong vắt, từng đám mây trắng lượnlờ. Bạc Cận Ngôn đeo chụp mắt, hạ thấp lưng ghế dựa, gương mặt anh tuấn nhưtranh vẽ dưới ánh mặt trời thấu suốt. Một tay anh vẫn còn nắm chặt lấy tay GiảnDao, ngón tay cái nhẹ nhàng tinh tế xoa nhẹ mu bàn tay cô.

Có lúc, bạn cùng người ấy yêu đương, yêu nhất chính là nhữngkhoảng thời gian an bình như thế này. Anh ấy ở bên cạnh bạn, ưu nhã tự đắc, màtrong lòng bạn lại như tràn đầy nước suối ngọt lành ngập tới tận miệng. Cho dùtình huống có nguy hiểm căng thẳng đi chăng nữa, cũng có thể cùng anh ấy thảnnhiên đối diện.

“An Nham cũng là một thiên tài.” Giản Dao nhẹ giọng nói.

Vừa rồi nhìn thấy sự tương tác giữa hai người bọn họ trongphòng hội nghị, giống như nhìn thấy cao thủ so chiêu. Không biết bọn họ có phảisẽ có cảm giác đồng cảm thương tiếc lẫn nhau hay không? Dù sao cô cũng rất kinhngạc và vui mừng, bởi vì một thiên tài như vậy, có thể mang đến sự hỗ trợ lớnnhất để bọn họ phá án.

Ai ngờ Bạc Cận Ngôn chân mày cũng không động, nhàn nhạt lặplại một từ quan trọng: “Cũng?”

Giản Dao mỉm cười: “Ừ, giống y như anh vậy.”

Khóe môi xinh đẹp khẽ hiện lên một ý cười kiêu ngạo: “Mọingười đều biết, tâm lý tội phạm là một môn nghệ thuật, IT là một môn kỹ thuật.Em đem hai thứ này đánh đồng với nhau à?”

Giản Dao: “...”

Sự tự cao tự đại của anh quả nhiên là hết thuốc chữa rồi.

Kết quả, lại nghe thấy anh nói: “Đương nhiên, anh ta cũngcoi như xuất sắc trong số đồng loại. Gặp được anh, anh ta nên cảm thấy vui mừng.”

Giản Dao liếc mắt nhìn anh: “Tại sao?”

“Được anh sử dụng có thể nâng giá trị của anh ta lên cao nhất.”Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói: “Chẳng phải anh ta nên cảm thấy vui mừng hay sao?”

Giản Dao: “...”

Ghế trống phía sau máy bay rất nhiều, Lúc này mấy ngườitrong tổ chuyên án đi đến ngồi, muốn bàn với Bạc Cận Ngôn phương án để lát nữahành động. Bạc Cận Ngôn lấy chụp mắt xuống, ngồi thẳng dậy, thấp giọng thảo luậnvới bọn họ.

Giản Dao quay đầu nhìn lại, An Nham đang ngồi một mình bênphía cửa sổ cách đó mấy ghế, cúi đầu nhìn vào điện thoại. Sắc mặt anh ta hờ hững,hoàn toàn không muốn tham gia thảo luận với Bạc Cận Ngôn ở bên này.

Cho nên, thiên tài ngạo mạn gặp phải một thiên tài khác, đềusẽ trực tiếp lờ đi đối phương?

Gần đến hoàng hôn, ánh sáng màu vàng vỡ ra tràn trên mặt biển,gió biển thổi chầm chậm, bờ cát tư nhân trắng xóa bằng phẳng.

Mấy chiếc xe cảnh sát chạy trên đường quốc lộ dọc theo bờ biển,từ phía xa nhìn thấy một ngôi biệt thự mang phong cách hiện đại xen kẽ trắng vàđen, đứng sừng sững bên bờ biển. Chung quanh nhà đã có mấy bóng cảnh sát, đó làcảnh sát địa phương đến trước.

“Biệt thự mày mới xây xong không lâu, vẫn chưa đăng ký tênchủ nhà.” Một viên cảnh sát đi theo đoàn giải thích: “Nhưng có thể xây biệt thựở chỗ này, không giàu thì cũng sang.”

Sau khi xe cảnh sát chạy tới bãi đậu xe tự thiết lập ở khubiệt thự, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao vừa mới xuống xe, đều ngẩn người cùng mộtlúc.

Bên cạnh một chiếc xe cảnh sát ở phía trước, bọn họ nhìn thấymột dáng người quen thuộc đến bất ngờ, đứng giữa hai người cảnh sát.

