HỆ THỐNG NAM THẦN GIỚI GIẢI TRÍ


Sau khi Âu Dương Dịch và Lưu Húc nhảy xong một điệu, liền nhận được không ít tiếng vỗ tay, mà người vây xem cũng nhanh chóng móc tiền ra, đặt vào thùng giấy mà Sở Sở đang cầm.

Mười tệ, hai mươi tệ, năm mươi tệ....
Có không ít người ủng hộ tiền, nhưng đều là mấy tờ tiền lẻ, cho đến hiện tại cũng chỉ có một vài người đặt 100 tệ vào.
Có điều chẳng qua bọn họ không muốn đám người Âu Dương Dịch kết thúc buổi diễn nhanh như vậy thôi, cho nên không thể hào phòng trong một lần được.

Mọi người đều tiếp tục hô to, kêu bọn họ biểu diễn tiếp, thêm lần nữa.
"Chào mọi người, tôi là Minh Tiểu Sinh, hiện tại tôi sẽ biểu diễn một ca khúc cho mọi người cùng nghe.

Ca khúc này có tên là , hy vọng mọi người thích."
Minh Tiểu Sinh cúi người một cái, đặt ngón trỏ lên khóe miệng, làm ra biểu tình suỵt.
Ở đây có rất nhiều người đến xem, cho nên vô cùng ồn ào, vì vậy cho dù Âu Dương Dịch đã làm ra động tác giữ yên lặng với bọn họ, nhưng vẫn như cũ có chút ồn ào.

Có điều so với tình huống lộn xộn ban đầu, hiện tại đã rất tốt rồi.
Sở dĩ chọn là vì bài hát này có âm điệu rất cao, nếu chọn bài có âm điệu quá thấp, Minh Tiểu Sinh sợ mọi người sẽ không nghe được.

Cho dù là như vậy thì giữa một nơi rộng lớn và trống trải thế này, giọng hát của Minh Tiểu Sinh vẫn rất nhỏ.

Những cũng đâu còn cách nào khác nữa, ai biểu bọn họ không được hỗ trợ thiết bị ca hát làm chi.
Đợi đến khi Minh Tiểu Sinh đã hát xong, mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay, có điều lại không sôi động như tiết mục khiêu vũ vừa rồi.

Dù sao cũng chỉ là ca hát, cho dù có thể khiến mọi người vui vẻ nghe, nhưng về phương diện cuốn hút vẫn kém một mảng lớn so với nhảy nhót.
Minh Tiểu Sinh cũng nhận ra vấn đề này, có điều cũng đâu còn cách nào khác.

Không có sự hỗ trợ từ các thiết bị cần thiết, bọn họ cùng lắm chỉ làm được đến vậy.
Người tiếp theo là Sở Sở.

Giọng hát của Sở Sở rất thanh thúy, bài hát thể hiện cũng là bài mọi người quen thuộc, hơn nữa diện mạo của cô vốn dĩ đáng yêu, lúc cất giọng hát, còn kèm theo một vài động tác nhỏ, cho nên càng dễ dàng hấp dẫn mọi người.
"Âu Dương, Nhị thiếu rốt cuộc đi đâu vậy? Tại sao đến giờ vẫn chưa quay lại vậy?"
Triệu Phong nhìn nhìn xung quanh, cắn bản không hề nhìn thấy bóng dáng của Âu Dương Thiên Nhiên.
Lúc Húc lại đùa giỡn nói.
"Không lẽ cậu ấy ôm tiền bỏ chạy rồi hả? Vậy thì chúng ta thảm rồi...."
Âu Dương Dịch trừng mắt nhìn Lưu Húc.
"Cậu mới ôm tiền bỏ chạy đấy.

Cậu nh ỏ của tôi sẽ không bao giờ ôm tiền chạy đâu.


Hơn nữa, mấy chục tệ đó, còn không đủ để đón một chiếc xe về nhà nữa."
Gương mặt Lưu Húc vốn dĩ lưu manh, khi hắn cười rộ lên, càng thêm đáng khinh.
"Vậy thì không chắc nha.

Âu Dương à, cậu đừng có quên, Nhị thiếu còn có một kỹ năng siêu cấp thần thông trên người đó.

Mấy người chúng ta đều không bằng Nhị thiếu đâu."
"Kỹ năng gì?"
Âu Dương Dịch nghi hoặc.
"Nhan sắc đó!"
Lưu Húc đương nhiên nói.
"Ha ha, đúng vậy.

