HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN

“Ngồi cho vững!” Âu Dương Lâm quát lên một tiếng, xe đãphóng đi như tên bắn, xông thẳng ra ngoài.

Mọi người lắc lư một cái, vội vàng nắm chặt tay vịn an toàn.Eo Giản Dao bị Bạc Cận Ngôn túm chặt bằng một tay ôm vào lòng. Bởi vì xe chạyquá nhanh, bên tai truyền đến những âm thanh chói tai kéo dài, cảnh vật ngoài cửasổ giống như hai vệt sáng chạy lùi về phía sau. Mặt Giản Dao dán chặt vào áovest của Bạc Cận Ngôn, chất liệu vải mát lạnh nhưng dường như lại truyền đến mộtsức mạnh rất vững chãi.

Phía trước, ở một ngã ba trên đường quốc lộ, chiếc xe thểthao màu đen chợt lóe lên rồi biến mất. Mấy chiếc xe cảnh sát, đồng thời xôngra từ hai con đường khác, tụ họp với xe của bọn họ, cùng nhau truy đuổi theochiếc xe thể thao kia.

“Hỏng rồi!” Viên cảnh sát đi cùng đột nhiên thấp giọng la:“Phía trước chính là chợ đêm Tây Cống.”

Tim mọi người đều run lên, chỉ thấy kiến trúc nhà cửa trênđường phía trước càng lúc càng nhiều, người đi trên đường cũng càng lúc càngđông. Dưới ánh đèn đủ sắc cầu vồng, chiếc xe thể thao nháy mắt hòa vào dòng ngườivà xe.

Rõ ràng địa điểm ẩn náu và lộ trình đào thoát của hắn đã sớmđược thiết kế sẵn.

“Lối ra của mười lăm con đường trong phạm vi ba kilômét gầnđây đã thông báo cho tổng bộ thiết kế chướng ngại vật.”An Nham đột nhiên lên tiếng,nói nhanh kinh người. Dưới tình trạng xe chạy với tốc độ ánh sáng như vậy, anhta còn có thể ôm cái laptop, cả người lắc lư dao động, nhưng mười ngón tay vẫnlinh hoạt lướt nhanh như cũ.

“Vô dụng thôi, hắn sẽ bỏ xe.” Bạc Cận Ngôn lạnh giọng nói:“Bảo người của các anh lập tức phong tỏa lối vào chợ đêm.”

Âu Dương Lâm gật đầu. Tuyệt đối không thể để hắn tiến vào chợđêm, ở trong đó người đi như nước chảy sẽ triệt để che lấp hết tung tích của hắn.

Lúc này bọn họ cũng bắt đầu tiến vào đoạn đường khá sầm uất,xe không thể không giảm tốc độ, Âu Dương Lâm lấy ra một máy bộ đàm: “Lập tức điềumột nhóm người qua đây, canh giữ ở lối vào phía đông của chợ đêm Tây Cống...”

“Sếp!” Viên thanh tra đầu bên kia cắt ngang câu nói của anhta: “Tình huống khẩn cấp! Chúng tôi đang ở chỗ lối vào! Có bom!”

Mọi người đều im lặng, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy ở phíacuối đường thông hành trong chợ đêm phía trước, một làn sóng người đột nhiên àora, kêu la kinh hoảng, chạy trối chết, giẫm đạp lên nhau... Cả con đường nháy mắtbị lấp kín, các xe cảnh sát và những thanh tra ở trên đường đều bị dòng ngườibao phủ.

Không kịp rồi, hắn đã tạo ra hỗn loạn.

Tất cả mọi người đều đẩy cửa xuống xe, nhìn ngược về hướng củadòng người. Âu Dương Lâm quát hỏi: “Chuyện gì vậy? Báo cho tổ gỡ bom chưa?”

Đầu bên kia trả lời: “Có một người đàn ông, trên người gắn đầybom, nằm chính giữa đường. Tổ gỡ bom vẫn luôn đợi lệnh, dự kiến khoảng năm phútnữa sẽ đến. Chúng tôi đang sơ tán những người đi đường và các hộ dân ở gầnđây.”