Doãn Tư Kỳ.

Chị mặc một bộ đồ thể dục trong nhà màu vàng nhạt, tóc dàitùy ý cột lên sau gáy, thần sắc vô cùng chán nản. Mấy người đứng sau lưng chị vẻmặt cũng không dễ chịu lắm. Giản Dao nhận ra đó là trợ lý, thư ký và hai ngườivệ sĩ của chị.

“Chào các vị lãnh đạo, chào mừng đến thành phố K. Nói ngắn gọn,chúng tôi đã xác nhận rồi.” Một người giống như hình cảnh vẻ mặt nghiêm trọngđi đến: “Người đứng tên của ngôi biệt thự này gọi là Lận Y Dương, là phó tổnggiám đốc của tập đoàn Phong Khải. Cô Doãn Tư Kỳ đứng phía bên kia là vị hôn thêcủa anh ta. Lúc chúng tôi đến, cô ấy đang ở trong ngôi biệt thự này.”

Lòng Giản Dao đột nhiên chấn động. Bạc Cận Ngôn đã lạnh mặtxuống, đẩy mọi người ra, sải bước đi về phía Doãn Tư Kỳ.

Doãn Tư Kỳ vừa nhìn thấy anh, trong mắt nhanh chóng lướt quamột loạt cảm xúc vô cùng phức tạp: kinh ngạc, vui mừng, ỷ lại, nghi hoặc, chấnkinh...

“Cận Ngôn, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Chị nắm vạt áo trướcngực anh: “Y Dương xảy ra chuyện gì rồi?”

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Bạc Cận Ngôn nhìn chị: “Trướcmắt vẫn chưa rõ ràng. Tại sao chị lại ở đây?”

“Mấy hôm trước Y Dương nói muốn ra biển, đến bên này. Hômqua tôi vừa đúng lúc đến đây công tác, liền ở đây đợi anh ấy.” Doãn Tư Kỳ đáp:“Lúc trước anh ấy nói hôm nay sẽ trở về.”

Bạc Cận Ngôn im lặng trong phút chốc, nói: “Vậy chị tốt nhấtnên chuẩn bị tâm lý, anh ta có khả năng sẽ mãi mãi cũng không quay về được.”

Doãn Tư Kỳ biến sắc trong nháy mắt, Giản Dao ở một bên cũngtrầm mặc không nói gì.

Anh nói đúng, bất luận Lận Y Dương có phải là người đứng saulên kế hoạch cho những vụ án phóng hỏa hay không, đều có khả năng sẽ không quayvề được nữa.

Nhưng điều này thật khiến người ta bất ngờ. Vị hôn phu củaDoãn Tư Kỳ, thiếu gia con nhà giàu, lại có thể bị cuốn vào trong vụ án này?

Đã vậy còn là một người luôn kề cận bên bọn họ?

Lúc này, sắc mặt của Doãn Tư Kỳ đã trắng bệch, tâm tình dậysóng khó mà bình lặng nổi.

Tuy rằng ngẫu nhiên có chút vui mừng, nhưng Lận Y Dương vàchị đã yêu nhau được năm năm, cảm tình rất sâu đậm, đôi bên đều coi đối phươnglà đối tượng kết hôn đúng đắn nhất. Lời của Bạc Cận Ngôn quả thực giống như sétđánh giữa trời quang.

Chị không ngốc, chị biết Bạc Cận Ngôn chỉ làm những vụ án giếtngười lớn, nháy mắt lệ đã tràn đầy khóe mi: “Cho nên... Lận Y Dương đã bị ngườita giết rồi sao?”

Bạc Cận Ngôn ra hiệu cho nhóm cảnh sát bên cạnh rời đi trước,sau đó nhàn nhạt đáp: “Cũng chưa chắc. Có thể chính anh ta mới là kẻ giết người.”

Sắc mặt Doãn Tư Kỳ đột nhiên thay đổi: “Cậu đang nói cáigì?”

Ánh mắt Bạc Cận Ngôn lạnh lẽo nhìn chằm chằm mặt chị. GiảnDao ở bên cạnh bỗng nhiên phản ứng lại. Anh đang quan sát biểu tình của Doãn TưKỳ, nhìn xem chị có biết chuyện gì hay không.

Nhưng dựa theo trực giác của bản thân Giản Dao, biểu tình củaDoãn Tư Kỳ rất chân thực, chắc hẳn không biết chuyện gì.