Cái kỹ năng thần thông này rất trâu bò đó, không ai so được với Nhị thiếu đâu nha."
Triệu Phong giơ ngón cái tán thành.

Sáng hôm nay, Âu Dương Thiên Nhiên dựa vào gương mặt đã được tặng không biết bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, chuyện này rõ như ban ngày.
Vài người quay phim(*) đi theo bọn họ nghe vậy cũng bật cười.

Lúc này, Sở Sở vừa hay hát xong một bài.
(*) Hay còn gọi là VJ á, là người cầm camera đi theo từng người, quay cảnh riêng cho họ á.

Ai có xem RM chắc biết ó.
"Sở Sở! Sở Sở!"
Minh Tiểu Sinh cầm lấy thùng giấy đi về phía trước, mà mọi người đứng xem cũng bắt đầu bỏ tiền vào trong, hơn nữa còn có vài tờ tiền màu hồng (*), là do những người fans kêu tên Sở Sở khi nãy bỏ vào.
(*) tờ 100 tệ có màu hồng nho.
Ai có thể nhảy đều đã nhảy, có thể hát đều đã hát, hiện tại chỉ còn mỗi Triệu Phong.

Có điều vẻ mặt Triệu phong hiện lên nét xấu hổ, sờ sờ gáy nói.
"Giọng của tôi không thích hợp ca hát, cũng không biết nhảy.

Không thì mọi người thay phiên nhau được không?"
Triệu Phong cũng rất bất đắc dĩ.

Đâu còn cách nào a, thứ mà hắn am hiểu nhất chính là diễn xuất, còn về ca hát hay nhảy nhót gì đó, hắn không biết cái nào cả.
"Không sao đâu, cậu cứ tùy tiện hát một bài đi.

Không thì chỉ có một mình cậu không làm gì, sẽ có chút không ổn đó."

Âu Dương Dịch thúc giục Triệu Phong.
"Đúng vậy Triệu Phong, đi đi."
Lưu Húc ở phía sau đẩy Triệu Phong một cái, Triệu Phong lảo đảo đi về phía trước mấy bước, thấy mọi người đều trợn mắt nhìn mình, có chút thẹn thùng lên tiếng.
"Vậy thì tôi xin hát thử một bài nha.

Nếu hát không hay, mọi người cũng đừng chê cười."
Mọi người đều cho rằng Triệu Phong đang khiêm tốn, có điều sau khi Triệu Phong cất giọng, tất cả bọn họ đều sợ ngây người.
"Đi trên đường núi rộng....!Tôi và em gái cùng nhau hát...."(*)
(*) Hình như đây là bài 大山為我挪開 tên tiếng anh là Moutains Move for Me.

Không chắc lắm vì chỉ có 2 câu ngắn, nếu mn biết hoặc thấy sai thì nói mình nhó.

Nhưng chắc sai rùi, bài này khá vui tai nên mn có thể nghe thử.
Bài mà Triệu Phong hát là một bài sơn ca, cho nên giai điệu rất lảnh lót, mà bài hát này cũng là một bài sơn ca nổi tiếng, đa số mọi người đều khá quen thuộc.

Nhưng một khi Triệu Phong cất tiengs hát, một bài sơn ca vốn dĩ vui tai, đã bị hắn biến thành âm thanh như heo kêu, có không ít người đã ôm chặt hai tai.
Đám người Âu Dương Dịch đứng ở phía sau đang tận lực thu nhỏ độ tồn tại của bản thân, muốn dùng hành động này để nói rằng bọn họ và Triệu Phong không phải cùng một nhóm.

Ban đầu họ vốn dĩ còn cho rằng Triệu Phong chỉ đang khiêm tốn thôi, ngờ ngờ rằng hắn thật sự khiêm tốn a.

Hắn nói không thể hát, thật sự là một câu khiêm tốn đó.

Người ta ca hát để nhận tiền, hắn ca hát để đòi mạng mà!
Càng hát, giọng của Triệu Phong chẳng những không trở nên êm tai hơn, mà thậm chí về sau hắn còn hát sai cả lời.

Mai cho đến hết bài, khán giả và đám người Triệu phong vừa vỗ tay vừa âm thầm rơi nước mắt.
Có điều, Triệu Phong rốt cuộc cũng đã hoàn thành một bài hát dài lê thê, cho nên mọi người đều thiện ý vỗ tay cho hắn.
"Phiền mọi người tránh ra một chút...."
"A!!!!! Nhị thiếu....."
"Âu Dương Thiên Nhiên? Thật sự là Âu Dương Thiên Nhiên sao? Sư phụ, đồ nhi ở đây, đồ nhi Phong Hành Vân của người đây....."
"Nhị thiếu, em yêu anh!!!!"
"Sư phụ, đồ nhi muốn sinh hậu nhân cho người...."
"......."

