HỆ THỐNG TRẺ EM HƯ


Hoàng An Xung nhìn gương mặt như tắm gió xuân và nụ cười tươi tắn chói mắt của Thịnh Uyên, bàn tay bên dưới siết chặt thành nắm đấm.
Cậu ta không biết Thịnh Uyên đang định làm gì nhưng chắc chắn Thịnh Uyên không có lòng tốt.
Các bạn học đều đang theo dõi bọn họ, cậu ta không thể nào bùng nổ ngay lúc này.
Người bạn cùng phòng mới chuyển tới sống cùng Hoàng An Xung ngày hôm qua ngồi một bên mở miệng: "Hoàng An Xung, hai cậu đã làm lành rồi đấy à? Không phải hôm qua..."
Cậu bạn học này đang hỏi ra thắc mắc của tất cả mọi người, một người đại diện lên tiếng, người người ghi nhận công lao.
Người bạn cùng phòng như muốn nói rồi thôi, câu hỏi ra của cậu bạn đã trở thành lời cứu trợ cho Hoàng An Xung.
Hiện giờ cậu ta chỉ cần mập mờ nhút nhát bày tỏ chưa từng làm lành thì có thể đẩy Thịnh Uyên xuống địa vị một kẻ bạo lực học đường có da mặt dày cộp.
"Đương nhiên rồi."
Tiếng nói nhẹ nhàng rõ ràng vang lên sau đầu, mí mắt Hoàng An Xung giật đùng đùng.
Chưa đợi cậu ta bắt đầu biểu diễn thì người cứu mạng đã bị giành lời trước.
Thịnh Uyên đè xuống vai Hoàng An Xung không cho cậu ta cơ hội lên tiếng: "Bọn tôi làm lành rồi, hôm qua hai bên đã bình tĩnh nói chuyện cùng nhau.

Cậu ấy không cẩn thận chọc giận tôi nên không có chuyện gì là không thể tha thứ cả.

Cậu nói xem có đúng không nào, bạn học Hoàng?"
Thịnh Uyên bóp bóp bả vai cậu ta, nét cười đậm đà, dáng vẻ rộng lượng vị tha.
Bạn cùng phòng Hoàng An Xung: "Chúng ta đều là bạn cùng trang lứa, xích mích mâu thuẫn nhỏ bé không đáng gì.

Hoàng An Xung nói năng không cẩn thận, hai bên hiểu nhau thì tốt rồi".
Cậu bạn học nhớ tới tình cảnh tối qua: "Hôm qua sau khi tôi chuyển phòng bạn ấy cũng bảo với tôi cậu không cố ý, chỉ do cậu nhất thời bị xúc động thôi".
Sắc mặt Hoàng An Xung tối sầm, hôm qua cậu ta cố tình biểu diễn trước mặt người khác, hôm nay đã biến thành kẻ tự đầu têu chụp mũ lên mình.
Chỉ hai ba câu đã quy mọi chuyện thành cậu ta gây sự trước.
Câu nói cuối cùng của người bạn cùng phòng kia càng thêm chứng minh hôm qua cậu ta là người gây sự với Thịnh Uyên.
Đám bạn xung quanh lập tức bàn tán xì xào, một đám thích hóng chuyện đương nhiên sẽ tò mò lý do trận đánh nhau giữa họ.
"Hóa ra cậu bạn mắt híp híp kia gây sự trước".
"Tớ còn tưởng cậu thiếu niên bất lương đó bắt nạt bạn học cơ".
Hoàng An Xung lườm Thịnh Uyên, hai hàm răng suýt bị nghiến nát.

Thịnh Uyên nhướng mày, ngay sau đó bả vai cậu bỗng giật giật.
Nét mặt Thịnh Uyên tỏ vẻ lúng túng, bàn tay còn lại vịn lên bờ vai, khớp xương cứng đờ khẽ chuyển động, miệng nhè nhẹ than một tiếng.
Quách Cương trông thấy: "Sao thế Thịnh Uyên?"
Thịnh Uyên cúi đầu, tiếng nói nhỏ hơn một chút, uể oải ỉu xìu: "Không có gì, vết thương hôm qua còn hơi đau".
Hoàng An Xung trợn to hai mắt.
Đệt mợ, vết thương của mày ở chỗ nào ra hả?
Rõ ràng hôm qua chỉ có mình tao đơn phương bị mày đánh đập.
Quách Cương quan tâm ngó bả vai cậu: "Không sao thật chứ?"