Bạc Cận Ngôn rõ ràng cũng có cùng kết luận, giọng nói củaanh thả lỏng hơn mấy phần: “Không cần đau buồn, tôi biết chị rất kiên cường.Tôi sẽ tìm anh ta trở về, bất kể là sống hay chết.”

Những lời này lại càng khiến nước mắt của Doãn Tư Kỳ chảynhiều hơn, hai gò má vừa hồng vừa trắng. Giản Dao nhìn thấy trong lòng có chútbuồn phiền, nhưng Bạc Cận Ngôn quả thực không biết cách an ủi người khác, cònphải nhấn mạnh là ‘bất kể sống hay chết’? Cô bước lên phía trước một bước, xoanhẹ lên lưng Doãn Tư Kỳ: “Đừng lo lắng, tất cả hãy giao cho Cận Ngôn đi, nóikhông chừng tình hình cũng không đến nông nổi như vậy.”

Doãn Tư Kỳ không lên tiếng, rút khăn giấy lau chùi nước mắt,rồi lại nhìn về phía Bạc Cận Ngôn: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Bạc Cận Ngôn: “Không có thời gian nói nhiều với chị, những cảnhsát khác sẽ nói rõ cho chị. Hiện giờ chỉ cần chị trả lời tôi một vấn đề thôi.”

Khóe mắt Doãn Tư Kỳ đỏ hồng, lặng lẽ gật đầu.

Bạc Cận Ngôn nhìn chị chằm chằm, giọng nói trầm thấp rõràng: “Tên biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ số hai đã từng hôn chị. Chị lại sớmchiều qua lại với Lận Y Dương. Hiện giờ tôi muốn chị nhớ lại thật kỹ, vị hônphu của chị trong đời sống ngày thường, có bất cứ điều khác thường nào không?Chị có phát hiện ra, giữa anh ta và ‘hắn’ có bất cứ điểm nào giống nhau không?”

Giản Dao quay đầu nhìn Doãn Tư Kỳ. Sau khi chị sững sờ mộtchút, liền biểu lộ vẻ mặt không thể tin: “Không thể nào! Sao cậu có thể nghĩnhư vậy...”

“Chị xác định?” Bạc Cận Ngôn lạnh giọng cắt ngang: “Không cóbất cứ điều gì làm chị cảm thấy có chỗ nào đó bất thường sao?”

“Không có!” Lần này là Doãn Tư Kỳ cắt ngang lời anh.

“Cận Ngôn, quả thực bình thường công việc của anh ấy và tôiđều rất bận rộn, tôi cũng không hiểu hết tất cả mọi chuyện của anh ấy. Nhưng cậucũng đã nói, tên biến thái ăn thịt người đã từng hôn tôi. Lẽ nào đến nụ hôn củavị hôn phu mà tôi cũng không phân biệt nổi sao?”

Đây là một ngôi nhà của phú hộ điển hình, trang hoàng xahoa, tinh xảo thanh lịch. Đặc biệt là phòng ngủ, phòng sách, mang đến phongcách rõ ràng là chỗ ở của đàn ông. Trong phòng ngủ treo một bức ảnh nghệ thuậtnửa người thật lớn của Lận Y Dương, không có mặc đồ. Đó là một người đàn ônganh tuấn, cường tráng và gợi cảm, khóe môi ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, lộ rõ nétphong lưu.

Trong phòng sách có một màn hình cực lớn. An Nham kết nốilaptop với cái máy tính để bàn ở đó, còn đang loay hoay bận rộn. Những cảnh sátkhác cũng khẩn trương điều tra thu thập chứng cứ ở khắp nơi trong phòng.

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đi một vòng xung quanh, không cóphát hiện manh mối nào rõ ràng, cuối cùng đi đến phòng sách.

Bạc Cận Ngôn đứng trước cửa sổ, kéo rèm cửa lên, ngẩng đầura ngoài nhìn về biển lớn, gương mặt tuấn tú lãnh đạm, không biết đang suy nghĩđiều gì. Giản Dao nhẹ giọng hỏi: “Anh cho rằng là anh ta sao?”

Bạc Cận Ngôn buông rèm cửa sổ xuống, liếc mắt nhìn cô: “Trướcmắt anh không định kết luận vội. Nhưng Lận Y Dương phù hợp với rất nhiều điềukiện của ‘hắn’.”

Giản Dao trầm ngâm trong giây lát. Vừa rồi cô cũng đã nghĩ đếnđiểm này. Có quan hệ gần gũi với Doãn Tư Kỳ, giàu có, những chuyện ‘hắn’ đã từnglàm, Lận Y Dương đều có thể làm được. Từ bối cảnh cho thấy, anh ta chỉ là mộtcông tử nhà giàu bình thường đến không thể bình thường hơn, học vấn cao, trí tuệcao, ai có thể xác định phải chăng anh ta còn có một bộ mặt khác ẩn giấu dưới bộmặt vinh quang này?

Giản Dao ngẫm nghĩ một lát, vẫn nói: “Em cho rằng không phảianh ta.”

Đôi mắt dài của Bạc Cận Ngôn khẽ nhíu lại: “Tại sao? Nữtrinh thám của tôi?”

Giản Dao hé miệng cười, ngữ khí lại rất nghiêm túc: “Lời nóicủa Doãn Tư Kỳ cũng rất có lý. Nếu như Lận Y Dương chính là ‘hắn’, vậy lúc anhta hôn chị ấy, chị ấy sẽ phát hiện ra.”

Bạc Cận Ngôn yên lặng nhìn cô chằm chằm, đột nhiên lộ ra ýcười: “Kết luận thật kỳ lạ làm sao. Từ một nụ hôn liền có thể phân biệt được mộtngười? Trừ phi Lận Y Dương hôi miệng rất nghiêm trọng, nếu không thì tùy tiệnthay đổi một cách thức hôn khác, anh nghĩ Doãn Tư Kỳ sẽ khó có thể phân biệt được.”

Giản Dao hơi giật mình: “Nhưng em vẫn cảm thấy...”

“Ok, chúng ta kiểm chứng thử xem.” Bạc Cận Ngôn nói dứtkhoát. Vừa dứt lời, anh đã tiến lên một bước, ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên.

Sự ẩm ướt ấm áp đặc thù của đàn ông, trong nháy mắt cuốn lấykhoang miệng cô. Nhưng nụ hôn này, hoàn toàn không giống những nụ hôn trướcđây.

Trước đây, anh hôn đa số là dịu dàng, triền miên. Ngay cả nhữngkhi động tình nhất, cũng là nóng bỏng và nhẫn nại liếm mút cô, tạo cho cô cảmgiác tao nhã mãnh liệt.

Còn lần này, tay anh nắm chặt lấy cằm cô, lực đạo hơi mạnh,mang đến cảm giác đau nhè nhẹ. Môi lưỡi của anh cũng vô cùng kịch liệt, hunghăng mạnh mẽ càn quét trong khoang miệng cô, giống như công kích quấn lấy lưỡinhỏ của cô. Thậm chí còn cắn lấy đầu lưỡi cô, vừa đau vừa ngứa, khí thế áp bứckhông thể kháng cự. Hoàn toàn giống như biến thành một người khác, nụ hôn vừa mạnhmẽ lại hung tàn...

Sau một lúc, anh mới buông cô ra, trên bờ môi vẫn còn lờ mờbóng nước, đôi mắt đen láy thâm trầm. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, GiảnDao lại bị hôn đến thở dốc phù phù, bờ môi phát đau.

“Anh vốn không thích cách thức hôn như thế này, xem ra emcũng không thích.” Giọng điệu của anh bình thản nói: “Nhưng anh nghĩ vừa rồi đãkiểm chứng được, hôn có thể giả trang rất dễ dàng.”

Hơi thở của Giản Dao có chút không ổn định, vừa định lên tiếng,đột nhiên nhớ đến một sự thật.

Trong phòng vẫn còn một người khác nữa!

Cô hơi cứng người. Tuy rằng Bạc Cận Ngôn dùng thái độ nghiêncứu khoa học để hôn cô, nhưng bị đồng nghiệp nhìn thấy, đương nhiên cũng khônghay lắm. Cô đảo ánh mắt, quả nhiên nhìn thấy cách đó mấy bước chân, An Nham ởphía sau bàn sách đang ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt lộ rõ có chút bất ngờ.Nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Giản Dao, anh ta lại cúi đầu không chútbiểu tình, tiếp tục bận rộn với máy tính.

Gò má Giản Dao hơi nóng bừng, lúc này mới quay đầu nhìn BạcCận Ngôn, thấp giọng hỏi: “Phong cách hôn như thế này, anh lại học được từtrong sách phải không?”

Bạc Cận Ngôn: “Không cần thiết, anh chỉ cần tưởng tượng bảnthân mình thành một tên côn đồ thôi.”p>

Giản Dao mỉm cười: “Nhưng anh vẫn sai lầm rồi.”

Mắt Bạc Cận Ngôn chợt tối lại.