Bốn nhân viên bảo an ở phía trước dẫn đường, theo phía sau chính là Âu Dương Thiên Nhiên.

Cậu một bên vẫy tay chào mọi người, một bên đi về phía nhóm người Âu Dương Dịch.

"Cậu nh ỏ, cậu đã đi đâu vậy?"
Âu Dương Dịch nhanh chân đến hỏi.
"Mọi người xem tôi mang cái gì đến cho mọi người nè....."
Âu Dương Thiên Nhiên cười thần bí, sau đó xoay người, để nhóm người Âu Dương Dịch nhìn thấy những người phía sau, nói đúng hơn là nhìn thấy thứ bọn họ đang mang đến.
"Piano?"
"Còn có cả thiết bị âm thanh?"
Đám người Âu Dương Dịch mở to hai mắt nhìn, có chút không thể tin nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.
"Cậu nh ỏ, sao bây giờ cậu mới về?"
"Đúng vậy Nhị thiếu, cậu tìm được piano và thiết bị âm thanh ở đâu vậy?"
Năm người ta một câu ngươi một câu mà hỏi, nhìn thấy nhân viên vận chuyển đã đem đàn đến vị trí trung tâm quảng trường, hơn nữa còn mang mấy thiết bị âm thanh trang bị tốt hết, bọn họ thiếu chút nữa đã hưng phấn nhào qua đó.
"Thuê.

Mọi người thấy thế nào?"
Vì để thuê được đàn piano và thiết bị âm thanh, Âu Dương Thiên Nhiên và chủ cửa hàng nhạc cụ đã phải thương lượng rất lâu.
"Thuê? Nhị thiếu, anh lấy đâu ra tiền vậy?"
Sở Sở mở to hai mắt, nghi hoặc hỏi.

Để thuê được đàn và thiết bị âm thanh như thế, nhất định phải bỏ ra một khoảng tiền thế chấp không nhỏ, mà trên người Nhị thiếu lại không có tiền, đi đâu thuê được mấy thứ này?
"Đyngs vậy cậu nh ỏ, không lẽ cậu lén lút quẹt thẻ hả?"
Âu Dương Dịch trộm liếc nhìn người quay phim đứng sau lưng Âu Dương Thiên Nhiên, thấp giọng hỏi.
"Quẹt thẻ là làm trái quy định chương trình đó."
"Không đâu, cậu dùng tiền mà đạo diễn đưa cho."
Người quay phim vẫn luôn đi theo Âu Dương Thiên Nhiên, làm gì có cơ hội gian lận chứ?
"Chỉ dùng 80 tệ? Không thể nào! Ông chủ nào ngốc như vậy chứ, chấp nhận cho cậu thuê một cây đàn và thiết bị âm thanh chỉ với 80 tệ?"
Vẻ mặt Lưu Húc tràn ngập khó tin.
Hai tay Âu Dương Thiên Nhiên khoanh trước ngực.
"Tôi nói với ông ấy, có thể dùng video tôi biểu diễn để quảng bá của hàng của ông ấy trong vòng nửa năm."
Âu Dương Thiên Nhiên nhìn về phía mấy nhân viên công tác đã bắt đầu lấy ra máy quay và cameras chuẩn bị ghi lại, chu chu môi.
Mọi người đều có chút ngây ngẩn, sau đó trăm miệng một lời, bội phục nói.
"Cậu là nhất, nhất cậu rồi...."
"Cậu nh ỏ, cậu thật sự quá trâu bò!"
Âu Dương Dịch cũng bội phục sát đất.

Nửa năm quảng bá cho cửa hàng nhạc cụ đối với Âu Dương Thiên Nhiên mà nói căn bản không có bất kì vấn đề gì, cũng không mang lại tổn thất, đồng thời lại không trái với quy định của chương trình.

Có điều, đối với chủ cửa hàng nhạc cụ thì ông ta kiếm được món hời rồi, nên biết, hiện tại phí quảng bá và phí đại diện của Âu Dương Thiên Nhiên đã lên đến 500 vạn trên một năm, cho dù là nửa năm thì cũng đã là 250 vạn.

Chỉ thuê một chiếc đàn và vài thiết bị âm thanh trong vòng mấy tiếng, đã có thể tiết kiệm được 250 vạn tiền phí quảng bá.

Cho nên, ông chủ cửa hàng nhạc cụ kia nếu ban đêm có nằm mơ, cũng sẽ cười đến tỉnh.
Quan trọng nhất là Âu Dương Thiên Nhiên không đem đám người Âu Dương Dịch tính vào bên trong.

Cho nên chỉ cần một mình Âu Dương Thiên Nhiên đồng ý là được, hơn nữa lúc cửa hàng nhạc cụ dùng video biểu diễn này để quảng bá, cũng thuận tiện tuyên truyền cho chương trình này luôn.


Đây là một công đôi việc a!
Quả nhiên, Âu Dương Thiên Nhiên trời sinh để làm một thương nhân!
Piano đã sẵn sàng, thiết bị âm thanh cũng đã chuẩn bị hết, Âu Dương Thiên Nhiên quay sang nói với nhóm người Âu Dương Dịch.
"Mọi người tiếp tục biểu diễn đi."
Âu Dương Dịch:"Bọn con đều đã diễn xong hết rồi, chỉ còn mỗi cậu thôi."
Sở Sở:"Đúng vậy Nhị thiếu, vừa hay đến phiên anh đó, anh là người cuối cùng rồi."
Khán giả đứng xem nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên xuất hiện với đàn piano, đã hưng phấn không chịu được.

Hiện tại mọi người nghe thấy Âu Dương Dịch nói như vậy, cũng không biết là ai khởi xướng đầu tiên, sau đó âm thanh càng ngay càng đồng đều, càng ngày càng vang dội.
"Nhị thiếu! Nhị thiếu!"
Mọi người xung quanh càng ngày càng kích động.

Âu Dương Dịch nhìn vẻ mặt tràn đầy hưng phấn của khán giả, đột nhiên có chút cảm thán.

Vừa nãy lúc y biểu diễn, hình như không được chào đón nhiệt liệt như vầy đo.

Nhưng cậu nh ỏ lại có thể làm được.

Y lại nhìn đám người Sở Sở bên cạnh dường như đã bị khán giả ảnh hưởng, cũng vội vàng hô to tên Âu Dương Thiên Nhiên, có chút bất đắc dĩ.

Cuối cùng y nở nụ cười, lập tức hòa theo bọn họ, hò hét lên.
Chắc hẳn đây là cảm giác được vạn người chú ý đi? Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên có chút hiểu rõ vì sao Âu Dương Dịch lại muốn làm minh tinh.

Loại cảm giác được mọi người yêu thích, được bọn họ nhìn chăm chăm ngưỡng mộ, sùng bái này, thật sự vô cùng tuyệt vời!
"Đinh....! Tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến.

Mong ký chủ biểu diễn một ca khúc tự sáng tác trước tất cả khán giả, hơn nữa còn phải được 5000 người xem công nhận.

Thời gian nhiệm vụ là 3 tiếng.

Nhiệm vụ thành công khen thưởng 5 rương thần bí, nhiệm vụ thất bại hạ cấp 20% độ thuần thục của kỹ năng bất kì."
Ê ê ê, cái đó mà là phần thưởng gì chứ? Rõ ràng năm cái rương thần bí đó vốn dĩ là của cậu có được không?
Ngay khi nhận được nhiệm vụ này từ hệ thống, Âu Dương Thiên Nhiên liền cảm thấy rất vui vẻ.

Cũng may là cậu đã chuẩn bị trước, cậu đã sáng tác sẵn một bài hát cách đây không lâu, hơn nữa sau khi trải qua nhiều lần chỉnh sửa và hoàn thiện, bản thân cậu rất vừa lòng.

Có điều, phản nhận được tán thành từ 5000 người xem sao? Âu Dương Thiên Nhiên nhìn khán giả đang có mặt ở đây, nhiều nhất cũng chỉ có hơn 1000 người thì phải? Đẻ đâu ra đến 5000 người vậy hả? Nhiệm vụ thất bại không phải là khấu trừ giá trị sinh mệnh, mà là khấu trừ mức độ thuần thục của kỹ năng bất kỳ? Lỡ như kxy năng được chọn là kỹ năng diễn xuất thì làm sao? Khó khăn lắm mới đạt được 20% độ thuần thục đo, nếu bị khấu trừ hết, Âu Dương Thiên Nhiên cậu sẽ khóc cho coi.
"Hệ thống, mày càng ngày càng biết chơi đồ rồi."
"Cảm ơn ký chủ đã khích lệ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng(?).

Mong ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định."
Hệ thống, mày còn có thể tự luyến như vậy sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc