*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Trong cặp mắt lãnh mị đào hoa của người đàn ông, thâm thúy lắng đọng đã không còn nữa, thay vào đó, lại là thần sắc ảm đạm!
Đó là… sự trống rỗng mà mắt người mù mới có.
Giờ phút này, Vân Khuynh chỉ cảm thấy lòng mình phảng phất như bị hung hăng đâm một đao, đau đến hít thở không thông.
Nàng biết, là do khối u đặt nặng lên dây thần kinh thị giác mà bị mù. Mà loại triệu chứng này, dường như —
Chỉ xuất hiện ở giai đoạn ung thư não ác liệt nhất.
Làm sao có thể…..
Nàng mờ mịt nhìn hắn chăm chú, cả người đều run rẩy. Nhưng, lại không dám phát ra chút âm thanh nào.
Thậm chí, một câu hỏi để xác định tình huống của hắn, cũng không dám nói ra.
Một cái chớp mắt này, thậm chí Vân Khuynh còn nổi lên thống hận với Kỳ Kiệt.
Mù, tuyệt đối không phải chuyện chỉ trong một đêm. Rốt cuộc, hắn ôm tâm tình như thế nào, mới có thể mỗi ngày dùng thái độ đạm mạc sống trong thế giới mơ hồ, giả trang như không có chuyện gì xảy ra?
Nhưng, nàng càng thêm thống hận chính mình.
Rõ ràng chiếu cố ngay bên cạnh, thế nhưng chưa bao giờ phát hiện người đàn ông kia không thích hợp.
Vân Khuynh gắt gao cắn môi dưới, hiện lên trên khuôn mặt tinh xảo, là yếu ớt khó thấy.
Phòng ngủ rộng rãi, một mảnh tĩnh mịch.
Cho đến khi, người đàn ông lấy tay chống xuống giường, tựa hồ muốn thử đứng lên —
Bản năng thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, một cái chớp mắt kia, Vân Khuynh còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã vọt lên.
Nàng nâng cánh tay hắn dậy: “Cẩn thận.”
Kỳ Kiệt híp mắt, tựa hồ theo thói quen liếc về phía nàng. Nhưng, trong con mắt đen như mực, vẫn trống rỗng như cũ.
Bỗng dưng, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Em khóc?”
Người đàn ông vươn tay, sờ soạng trong không khí hồi lâu, rốt cuộc cũng chạm được vào khuôn mặt cô gái nhỏ.
Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn bên má nàng, hắn nhếch môi, tiếng nói đạm mạc mười phần: “Chỉ một việc nhỏ thế này, khóc cái gì mà khóc?”
Vân Khuynh chỉ nâng đôi mắt trong, trầm mặc nhìn gương mặt lạnh lùng hơi nghiêng của hắn.
Thật lâu sau.
Nàng mới thấp giọng phản bác: “Rõ ràng… là do ngón tay anh quá lạnh.”
“Em mới không khóc,” Vân Khuynh cầm lại tay Kỳ Kiệt, đề cao giọng, “Đúng vậy, chẳng qua là…. mù mà thôi.”
“Không phải còn có em sao?”
Dù mắt hắn không còn nhìn thấy nữa, nàng vẫn tận lực gợi lên nụ cười xinh đẹp nhất.
“Kỳ Kiệt, em là đôi mắt của anh.”
*
Ba ngày sau, hai người rốt cuộc rời Venice, đi máy bay tư nhân, bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
Lần này, là quyết định của Kỳ Kiệt.
Sáng sớm hôm đó, người đàn ông luôn nghe theo sự sắp xếp của Vân Khuynh, rốt cuộc cũng độc tài một lần.
Mà cái gọi là “du lịch” này, cũng thật đủ tùy hứng.
Từ đường xích đạo nhảy đến vùng địa cực, từ kinh độ Đông vượt qua kinh tuyến Tây… Kỳ Kiệt sắp xếp không có kết cấu gì.
Có lẽ, ngày hôm trước, bọn họ còn ở rạp hát lớn ở châu Úc xem ca kịch; đêm hôm sau, đã xuất hiện ở tràng đấu thú đầy lửa nóng ở Tây Ban Nha….
Trong trời nước xanh thẳm tại đảo Phi Phi (1), hai bóng người cô độc bé nhỏ dựa sát vào nhau mà ngồi; trước thác nước Niagara (2), hai người đứng dưới tấm lụa bạc đang tung bọt nước gắt gao nắm tay; trên sông băng vô ngần tại Bắc Băng Dương, hai người dưới ánh thái dương vùng địa cực triền miên ôm hôn….
Hắn nhìn không thấy, nàng liền lúc nào cũng cầm tay hắn.
Khóe miệng Vân Khuynh, vẫn luôn treo ý cười; mà trên gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của Kỳ Kiệt, cũng tựa hồ nhuốm vài phần nhu hòa —
Trong chuyến đi dài tàu xe mệt nhọc, nàng vẫn không quên cẩn thận chăm sóc thân thể người đàn ông; mà hắn, trước sau duy trì trạng thái tốt nhất, bồi nàng đi qua nhiều cảnh đẹp như vậy….
Mà khi thấy hai người mặc đồ đôi nắm tay nhau đi dạo phố, mọi người đều cho rằng — đây là một đôi tình nhân vô cùng hạnh phúc ân ái.
Có ai biết, sinh mệnh người đàn ông này, đã sắp đi đến cuối?
Chỉ là, có đôi khi, Vân Khuynh uyển chuyển vui đùa với Kỳ Kiệt: “Hành trình vội vã như vậy, ở lâu một chút không tốt sao?”
Hắn chỉ thản nhiên đáp lại một câu: “Anh không có việc gì.” Liền chặn lại tất cả kháng nghị của nàng.
Người đàn ông biết, nàng lo lắng thân thể hắn không chịu nổi; nhưng, sao nàng lại không hiểu, hắn hy vọng có thể lưu lại cho mình thật nhiều hồi ức?
Chỉ là, với Vân Khuynh mà nói, hành trình này tốt đẹp như vậy, chưa bao giờ bởi phong cảnh say lòng người, mà là vì… có hắn làm bạn.
Nếu có thể, nàng thật hy vọng —
Thời gian, có thể dừng ở thời khắc hai người cầm tay nhau đó.
Nhưng mà.
Một ngày kia, Kỳ Kiệt đột nhiên hôn mê ở khách sạn. Vân Khuynh biết, vĩnh biệt, sắp tới rồi.
Bác sĩ tư nhân nhà họ Kỳ suốt đêm chạy tới, cứu giúp cho vị gia chủ sắp thoái vị.
Rốt cuộc, trong ánh nắng sớm ngày thứ hai, người đàn ông mở mắt.
Chỉ là, với Kỳ Kiệt mà nói, thế giới đang tồn tại này, vẫn là một mảnh đen tối như cũ.
“Kỳ Kiệt!”
“Bác sĩ, anh ấy tỉnh! Bác sĩ mau đến xem xem…”
Nhưng mà, khi âm thanh hơi hiện mỏi mệt lại đầy kinh hỉ của cô gái nhỏ truyền tới bên tai người đàn ông, hắn mới biết được — chung quy, là không giống nhau.
Bởi vì, ở trong thế giới này, có em tồn tại.
Kỳ Kiệt nghe thấy Vân Khuynh và bác sĩ nhỏ giọng nói chuyện ở ngoài phòng. Rốt cuộc, hắn gợi môi, vẽ nên độ cong lưu luyến mà ẩn nhẫn —
Nếu lúc này nàng nhìn thấy, nhất định sẽ phát hiện, kia rõ ràng là biểu tình từng xuất hiện trên người Bùi Quân Mịch.
Hắn rốt cuộc đã hoàn toàn nhớ lại chuyện “kiếp trước”, cũng rốt cuộc hiểu rõ, cô gái nhỏ kia nhất định cũng thấy quen thuộc mà hoài nghi….
Nhưng, Kỳ Kiệt vẫn yên lặng thản nhiên ngồi dựa trên giường.
Khi Vân Khuynh trở lại phòng, nắm chặt tay hắn, hắn vẫn đạm mạc như cũ hỏi một câu.
“Đích đến cuối cùng của chuyến đi, em muốn đi đâu?”
*
Kỳ Kiệt không nghĩ tới, Vân Khuynh sẽ chọn một chỗ như vậy —
Las Vegas.
Một thành phố xa hoa lãng phí tràn ngập bài bạc tài sắc.
Nàng cẩn thận đỡ hắn xuống máy bay. Sau khi xuống, đã giữa trưa.
“Em nghe nói… Ở đây có một lâu đài cổ đang rao bán.”
Cô gái nhỏ tựa hồ đang cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra cái gọi là “ý đồ”: “Lưu lại phần kỷ niệm cuối cùng cho em, được chứ?”
Kỳ Kiệt trầm giọng đáp ứng, nội tâm lại không khỏi ê ẩm —
Lời nói dối của nàng, thật sự rất vụng về.
Nửa giờ sau.
Hai người ngồi ngay ngắn trong lâu đài cổ, nghe “chủ bán” dùng sức đẩy mạnh tiêu thụ.
Cô gái cầm lấy hợp đồng mua bán, đưa cho hắn, trong tiếng nói tràn đầy chờ đợi: “Kỳ Kiệt.”
Nhưng mà, người đàn ông lại chậm chạp không có động tác.
Thật lâu sau.
Hắn rốt cuộc hạ bút, ở chỗ nàng chỉ tay, ký xuống tên mình.
“Người bán” tựa hồ rất vui mừng đi rồi.
Hai người ngồi trong phòng, không khí lại trở nên đình trệ.
Kỳ Kiệt dẫn đầu đánh vỡ im lặng: “Vừa rồi là văn kiện gì?”
Cô gái nhỏ thực hiện được mưu đồ đến gần người đàn ông, hơi thở phun bên tai hắn: “Đó là…. giấy đăng ký kết hôn a, đồ ngốc.”
Las Vegas, thiên đường kết hôn nhanh tiện lợi. Mà cô gái này, rõ ràng lặng yên đi con đường trình tự đặc thù còn nhanh hơn thế.
Kỳ Kiệt thậm chí không biết, từ bao giờ nàng bất động thanh sắc chuẩn bị những cái này.
Hắn chỉ có thể cảm giác được, thân mình mềm mại kia tiến vào trong lồng ngực mình —
Nàng cười, lại có nước mắt, một chút một chút rơi trên vai hắn.
Chạng vạng “tân hôn” ngày thứ hai. Sau khi ăn xong, Kỳ Kiệt đột nhiên đưa ra yêu cầu tản bộ.
Vân Khuynh liền kéo hắn — hai người lẳng lặng bước trong vườn hoa hồng ở lâu đài cổ.
Bụi hoa hồng đẹp đẽ diễm lệ, lại mang theo gai nhọn.
Nàng cẩn thận nắm tay hắn, vui đùa nói.
“Chú ý một chút. Đi chậm thôi, cẩn thận bị mấy ‘mỹ nhân’ này làm bị thương.”
Người đàn ông lại nhàn nhạt nói: “Không phải còn có em sao?”
Bởi vì có nàng, cho nên, dù trước mắt là một mảnh đen nhánh, hắn vẫn có thể bình yên cất bước.
Hai tròng mắt Vân Khuynh nóng lên, nàng dừng lại thân mình, đột nhiên ôm lấy vòng eo của Kỳ Kiệt.
Kỳ thật, người đàn ông đã gầy đi rất nhiều. Thân hình khỏe mạnh rắn chắc nàng từng tiếp xúc qua, hiện giờ, đã gầy đến nỗi đang có thể sờ được xương cốt bên eo hắn.
Nhưng, hắn vẫn như cũ vươn tay, bỏ nàng vào trong ngực.
“Kỳ Kiệt….”
“Cô gái ngoan.” Kỳ Kiệt khó có được ấm áp nhỏ nhẹ nói: “Đợi lát nữa, nhà họ Kỳ sẽ phái người tới đón em.”
(1) Đảo Phi Phi: là một quần đảo lớn nằm ngoài khơi Phuket, một tỉnh miền Nam Thái Lan. Đây được xem là một bãi biển khá nổi tiếng với các hoạt động du lịch và là bãi biển được mệnh danh là một trong những bãi biển sạch nhất thế giới.
(2) Thác Niagara: ở sông Niagara tại Bắc Mỹ, nằm ở biên giới giữa Hoa Kỳ và Canada. Dù không cao nhưng các thác Niagara rất rộng. Với hơn 168.000 m³ nước rơi xuống mỗi phút vào thời điểm nhiều nhất, và trung bình gần 110.000 m³ mỗi phút, đây là thác nước mạnh nhất ở Bắc Mỹ. Chúng nổi tiếng không chỉ bởi vẻ đẹp mà còn vì là nguồn giá trị thủy điện lớn, một dự án gây thách thức cho bảo vệ môi trường.