Thịnh Uyên miễn cưỡng cười cười: "Không sao đâu, ngày hôm qua bạn học Hoàng cũng không cẩn thận thôi mà".
Nói xong cậu quay đầu nhìn Hoàng An Xung: "Đừng lo lắng".
Hoàng An Xung:...
Một cái nồi lớn ụp xuống che kín bầu trời.
Trừ lúc Thịnh Uyên mới tóm cổ cậu ta còn giãy giụa được đôi chút ra thì thời gian còn lại luôn ở trong trạng thái sắp toi đời, hai tay có trói gà cũng không đủ chặt.
Thịnh Uyên thấy mình diễn hòm hòm rồi, nói ra câu thoại cuối cùng: "Hơn nữa hiện giờ tôi với Đại Hoàng đã thành những người bạn tốt".
Hoàng An Xung:...
Sao bản thân cậu ta cũng không biết mình đã trở thành bạn tốt của Thịnh Uyên vậy?
Tiếng gọi "Đại Hoàng" thản nhiên lại lười biếng khiến cơn giận của Hoàng An Xung bùng lên, cậu ta cố đè nén cảm xúc, nhìn khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ của Thịnh Uyên, chỉ hận không thể xé nát mặt cậu.
Cậu ta lẩm bẩm nhỏ ngang tiếng muỗi kêu, nghiến răng nghiến lợi: "Tao là bạn tốt của mày lúc nào chứ?"
Đôi môi Thịnh Uyên không động đậy, học theo cậu ta truyền tiếng nói ra: "Chúng ta luôn là bạn tốt mà Đại Hoàng".
Ánh sáng trong mắt cậu lấp lánh xán lạn: "Chó luôn là người bạn tốt nhất của con người".
Hoàng An Xung:...
Đối phương ra tay trước, cậu ta hoàn toàn rơi xuống thế bị động.
Mà chiêu thức của Thịnh Uyên là chiêu thức cậu ta không thể quen hơn – chiêu thức giả vờ làm người tốt lúc bình thường cậu ta luôn sử dụng.
Đội ngũ giáo viên bước đến gần phòng học, Thịnh Uyên thu hồi tầm mắt, bắt đầu học bài.
Thành tích trong trại huấn luyện mùa đông bao gồm điểm thi và điểm trung bình được tích lũy trong thời gian học.

Mặc dù phần điểm tích lũy chỉ có mười điểm, chiếm tỷ lệ nhỏ chẳng đáng là bao nhưng chỉ cần điểm tích lũy xuống thấp hơn sáu điểm thì học sinh đó sẽ mất đi tư cách dự thi.
Giống như trước kia bạn ở trường vi phạm nội quy làm trái kỷ luật thì chỉ cần bạn làm trái với quy định nơi này bạn sẽ bị trừ điểm ngay.
Nếu như giữa các học sinh xảy ra chuyện ẩu đả đánh nhau, học sinh không tôn trọng giáo viên, phẩm chất đạo đức suy đồi hoặc có những hành vi chống đối xã hội thì hoàn toàn có thể bị đuổi khỏi trại huấn luyện.
Giáo viên nghiêm trang phát biểu, hy vọng các bạn học tham gia trại huấn luyện đều phải có trách nhiệm với cuộc đời của mình.
Thịnh Uyên chăm chú lắng nghe.
Nửa tháng tiếp theo họ bắt đầu học tập theo hình thức khép kín, ba ngày kiểm tra một bài, kỳ thi lớn nhất được định vào ngày thứ 10 họ tham gia trại huấn luyện, đây cũng được coi là một chiến trường xác định sống chết.
Tất cả các bạn học xung quanh đều là những người có thành tích xuất sắc như mình, luôn luôn đứng đầu các trường học khác, thành tích môn học chênh lệch nhau nhiều nhất là 5 điểm, ít nhất có bài chỉ kém 0,3.
Cậu đuổi tôi chạy, gần như không để lại cơ hội cho người ta nghỉ ngơi thư giãn.
Trại huấn luyện bước vào giai đoạn ôn tập củng cố, Thịnh Uyên cũng không còn tâm tư đi trêu ghẹo Hoàng An Xung mà Hoàng An Xung cũng chẳng có thời gian để diễn tiết mục người tốt việc tốt.
Năm mươi thiếu niên thiếu nữ khác biệt đều có chung một mục tiêu.
"Chỉ là suất tuyển thẳng thôi mà".
Lời nói ngông cuồng khoác lác như không quan tâm đó chỉ khi bạn thắng bạn mới có tư cách nói.
Chẳng bao lâu sau kì thi lớn nhất đã tới, nội quy giám sát vô cùng nghiêm ngặt, hơn 50 học sinh xuất sắc đứng trong một nhà thi đấu cỡ lớn, khu vực giữa sân đấu được xây dựng cao đến ba tầng lầu, vừa ngẩng đầu lên liền có thể trông thấy mấy chục cửa sổ thủy tinh cao vời vợi trên mái nhà.

Hôm nay là một ngày nắng, bầu trời bên ngoài cửa sổ xanh thẳm.
Bàn ghế được sắp xếp trong nhà thi đấu, mỗi chỗ ngồi cách xa nhau khoảng chừng 1m.

Nơi đây là chiến trường của các thiếu niên mà vũ khí bọn họ có thể mang theo chỉ có cây bút trong tay mình.

Giấy nháp được trại huấn luyện phát xuống, trước khi đi vào phòng thi các học sinh đều được kiểm tra kỹ càng, trên người không có mạng cũng không có âm thanh báo động mang đồ dùng khác lạ, từng người trong số họ bước qua cửa kiểm tra kiếm tìm chỗ ngồi của mình theo số báo danh.
"Hoàng An Xung".
Có người nào đó lên tiếng gọi.
Hoàng An Xung quay đầu, người gọi là Thịnh Uyên.
Đôi mắt cậu đầy lý trí và tỉnh táo bình tĩnh nhìn Hoàng An Xung.
"Cậu nhất định phải thi đỗ đấy nhé".
Hoàng An Xung trợn tròn mắt.
Lại một lần nữa.
Thịnh Uyên lại nói ra lời này một lần nữa.
Sóng biển trong lòng cậu ta cuồn cuộn trào dâng, cậu ta không hiểu nổi cuối cùng Thịnh Uyên có ý gì nhưng cậu ta cũng chỉ hoảng hốt một hồi rồi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc.

Tố chất tâm lý của Hoàng An Xung rất mạnh, sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cậu ta phân tâm và làm hỏng cuộc thi này.
Theo lời chỉ đạo của cán bộ coi thi, cuộc thi chính thức bắt đầu, cả phòng thi nhanh chóng yên tĩnh giống như vừa ấn xuống nút tắt tiếng chỉ để lại tiếng ngòi bút ma sát trên mặt giấy.

Các giám thị coi thi bước đi lặng yên không một tiếng động, các học sinh múa bút thành văn, có người nhíu mày có người bừng tỉnh, ai ai cũng vô cùng nghiêm túc chăm chú làm bài thi lần này.
Bọn họ biết rõ chỉ một điểm sẽ quyết định thắng bại, một giây có thể xoay chuyển đất trời.
Chỉ cần tâm lý của họ không quá căng thẳng thì điểm số sẽ không chênh lệch quá nhiều so với người đang đứng đầu tiên, mà biết đâu họ có thể phát huy vượt xa mức độ thông thường tìm được sai lầm của chính bản thân kiếm thêm điểm.

Một điểm cũng là điểm, thắng 0,3 điểm cũng là chiến thắng.
Ba tiếng sau kỳ thi kết thúc, các học sinh ngồi yên tại chỗ chờ giáo viên đến thu bài kiểm tra.

Trừ bút viết họ mang tới trước đó ra thì họ không được mang đi bất cứ thứ gì trong phòng thi, ngay cả tờ giấy nháp – thứ duy nhất có thể chứng minh cho sự cố gắng hết mình của bản thân họ trong kỳ thi lần này cũng không được.
Điểm số sẽ được công bố sau năm ngày, một giảng viên của đại học Thanh Bắc sẽ tới nơi đây, kết hợp với lãnh đạo sở giáo dục địa phương họ đang thi đấu trao giải cho ba thí sinh có thành tích dẫn đầu.
Sau khi thi xong một đám thiếu niên thiếu nữ nhao nhao nhẹ nhõm thở phào, họ nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ, cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như chú chim rốt cuộc đã có thể xông ra khỏi lồng giam tìm tới tự do nó muốn.
Khi nhận được kết quả có lẽ họ sẽ không còn cảm thấy kết quả cuối cùng quan trọng nữa bởi vì sau tất cả họ đã cố gắng hết sức mình, thế nhưng bây giờ bên ngoài phòng thi vẫn ồn ào náo nhiệt.
"Cầu xin ông trời cho con thi đỗ, con muốn về trường khoác lác với tụi bạn con".
"Chắc chắn có người sẽ thi đỗ, tại sao người ấy không thể là tao."
"Nửa tháng nay chúng ta sống chung tốt đẹp quá không có một ai muốn đánh nhau hả?! Ai muốn đánh thì tranh thủ thời gian đi! Bớt một người thêm một cơ hội, đánh nhau gây gổ tạo phúc cho xã hội nào!"
Thật Nỗ Lực:...
Là tạo phúc cho cậu thì có.
Cả một đám người này, đến diễn cũng không thèm diễn sao?
Quách Cương ra khỏi phòng thi: "Thịnh Uyên, cậu thi thế nào? Cậu cảm thấy mình có thể thi đỗ không?"
Thịnh Uyên nhẹ nhàng cười nói: "Bài làm được nhưng các bạn học đều cố gắng, thi không đỗ cũng không sao, mình đã cố gắng là đủ".
Thật Nỗ Lực ghét bỏ ra mặt, cậu đang nói cái gì đó hả, sao lời cậu nói tôi nghe không hiểu.

Chờ đến khi Quách Cương đi vào siêu thị, Thật Nỗ Lực mới hỏi câu y như Quách Cương mới hỏi.
[Hệ thống: Cậu cảm thấy cậu có thi đỗ được không?]
Thịnh Uyên: "Tất cả các bạn học đều rất cố ————"
[Hệ thống: Mẹ nó, cậu đừng giả vờ nữa].
Thịnh Uyên: "Chắc hẳn top đầu sẽ có tên anh".
Thật Nỗ Lực:...
Nó biết mà.
Sau khi thi xong, trại huấn luyện mùa đông không còn áp lực học tập, các thầy cô giáo không ngừng nghỉ dẫn đường đưa học sinh đi làm thí nghiệm và tham gia vào các hoạt động mới lạ.
Bầu không khí vui vẻ sung sướng bao phủ trại huấn luyện, chẳng mấy chốc tối ngày thứ mười bốn đã đến nơi.

Chiều hôm nay kết quả cuộc thi đã có, người thi đỗ chỉ có ba người, giáo viên sắp xếp đưa các học sinh tới một phòng học lớn.
"Thời gian trải qua cùng nhau luôn rất ngắn ngủi, trong chớp mắt trại huấn luyện mùa đông của chúng ta đã đi đến ngày cuối cùng.

Ngày mai các em học sinh đều sẽ lên xe trở về trường học, tiếp tục bước đi trên con đường riêng của mình.

Có lẽ ngày mai trong lễ trao thưởng thầy sẽ không có thời gian trò chuyện với các em nữa cho nên thầy sẽ nói luôn bây giờ.

Thầy hy vọng tất cả các bạn học sinh ở nơi đây đều có thể vượt qua được ước mơ mà mình kỳ vọng, thầy cô chúng tôi chúc các em tiền đồ như gấm".
Tiếng vỗ tay tràn ngập phòng học, lúc này thầy giáo cũng lấy ra chiếc phong bì giấy cất ở trong túi.
"Ở đây đang chứa ba cái tên có thành tích dẫn đầu đã nhận được suất tuyển thẳng của trường đại học.

Thầy biết, năm mươi học sinh chỉ chọn được ba em, cuộc cạnh tranh vô cùng tàn khốc.

Nhưng các em ạ, thất vọng cũng tốt, buồn bã cũng tốt bởi vì nó là những thứ bình thường con người không thể nào tránh khỏi, thầy hy vọng các bạn học không được tuyển thẳng không nên nản chí, các bạn học thi đậu không nên kiêu ngạo.

Đây chẳng qua chỉ là một bước ngoặt nhỏ trên con đường đời của các em, thắng bại trong cuộc đời không phải thành tích trên bài thi mà chính là sự sửa chữa và cố gắng tiến tới của bản thân mình."
Thầy từ từ mở phong bì đã được dán kín, lấy ra tờ giấy viết tên ba bạn học sinh.
"Cho dù lòng có chân thành hay không, chúng ta vẫn không thể không chúc mừng ba bạn học: Thịnh Uyên, Ngô Chính Vương và Hoàng An Xung đã xuất sắc giành được thành tích đứng đầu trong trại huấn luyện Vật Lý mùa đông lần này".
Tiếng vỗ tay trộn lẫn tiếng cười và tiếng khóc bốn phía vang tới, có người tiếc nuối có người mừng rỡ, có người nhỏ giọng khóc than, có người ghi nhớ trong lòng.

Cuộc đời luôn có thắng có thua, một ngày nào đó khi núi non trùng điệp bị phá bỏ thì bọn họ cũng có thể nhìn thấy bầu trời sáng rọi.
Họ có thể thua nhưng chẳng một ai mãi mãi thua cuộc.
Ngày mai là lễ trao giải, thầy giáo gọi nhóm ba người Thịnh Uyên tới yêu cầu các em học sinh trở về suy nghĩ kỹ lời cảm tưởng khi nhận giải thưởng cho ngày mai.

Trong lễ trao giải ngày mai mỗi người bọn họ sẽ có ba phút phát biểu, không dài không ngắn.
Niềm vui lộ rõ trên gương mặt ba người, trên đường quay về Hoàng An Xung nói chuyện vui vẻ với bạn học còn lại, hoàn toàn không ngó ngàng tới Thịnh Uyên.
Tới khu ký túc, Ngô Chính Vương sống ở phòng tầng một, Thịnh Uyên và Hoàng An Xung tiếp tục đi lên.
Ngay lúc Hoàng An Xung định rẽ ở đầu cầu thang tầng hai, Thịnh Uyên bỗng mở miệng: "Hoàng An Xung, cậu có từng nghĩ tới chuyện nói ra lời xin lỗi với Dụ Tả Kim chưa?"
Trại huấn luyện mùa đông sắp kết thúc, nửa tháng mang theo tâm trạng hốt hoảng sắp chấm dứt, Hoàng An Xung thi đỗ nhận được suất tuyển thẳng, có lẽ đây là điều mà Thịnh Uyên không thể nào nghĩ tới.
Bây giờ cậu ta suy nghĩ đến lời Thịnh Uyên nói, cho rằng lời động viên cậu ta nhất định phải thi đỗ trước đó chỉ là chiến thuật tâm lý khiến cậu ta không thể phát huy một cách bình thường, nhưng mà...
Hoàng An Xung cười to thành tiếng vào mặt Thịnh Uyên: "Mày đang nghĩ gì thế, đến giờ mà mày vẫn còn ôm suy nghĩ buồn cười đó sao? Tao còn tưởng rằng thủ lĩnh đám thiếu niên bất lương là người lợi hại lắm cơ đấy".
Cậu ta tiến lại gần, khi chỉ còn cách Thịnh Uyên vài cm, cậu ta liền cất giọng điệu phẫn nộ bùng nổ cơn giận nhẫn nhịn suốt nửa tháng nay.

"Thịnh Uyên, mày chẳng qua cũng chỉ có thế".
Nét mặt Thịnh Uyên không thay đổi: "Tôi cho cậu hai con đường.

Một, cậu hãy sám hối tới xin lỗi Dụ Tả Kim.

Hai, cậu phải tự giải quyết hậu quả cho tốt".
Hoàng An Xung: "Mày cho rằng mày là ai?"
"Mày thật sự tưởng rằng mình là thần tiên có thể điều khiển cuộc đời của tao hả? Mày cho rằng tao sẽ áy náy vì chuyện đã từng bắt nạt Dụ Tả Kim sao? Thịnh Uyên này, con mẹ nó chứ tao nói cho mày hay, từ trước tới nay tao chưa bao giờ hối hận về chuyện đã bắt nạt Dụ Tả Kim cả!"
"Chỉ có chính bản thân tao mới có thể điều khiển mình, con đường tao đi đều là con đường tao muốn lựa chọn, không một ai có thể đưa ra lựa chọn ép buộc tao được".
Thịnh Uyên lạnh lùng nhìn cậu ta, không nói nhiều thêm.
Cuối cùng Hoàng An Xung cũng có thể cất tiếng cười từ sâu trong đáy lòng mình.
Lần này cậu ta thắng rồi.
Đêm nay lúc thu dọn hành lý Hoàng An Xung luôn tươi cười, cậu ta đã vượt qua khó khăn hoàn thành một trận chiến cực kỳ xinh đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng An Xung dậy thật sớm, dùng một tiếng đồng hồ để viết ra cảm nhận khi đạt giải thưởng, sau đó đi đến hậu trường bên cạnh lễ đường chuẩn bị lên sân khấu.
Giảng viên trường đại học Thanh Bắc đã tới, bắt tay ba cậu trai sau đó lên sân khấu cùng các lãnh đạo cuộc thi đọc bài phát biểu và an ủi các bạn học sinh thi trượt.

Cuối cùng cũng đến phần phát biểu dành cho ba bạn học có thành tích đứng đầu.
Người phát biểu đầu tiên là Hoàng An Xung đứng ở vị trí thứ ba, cậu ta đọc bài phát biểu mà mình đã tỉ mỉ chuẩn bị trước đó.

Sau khi nói xong, cậu ta cúi đầu chào hỏi bước xuống khỏi sân khấu.

Người thứ hai lên sân khấu là Ngô Chính Vương, cậu bạn khóc lóc nức nở một hồi sau đó lấy điện thoại di động gọi về cho mẹ, vừa cầm micro vừa khóc không ra hơi.
Người lên sân khấu cuối cùng là Thịnh Uyên, cậu bước từng bước lên trên nhận micro từ tay Ngô Chính Vương, liếc sang Hoàng An Xung đang đắc chí bên dưới, cảm xúc trong đôi mắt không hề dao động.
Câu đầu tiên của cậu không phải lời phát biểu cảm tưởng khi đạt giải mà là...
"Mọi người nghĩ thế nào về bạo lực học đường?"
Tiếng nói của cậu không nhẹ không nặng nhưng trái tim người nghe được bỗng nhiên trầm xuống.

Các bạn học ở dưới sân khấu đều ngơ ngác, bạo lực học đường? Đương nhiên đó là việc làm của bọn súc sinh rồi!
Nhưng Thịnh Uyên vốn là một thiếu niên bất lương, mấy chữ bạo lực này nói ra từ miệng của cậu cứ mang tới cho người khác cảm giác quái lạ.
Có bạn học lớn tiếng đáp lại: "Không bằng cầm thú!"
"Đúng, chỉ có bọn rác rưởi mới bắt nạt người khác!"
Thịnh Uyên: "Nếu như bên cạnh các bạn có kẻ bạo lực học đường bạn học mình thì các bạn sẽ làm thế nào?"
"Tố cáo nó!"
Thịnh Uyên cầm micro: "Tôi cũng nghĩ vậy".
Hoàng An Xung không biết Thịnh Uyên đang định làm trò gì nhưng rõ ràng mỗi câu cậu nói đều đang nhằm vào cậu ta.
Cho đến khi Thịnh Uyên lấy điện thoại ra.
Con ngươi Hoàng An Xung co rút lại, não bộ lập tức đứt dây, chỉ còn một câu nói không ngừng lặp đi lặp lại bên tai.
Đó là câu nói ngày đầu tiên gặp mặt Thịnh Uyên đã nói với cậu ta rất nhiều lần.
"Hoàng An Xung, cậu, tôi đều là những người thông minh".
Ngày hôm đó kẻ sử dụng điện thoại di động trong phòng y tế không chỉ có một mình Hoàng An Xung..


Bình luận

Truyện đang đọc