Lòng Giản Dao trùng xuống. Kết cuộc đã định, hắn chắc chắnđã đào thoát ngay trước mắt bọn họ.

Cả đoàn người theo sát Âu Dương Lâm, xuyên qua đám người, điđến gần địa điểm có bom. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn nắm chặt tay nhau, không ailên tiếng. Giản Dao nhìn sườn mặt của anh, chỉ thấy ánh mắt anh lạnh lùng, đangquét nhanh qua đám người.

Anh đang tìm kiếm hắn!

Giản Dao tự tin hẳn lên, cũng quay đầu nhìn, im lặng quansát mỗi một người.

“Vừa mới nhận được tin tức.” Giọng An Nham vang lên bên cạnh:“Gia đình đó đã được cứu ra từ tầng hầm của ngôi biệt thự, mức độ bị thươngkhác nhau, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”

Lòng Giản Dao nhẹ nhõm, quá tốt rồi!

Cô đột nhiên lại giật mình.

Nếu như gia đình đó đều được cứu ra, vậy thì người hiện giờđang bị hắn biến thành quả bom là ai?

Lòng bàn tay Giản Dao không hiểu sao lại ướt đẫm mồ hôi. Côcùng với nhóm người Bạc Cận Ngôn cũng không dừng bước chân, ánh mắt vẫn hướng vềphía trước. Lúc này dòng người tháo chạy như núi lở đã thưa thớt hơn nhiều, conđường trước mặt đã bắt đầu rộng mở trở lại. Chỉ thấy mấy chiếc đèn xe cảnh sátchớp sáng, dừng phía sau con đường phong tỏa, nhưng rốt cuộc người đang nằmtrên mặt đất là ai, lại không nhìn rõ.

Lúc này Bạc Cận Ngôn quay đầu nhìn cô một cái. Bốn mắt nhìnnhau chăm chú, ánh mắt anh tối đen mát lạnh.

Người đàn ông nằm trên mặt đất không động đậy.

Thân hình cao lớn, người đầy vết thương. Anh ta chỉ mặt mộtcái áo trong không thấy rõ màu sắc ban đầu, cùng với một cái quần dài bị ráchloang lổ. Đầu tóc cũng hơi dài, che mất hơn nửa khuôn mặt.

“Là anh ta sao?” Bạc Cận Ngôn hỏi.

Cổ họng Giản Dao nghẹn lại, đáp: “Quá xa, không nhìn rõ mặt.Nhưng hình dáng... rất giống.”

Là anh ấy, nhất định là anh ấy. Có một giọng nói vang lêntrong lòng.

Lúc này viên cảnh sát ở bên cạnh cuối cùng cũng đưa đến mộtcái ống nhòm, Giản Dao giựt lấy từ tay anh ta, ngước mắt nhìn sang.

Hình ảnh nháy mắt được kéo đến gần mắt. Phóng lớn lên, hình ảnhngười đàn ông mình đầy vết thương lại càng lộ vẻ dữ tợn. Làn da màu lúa mạch,đường cong cơ bắp mềm dẻo, cằm nhỏ gọn cho thấy đã gầy đi rất nhiều, nhưnggương mặt anh tuấn vẫn vô cùng quen thuộc...

Giản Dao vươn tay che miệng, nước mắt nhất thời trào ra.

“Anh ta vẫn còn hô hấp.” Bạc Cận Ngôn thấp giọng nói.

Giản Dao nháy mắt nghẹn lời, nắm chặt lấy tay anh.

Lúc này tổ gỡ bom đã đến nơi, hai vị chuyên gia mặc áo phònghộ thật dày, đội một cái mũ sắt, áp sát Lý Huân Nhiên. Còn những cảnh sát xungquanh đều đứng phía sau xe, nín thở chăm chú quan sát.

Cuối cùng, bọn họ cũng đã đến bên cạnh Lý Huân Nhiên, từ từngồi xổm xuống. Hai người cẩn thận kiểm tra kỹ một lượt, ngẩng đầu nhìn nhau mộtcái, lại nhanh chóng lui về giới tuyến của cảnh sát.

Trái tim Giản Dao phút chốc co rút lại.

Bọn họ gỡ nón sắt ra, một người trong đó lắc đầu nói với ÂuDương Lâm: “Gỡ không được. Loại bom này kết cấu rất phức tạp, bất cứ sự tiếpxúc vô ý nào cũng sẽ dẫn đến phát nổ. Chúng tôi cần ít nhất một tiếng đồng hồ.Nhưng máy đếm thời gian chỉ còn năm phút. Trừ khi người gắn bom điều khiển dừngmáy đếm thời gian, nếu không người này chắc chắn chết không thể nghi ngờ.”

...

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rõ ràng chỉ một phúttrầm mặc ngắn ngủi, nhưng lại giống như đã trải qua mấy vòng luân hồi.

Đau khổ cùng cực bao trùm lên trái tim Giản Dao, cô ngây ngốcnhìn hình dáng cơ thể của Lý Huân Nhiên, sắc mặt trắng như tờ giấy.

“Xin lỗi, không cứu được anh ấy.” Âu Dương Lâm đã biết đượcthân phận của anh, thấp giọng nói với cô và Bạc Cận Ngôn.

“An Nham, hỏi những người trong gia đình đó số điện thoại củahắn.” Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên bên cạnh.

Giản Dao và những người khác đồng loạt quay đầu, chỉ thấy vẻmặt Bạc Cận Ngôn thản nhiên nhìn về phía trước, lấy một chiếc di động từ trongngười ra.

Anh, muốn nói chuyện với hắn.

Tim Giản Dao triệt để nhảy lên tới cổ họng, nhìn gương mặttuấn tú của anh, ngẩn ngơ không lên tiếng. Lúc này An Nham nhanh chóng báo mộtcon số, ngón tay dài của Bạc Cận Ngôn dao động trên bàn phím di động, cuối cùngnhấn nút gọi, quay đầu nhìn về phía cô.

Bóng đêm yên tĩnh, đèn cảnh sát lấp loáng, ánh mắt mọi ngườisáng quắc.

Vào giờ phút quan trọng như vậy, nhưng trong mắt anh vẫn tựphụ thản nhiên như nước không thay đổi.

Lúc này An Nham tiến lên phía trước, lấy một cái đầu nối cựcnhỏ gắn vào di động của anh. Sau đó lập tức quay về bên cạnh xe, mở máy nghelén ra, đám người Giản Dao đều đội headphone lên.

“Tút... tút... tút.” Thật sự có thể liên lạc được. An Nham lậptức gõ bàn phím, bắt đầu truy tìm vị trí của hắn. Mà Âu Dương Lâm cúi đầu nhìnđồng hồ đeo tay, ra hiệu với mọi người. Còn bốn phút nữa, bom sẽ phát nổ.

Tất cả mọi người không dám thở mạnh, toàn bộ nhìn chằm chằmBạc Cận Ngôn. Mà anh đứng trước đám người, dáng vẻ cao ngất như một thân câytrong trẻo nhưng lạnh lùng.

Sau năm sáu tiếng chuông, một tiếng ‘cạch’ vang lên, đầu dâybên kia thấp thoáng âm thanh nền ồn ào.

Hắn nhận điện rồi!

Đôi mắt hẹp dài của Bạc Cận Ngôn khẽ nhíu, ánh mắt xuyên quacon đường dài vắng vẻ trước mặt, ngay chỗ rẽ mấy con đường giao nhau ở phía trước,dừng lại trên đám người vẫn đang náo động như cũ.

“Hi.”

Đầu bên kia yên lặng trong khoảnh khắc. Ngay sau đó một giọngnam trong trẻo hàm chứa ý cười truyền đến: “Hi.”

Giọng nói vô cùng êm tai, nhưng lại giống như một bàn tay vôhình, khẽ bấu chặt trái tim của tất cả mọi người.

Duy nhất chỉ có Bạc Cận Ngôn vẫn lóe lên một ý cười nhàn nhạttrong đôi mắt đen dài.

“Chạy thoát rồi sao?”

Giống như đang hỏi thăm một người bạn cũ rất quen thuộc.

Người đàn ông ở đầu bên kia cười một tiếng: “Ha... sắp rồi.”

Mặt mọi người khẽ biến sắc, Âu Dương Lâm liếc nhìn đồng hồ:Ba phút ba mươi giây. Anh ta nhìn về phía An Nham, nhưng An Nham chỉ nhìn chằmchằm màn hình, hai đầu chân mày nhíu lại, rõ ràng việc truy tìm tín hiệu gặp phảikhó khăn.

“Tao lấy một món đồ tương tự, trao đổi với mày lấy Lý HuânNhiên.” Bạc Cận Ngôn thong thả nói, giọng điệu lưu loát thản nhiên giống nhưđang nói chuyện về thời tiết.

Mọi người trầm mặc lắng nghe, lòng Giản Dao lại nhói lên.

Anh muốn dùng gì để trao đổi?

Đầu bên kia điện thoại, âm thanh nền vang lên ồn ào hơn mộtchút. Người đàn ông ‘ồ’ lên một tiếng, dường như rất có hứng thú trả lời: “Nóinghe thử xem.”

Lấy Lý Huân Nhiên làm trung tâm, trong phạm vi mấy mét xungquanh con đường, nhóm cảnh sát gần như lặng ngắt như tờ, chờ đợi cảnh máu thịtbay tứ tung, hoặc là sẽ có kỳ tích thay đổi thế cục.

Mà ở con đường cách đó mấy trăm mét, đám đông hỗn loạn, vẫnđang tản đi rất nhanh, từng lớp xông vào đám cảnh sát đang chặn ở trên đường.Kiểu ngăn chặn này gần như là phí công, nhóm cảnh sát chỉ có thể cầm lấy bứcphác họa chân dung vừa mới lấy được khẩn cấp từ gia đình kia, ánh mắt lướtnhanh kiểm tra trong làn sóng người.

Rất nhiều người đang gọi điện thoại, nói với bạn bè ngườithân về vụ náo động này. Một người đàn ông cao ráo, mặc một cái áo khoác dàimàu đen, bước ra từ trong một con hẻm nhỏ, trong tay cầm điện thoại.

Hắn quan sát mấy cảnh sát ở đứng đầu đường trước mắt, khẽ mỉmcười, rồi lại lui trở về hẻm, nói với điện thoại: “Chờ đã. Tao có một cuộc gọiđến khác.”

Không có ai chú ý đến hắn, hắn lấy một mảnh khăn ướt từ trongtúi ra, cẩn thận tỉ mỉ lau mặt, lại kéo xuống đôi chân mày rậm, râu ria và miếngđệm hóa trang trên sống mũi. Gương mặt anh tuấn vốn là màu đồng trong thoáng chốctrở nên trắng trẻo tuấn tú nghiêm nghị.

Hắn nhét mọi thứ vào trong túi, lấy di động ra lần nữa, bướcnhanh về phía trạm gác của cảnh sát, đồng thời nói với đầu bên kia: “Xin lỗi,mày có thể tiếp tục rồi.”

Ánh mắt hắn không thèm liếc đến đám người bên cạnh bước thẳngra ngoài. Một viên cảnh sát lướt sát qua bên cạnh hắn, nhìn thấy gương mặt thanhtú ôn hòa, lại nhìn về bức hình trên tay, ánh mắt liền vội vàng lướt qua ngườihắn.

Âu Dương Lâm dùng tay ra hiệu ý bảo: Còn hai phút năm mươigiây.

Bạc Cận Ngôn quét mắt qua anh ta, thản nhiên mở miệng: “Ngàymai, tất cả truyền thông báo chí lớn nhất Hồng Kông, đều sẽ đưa tin về thân phậncủa tên sát thủ biến thái nhà văn Mai Quân Viễn.”

Hắn thấp giọng cười: “Không tệ.”

Bạc Cận Ngôn lại nói: “Người Hồng Kông rất hiếu kỳ, mày sẽtrở thành một đề tài nóng hổi cho bọn họ. Tất cả mọi người đều sẽ xem tiểu thuyếtcủa mày, bọn họ sẽ nhìn thấy tài hoa của mày, tư tưởng của mày, bọn họ sẽ tựmình phán đoán về mày, mà không phải giống như trước kia, bị cái gọi là nhàbình luận, giám khảo cuộc thi đánh giá sai. Chúc mừng mày. Tao nghĩ, đây cũnglà một trong những mục đích của mày.”

Tất cả mọi người nghe đều thấy kỳ quái, không biết Bạc CậnNgôn đang có âm mưu gì. Lòng Giản Dao cũng từng chút một trở nên khẩn trương.

Nhưng chỉ có hắn ở đầu bên kia, cũng nhàn nhã lạnh nhạt giốngnhư Bạc Cận Ngôn, cười nhạo một tiếng nói: “Mày đang lấy lòng tao sao?”

Bạc Cận Ngôn cười nhạt: “Không, tao đang uy hiếp mày.”

Mọi người đều sững sờ, lại nghe thấy anh nói tiếp: “Trò chơicủa chúng ta rất công bằng, tao sẽ không nhúng tay vào việc truyền thông truyđuổi tâng bốc mày. Nhưng nếu như Lý Huân Nhiên bị nổ bom chết trước mặt tao, vậythì tao không thể không thay đổi một vài quy tắc trò chơi.

Tao nghĩ giới truyền thông nhất định sẽ rất muốn nghe việcphác họa chân dung tội phạm của chuyên gia tâm lý tội phạm phụ trách vụ án này,nghe về những bí mật không ai biết, đặc biệt là những bí mật chôn sâu dưới nhữngtin tức chính thức.”

Hắn ở đầu bên kia, rốt cuộc trầm mặc một lúc. Chỉ có tiếnghít thở trầm trầm truyền tới, bình tĩnh, lại sâu không lường được.

Bạc Cận Ngôn không hề dừng lại, vẫn tiếp tục nói lưu loátnhư mây trôi nước chảy: “Ví dụ như mẹ mày đã bỏ rơi mày từ thời thơ ấu. Sau khimày lớn lên, đã dâm loạn rồi giết luôn bà ta. Đương nhiên, rất trùng hợp là,trong thời kỳ thanh thiếu niên, mày cũng từng bảo trì quan hệ loạn luân trongsuốt một thời gian dài với một người phụ nữ thành niên khác trong gia đình;

Tao sẽ không ngại nói cho bọn họ biết, mày đã cùng rất nhiềuđối tượng khác biệt về tuổi tác, màu da, giới tính, hơn nữa còn là rất nhiều chủngloại động vật, phát sinh quan hệ tình dục. Đây có lẽ có chút vượt quá khả năngtiếp nhận của bọn họ.

Nhưng mà khiến bọn họ thất vọng nhất, chắc là việc mày bị họcviện văn học đuổi học. Một thiên tài biến thái được giới truyền thông ca tụng,thì ra ngay cả đại học còn chưa học xong... Mày nói xem nếu như những thứ nàyđược công khai, thì bút danh Mai Quân Viễn, sẽ đại biểu cho cái gì?

Ờ, tao nghĩ mày và tao đều hiểu, người Hoa tuy rằng rất hiếukỳ, nhưng thứ không thể chấp nhận nhất lại chính là tổn hại luân lý đạo đức.Mày sẽ không thể trở thành truyền kỳ, mà chỉ là rác rưởi. Mọi người khi nhắc đến‘Mai Quân Viễn’ đều sẽ nghĩ đến hạ lưu và thối nát. Không có ai nghiêm túc thưởngthức những văn chương hay tư tưởng của mày, trong đầu bọn họ, chỉ cảm thấy hưngphấn bởi những việc xấu xa của mày.

Bất luận là lần tiếp theo, tao với mày tranh đấu với nhaunhư thế nào đi chăng nữa, thì cái tên ‘Mai Quân Viễn’ đều sẽ có kết cục như thếnày, đều trở thành một đề tài buồn cười rẻ tiền nhất của những người bình thườngnhất.”

Tất cả mọi người đều ngẩn người. Vẻ mặt của Bạc Cận Ngôn lạivẫn thản nhiên như thường.

Âu Dương Lâm trầm mặc, ra dấu tay: Sáu mươi giây.

Hắn ở đầu bên kia, cuối cùng cũng lên tiếng, ý cười mangtheo mấy phần lạnh lùng: “Uy hiếp thật ấu trĩ làm sao.”

Lòng mọi người khẽ kinh sợ, nhưng Bạc Cận Ngôn lại cắt nganglời của hắn: “Vậy sao? Chúng ta hãy cá cược một lần thử xem?”

Anh đột nhiên giơ tay nhấc tuyến phong tỏa, vượt lên khỏiđám người và xe, sải bước dài đi về phía Lý Huân Nhiên đang cách xa ngoài mấychục mét kia.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngẩn người, Giản Dao làngười đầu tiên xông ra, kéo tay anh, cất tiếng la thất thanh: “Cận Ngôn!”

Bạc Cận Ngôn lườm cô một cái, ánh mắt sáng ngời sắc bén:“Không sao đâu, em quay về đi.” Sau đó anh nhìn về phía Âu Dương Lâm: “Mang cô ấylùi ra sau.”

Âu Dương Lâm cũng ngây người, kéo Giản Dao ra phía sau lưngtrước, để cảnh sát bảo vệ, đồng thời tiến nhanh về phía trước, nhìn Bạc CậnNgôn chằm chằm, đè thấp giọng nói: “Không thể đi qua đó! Phạm vi ảnh hưởng củabom rất rộng!”

Bạc Cận Ngôn dùng ánh mắt ra hiệu anh lui ra sau. Âu DươngLâm yên lặng trong thoáng chốc, cắn chặt răng, lùi trở về, quát lên một tiếng:“Tổ gỡ bom!”

Hai người tổ gỡ bom nhanh chóng xông ra, trùm đồ bảo hộ vànón sắt lên người Bạc Cận Ngôn. Bạc Cận Ngôn cũng không thèm liếc nhìn bọn họ mộtcái: “Tránh ra!” Rồi một mình rảo bước nhanh đến bên cạnh Lý Huân Nhiên.

Giản Dao bị mấy người thanh tra cao lớn ngăn cản, cả ngườicô đều mơ hồ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hít thở nóng bỏng dồn dập của mình,còn có tiếng tim đập hỗn loạn trong lồng ngực: Bình bịch bình bịch...

Cận Ngôn, sao anh lại...

Đồng hồ bấm giây của Âu Dương Lâm còn đang tính giờ như bay,hốc mắt cô chua xót, vừa không dám nhìn nhưng lại không thể không nhìn.

Cô biết anh muốn làm gì, cô biết anh làm như vậy nhất định sẽthắng.

Nhưng mà nhìn thấy anh đi về phía quả bom, lòng cô dường nhưcũng muốn nổ tung theo quả bom ấy.

Trong máy nghe lén, cuối cùng lại vang lên tiếng nói của hắnlần nữa: “Không phải mày muốn chết chung với thằng cảnh sát này đấy chứ?”

Giản Dao nhìn về phía xa xa, chỉ thấy Bạc Cận Ngôn ngồi xổmxuống bên cạnh Lý Huân Nhiên, đặt di động lên quả bom trên ngực anh ta.

‘Tích... tích... tích’, âm thanh của thiết bị hẹn giờ trênquả bom truyền đến, bọn họ đều nghe thấy, hắn cũng nghe thấy.

Sau đó liền nghe thấy Bạc Cận Ngôn cười khẽ một tiếng nói:“No, tao đang ở bên quả bom, nhưng tao sẽ không chết. Bởi vì tao rất chắc chắn,mày sẽ không cho nổ. Bởi vì tao hiểu được, bút danh ‘Mai Quân Viễn’ này đối vớimày quan trọng như tính mạng. Hơn nữa bởi vì tao hiểu mày còn nhiều hơn màynghĩ. Ờ... mày còn có mười giây để suy nghĩ. Tạm biệt.”

‘Cạch’ một tiếng, âm thanh ‘tút tút’ truyền đến, Bạc CậnNgôn vậy mà lại cúp điện thoại của hắn.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ú ớ không thành lời. GiảnDao bị một người cảnh sát bảo vệ trong ngực, toàn thân khẽ run lên, cô dùng taybịt kín miệng, bên môi lộ ra một tia cười khẽ, nhưng nước mắt lại lăn xuống ào ạt.

Chỉ có một mình Bạc Cận Ngôn, cúp điện thoại, khoanh tay đứngbên cạnh Lý Huân Nhiên, quay đầu nhìn bọn họ. Dù không thấy rõ biểu tình, nhưngthái độ của anh vẫn bình tĩnh và cao ngạo.

Âu Dương Lâm tái xanh mặt mày, đếm ngược: “Tám, bảy, sáu,năm...”

Hô hấp của Giản Dao nháy mắt dừng lại, chỉ nhìn chằm chằmvào anh ở phía trước, thân hình anh tuấn cao ngất.

“Ba, hai, một!”

...

Bốn phía của con đường dài, một bầu không khí yên tĩnh.

Chỉ có khóe môi của Bạc Cận Ngôn, chậm rãi hiện lên ý cườinhàn nhạt.

Nhất thời, tất cả cảnh sát đều hoan hô huýt sáo, vỗ tay nhưsấm.

Không phát nổ! Hắn thật sự không cho nổ!

Gương mặt mỗi người đều trở nên hưng phấn, người cảnh sátbên cạnh buông Giản Dao ra, tất cả mọi người đều bắt đầu chuyển động. Tổ gỡbom, xe cứu thương, căn cứ vào phạm vi tập trung tín hiệu của An Nham lập tứcxuất ra một tổ nhỏ...

Trong đám đông cuộn trào mãnh liệt, hốc mắt Giản Dao nháy mắtướt đẫm, nhìn Bạc Cận Ngôn lững thững bước về phía cô, trong mắt có tia sángsung sướng và đắc ý. Cô nhịn không được bật cười, bỗng chốc xông đến ôm chặt lấyanh.

Bạc Cận Ngôn cũng ôm chặt lấy cô ngay lập tức. Đôi tay dườngnhư mạnh mẽ hơn bình thường, quấn chặt lấy cô trong lòng mình. Cô nghe thấy nhịptim trầm ổn mạnh mẽ của anh, cảm giác được hơi thở quen thuộc nóng ấm của anh,cả trái tim giống như cũng muốn hòa tan cùng anh.

...

Một giờ sau.

Màn đêm ồn ào huyên náo, Bạc Cận Ngôn nắm tay Giản Dao, đứngbên cạnh xe cứu thương, nhìn Lý Huân Nhiên đang hôn mê được đặt trên cán đưalên xe.

“Bước đầu kiểm tra cho thấy thân thể suy nhược quá độ.” Bácsĩ nói: “Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, vấn đề khác cần phải đến bệnhviện kiểm tra tỉ mỉ mới biết rõ được.”

Mắt Giản Dao ngấn nước gật gật đầu.

Xe cứu thương đã chạy xa, con đường còn đang bị phong tỏa,nhóm cảnh sát vẫn bận rộn như cũ. Cho dù đêm nay hắn có thể chạy thoát, nhưngmà cảnh sát cứu được một nhà bốn người kia cùng với Lý Huân Nhiên, cũng coi nhưlà một đột phá quan trọng. Mà trải qua lần này, hắn đã để lại rất nhiều manh mối,tất cả mọi người đều tin chắc rằng, thời điểm cách lúc phá án không còn xa nữa.

Bóng đêm càng sâu thẳm, một viên cảnh sát lái xe, đưa Bạc CậnNgôn và Giản Dao trở về khách sạn nghỉ ngơi trước.

Xe cảnh sát chạy xuyên qua dòng người và xe của đô thị phồnhoa. Bạc Cận Ngôn dựa vào ghế ngồi, nắm lấy tay cô, nhìn chằm chằm ra cửa sổ,không biết đang nghĩ chuyện gì.

Giản Dao nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, tâm tình chua xótkhó nói nên lời.

Tất cả mọi người đều tưởng rằng, anh lấy dư luận để uy hiếpsố một, tưởng rằng anh cực kỳ tự tin, thậm chí còn dám lấy thân mình mạo hiểm,khiến bọn họ than thở kinh ngạc.

Nhưng chỉ có cô hiểu rõ, Bạc Cận Ngôn rõ ràng phải làm như vậy.

Bởi vì người số một cần chính là anh, muốn anh trở thành đồngbọn của mình, cho nên nhất định sẽ không trơ mắt nhìn anh bị bom nổ chết. Bạc CậnNgôn chỉ có cách lôi mình vào, mới có thể chắc thắng không thua, đảm bảo có thểcứu được mạng của Lý Huân Nhiên.

Cho dù vừa rồi cô cũng tin chắc rằng số một sẽ không cho nổbom.

Nhưng tại sao trong lòng cô lại đau đớn khó chịu như thếnày?

Bóng đêm mát mẻ thấp thoáng lo âu, bao trùm lên toàn bộ HồngKông.

Bên một con đường nào đó ngay tại khu phố sầm uất, xuất hiệnmột chiếc xe Cadilac màu đen yên lặng dừng lại.

Không biết dừng bao lâu, một người đàn ông mặc đồ vest, dángvẻ tao nhã đi ra từ dòng người đông đúc, mở cửa xe ngồi vào trong.

“Lái xe.” Hắn dựa người ra sau, nới lỏng cravat, dường như cựckỳ mệt mỏi.

“Dạ, tiên sinh.” Tài xế ngồi phía trước trả lời.

Chiếc xe chạy ra khỏi khu phố náo nhiệt, đi lên lưng chừngnúi. Một ngôi biệt thự đèn đuốc sáng choang, là một trong những khu vực của ngườigiàu có nhất Hồng Kông.

Người đàn ông mang theo nụ cười khẽ bước xuống xe, nhân viênbảo vệ mở cửa biệt thự cho hắn: “Xin chào tiên sinh.”

Hắn thong thả đi vào.

Biệt thự đèn đuốc thắp sáng trắng đêm.

Người đàn ông ngồi xuống chiếc sô pha xa hoa trong phòngkhách, xách một chai rượu vang, từ từ uống một mình. Tivi đang phát trực tiếptin tức về vụ án giết người liên hoàn tối hôm nay. Trong màn hình, bóng dángđám cảnh sát bận rộn thấp thoáng thân hình của Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.

Người đàn ông vẫn luôn mỉm cười, xem một lúc, đột nhiênkhông còn cười nữa.

‘Choang’ một tiếng, bình rượu bị hắn ném xuống đất. Hắn độtnhiên đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, từ từ đi về phía phòng trong.

Xuyên qua mấy lớp cửa, đến căn phòng trong cùng. Đây là mậtthất của biệt thự. Hắn đẩy cánh cửa kim loại dày nặng ra, ngâm nga một khúc cađi vào.

Trong một căn phòng âm u, một người đàn ông trẻ tuổi, taychân bị xích vào song sắt. Hắn vốn đang ngồi xổm trên mặt đất, gương mặt anh tuấntrống rỗng đờ đẫn. Nhìn thấy người đàn ông đi vào, hắn liền biến sắc trong nháymắt.

Qua một lát.

Một con dao đâm từng tấc vào da thịt của người đàn ông bịgiam, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, nhưng toàn bộ đều bị bức tườngdày mấy tấc ngăn cản, không thể truyền ra bên ngoài.

Mà người đàn ông đang tra tấn, lại dường như bắt đầu vui vẻbởi phản ứng của hắn, từng nhát từng nhát dao, vạch lên rất nhẹ nhàng vui sướng.

“Tôi tưởng rằng... chúng ta là bạn bè...” Người đàn ông bịgiam kêu la thảm thiết: “Cầu xin cậu thả tôi ra, cậu muốn gì tôi cũng sẽ cho cậu!”

Sắc mặt người đó bỗng nhiên thay đổi, một dao nhanh chóngchém xuống, cắt đứt một ngón tay của hắn.

Người đàn ông bị giam nháy mắt phát ra tiếng kêu la thảm thiếtliên tục.

Người đó quăng dao đi, giọng điệu đặc biệt trầm trọng nói vớihắn: “Đừng hiểu lầm, tao chỉ có một người bạn.” Sau đó hắn ngẩng đầu lên, dườngnhư suy nghĩ mất mấy giây, tự lẩm bẩm một mình: “Đáng tiếc hiện giờ hắn vẫnkhông chịu đến bên cạnh tao.”

Hắn lại khẽ cười: “Nhưng mà rất nhanh thôi. Hủy hoại hắn rồi,hắn sẽ thuộc về tao.”

Bình luận

Truyện đang đọc