Giản Dao kéo áo của anh, để anh cúi đầu thấp xuống, nhỏ giọngnói bên tai anh: “Mỗi lần anh hôn đến lúc cuối cùng... đều sẽ có một thói quen,nhẹ nhàng đánh lấy lưỡi em từ dưới lên trên một cái. Mới vừa rồi anh cũng vô thứclàm động tác nhỏ này.”

Bạc Cận Ngôn ngẩn người một lúc, cúi thấp đầu, đôi mắt sâuthẳm nhìn cô.

Trầm tư trong giây lát, anh đột nhiên bật cười: “Em đã thuyếtphục được anh rồi.” Anh giơ ngón tay thon dài, cọ nhẹ lên mặt cửa sổ, nói:“Doãn Tư Kỳ và Lận Y Dương yêu đương nhiều năm như vậy, bọn họ hiểu nhau chắcchắn thân thuộc hơn chúng ta. Tính tình của Doãn Tư Kỳ trời sinh mẫn cảm tỉ mỉhơn em nhiều. Chiếu theo suy đoán này, chị ấy quả thực có thể thông qua một nụhôn, phân biệt ra hai người khác nhau.”

Giản Dao gật đầu, không biết vì sao, nghe anh nói vậy, khiếncô âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ là vì cô cũng không muốn để người bên cạnhbị cuốn vào trong vụ án.

Ai ngờ anh đột nhiên lại nói: “Nhưng điều này cũng không thểchứng minh, Lận Y Dương không phải là ‘hắn’.”Giản Dao trừng mắt: “Tại sao?” Anh nói như vậy không phải làtự mình mâu thuẫn?

Gương mặt tuấn tú của Bạc Cận Ngôn hiện lên ý cười mờ nhạt:“Em quên mất một khả năng. Hắn có thể là người hai nhân cách.”

Giản Dao hơi ngẩn người.

Cô cũng có đọc sơ những quyển sách liên quan đến người đanhân cách. Nếu như thật sự là người hai nhân cách, tính cách, sở thích, thậm chílà giới tính nhân cách, đều có thể khác nhau. Vậy thói quen khi hôn, đươngnhiên cũng có thể hoàn toàn khác biệt.

Xoay xoay chuyển chuyển, dường như lại trở về điểm ban đầu.Vụ án này, càng lúc càng dày đặc sương mù, khó tìm kiếm dấu vết.

***

Lúc này, mấy thành viên khác của tổ chuyên án cũng bước vàophòng sách, gật đầu với bọn họ, hỏi An Nham: “Lại có phát hiện gì sao?”

An Nham lắc đầu: “Mainboard và phần cứng của anh ta đều bị hủyrồi, tôi đang thử xem có thể khôi phục lại một phần số liệu hay không...” Độtnhiên, tiếng nói im bặt, anh ta nhìn màn hình, biểu tình có chút biến hóa.

Tất cả mọi người đều nhận thấy, trầm ngâm nhìn anh ta.

Anh ta chỉ yên lặng trong nháy mắt, đem màn hình cực lớn từtừ đẩy qua, đưa màn hình hướng về phía mọi người: “Đây là một nhóm số liệu duynhất lấy ra được từ phần cứng của anh ta.”

Những người trong tổ chuyên án đều là chuyên gia của vụ ánphóng hỏa, chưa từng tiếp xúc với vụ án biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’,nhìn thấy màn hình thì sững sờ. Mắt Bạc Cận Ngôn trầm xuống, còn lòng Giản Daolại giật thót!

Trên màn hình được bao phủ bởi một màu đen thui, duy nhất chỉcó mấy con số màu đỏ như máu quen thuộc, lộ ra vẻ âm u lạnh lẽo, nhìn thấy ghêngười.

“1/26/575/36/529;

25/50/24/100/16;p>

......”

An Nham gõ rất nhanh trên bàn phím, đem những số liệu nàytruyền ra, tự động giải toán. Giản Dao nhìn những con số mật mã đầy màn hình,quay đầu nhìn về phía Bạc Cận Ngôn.

Anh đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén sáng ngời nhìn chằm chằmvào màn hình, càng lộ ra vẻ mặt tuấn tú cương quyết.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Đột nhiên, Bạc Cận Ngôn biến sắc.

Lòng Giản Dao lộp bộp một cái, cô bỗng nhiên có dự cảm chẳnglành.

Đồng thời lúc đó, bên phía An Nham đã chầm chậm rõ ràng báocáo đáp án: ‘Say hello to Jenny’. Sau đó ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Jenny là ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc