Chỉ có chừng một ngàn năm trăm vị trí trong danh sách sao?Quá ít rồi.Với độ nổi tiếng của lão tiên sinh Quách Bạch Gia, dù là một vạn năm nghìn vị trí trong danh sách, phỏng chừng cũng bị người ta cướp sạch chỉ trong vòng một ngày.Hơn nữa xem ý tứ của đại lão Khuyết Vũ, một ngàn năm này còn phải trừ đi những người được tham gia dựa vào quan hệ, nói cách khác, phỏng chừng chỉ có mấy trăm vị trí trong danh sách chân chính có thể phân chia cho người bên ngoài thôi.Lại nói từ trước đến nay, Trần Khánh vốn không biết vận khí của mình có tốt lắm không, nhưng hắn nhất định phải xin được một vị trí tham gia buổi toạ đàm của Quách lão tiên sinh.Một vị đại gia (tương đương với chuyên gia) danh y bậc này tổ chức một lần toạ đàm diễn thuyết cũng không dễ dàng, hơn nữa Quách lão tiên sinh đã sắp tám mươi rồi, cũng không biết về sau còn có thể nghe được một lần diễn thuyết của ông ấy nữa hay không, đây vẫn còn là một ẩn số.Và với Trần Khánh, rất có thể đây là một lần tiếp xúc gần gũi duy nhất của hắn và Quách lão tiên sinh.Ai nha?Có nên nhắn tin riêng tư với vị đại lão Khuyết Vũ này một chút hay không?Nếu đối phương cũng ở trên diễn đàn, lại hiểu biết rõ ràng như vậy về tin tức có liên quan tới Quách lão tiên sinh, khẳng định rằng người này tuyệt đối không phải bình thường.Nếu đối phương cũng hiểu trung y, chẳng lẽ lại bỏ lỡ buổi toạ đàm diễn thuyết của Quách lão tiên sinh ư?Trần Khánh lại đưa mắt nhìn nội dung bình luận của Khuyết Vũ.
Hắn phát hiện giữa những hàng chữ của người này đều để lộ ra một loại cảm giác như người ngoài cuộc đứng xem, thật giống như đối phương không cần xin vị trí trong danh sách này vậy.Hoặc là bản thân đối phương không đi được? Nhưng như vậy cũng có nghĩa là người này đã có vị trí trong danh sách được điều động nội bộ rồi.Trần Khánh ôm tâm lý thử một lần, dứt khoát gửi tin nhắn riêng tư cho Khuyết Vũ."Đại lão, xin thứ cho tôi mạo muội hỏi một chút, anh có đến buổi toạ đàm diễn thuyết của Quách lão tiên sinh không?"Sau khi tin nhắn riêng tư được gửi đi, chừng năm phút đồng hồ, tin tức trả lời của Khuyết Vũ đã xuất hiện trên giao diện của Trần Khánh."Đương nhiên, toạ đàm của Quách lão sao có thể không đi?"Quả nhiên, đối phương có vị trí trong danh sách!Trần Khánh cực kỳ vui vẻ, ngay khi hắn đang chuẩn bị gõ chữ tiếp tục hỏi, giao diện lại nhảy lên một chút, Khuyết Vũ vừa gửi tới tin nhắn thứ hai."Phải chăng anh muốn hỏi tôi có con đường nào khác để đạt được vị trí trong danh sách hay không, có đúng không nào?Ách...Bị người ta đoán trúng rồi.Trần Khánh trả lời bằng icon hình người đang toát mồ hôi, lập tức đáp lại: "Đúng vậy, tôi cảm thấy nếu so vận khí khẳng định là tôi không so được, tuy tôi đã xin rồi."Khuyết Vũ gửi qua cái icon cười to: "Không tệ.
Phản ứng của anh rất nhanh đó.
Tôi mới bình luận xong, anh lại là người đầu tiên đoán ra tôi đã có vị trí trong danh sách rồi, sau đó còn trực tiếp gửi tin nhắn qua cho tôi nữa.
Được rồi, nếu tất cả mọi người đều học trung y, tự nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi.
Đúng là tôi còn một con đường khác, nhưng tôi cần biết tình huống của anh.""Với những người như chúng ta, nếu được tham gia buổi toạ đàm diễn thuyết trình bày về kinh nghiệm lâm sàng trung y của Quách lão, chắc chắn sẽ được lợi không nhỏ, nhưng đối với một vài sinh viên đang ngồi trên ghế nhà trường, tôi vẫn kiến nghị rằng, nên học tập cơ sở cho thật giỏi trước đã, hãy nghĩ tới những cơ hội kiểu này sau.
Trên thực tế, nếu một sinh viên không có cơ sở, trong lòng không có vấn đề cần được giải đáp thì đi nghe buổi toạ đàm của Quách lão, cũng tương đương với tham gia vô ích."Là vậy sao...Trần Khánh ngẫm nghĩ một lát cũng hiểu được những lời này rất có đạo lý.Nếu trình độ của bản thân không đủ, lại chạy tới nghe vị đại lão bậc này diễn thuyết, thuần túy chính là đi nghe nhạc, nói không chừng vừa kết thúc tọa đàm đã quên hết sạch nội dung rồi.Nhưng nếu trình độ bản thân không tồi, lại được tiếp xúc với một, hai câu điểm bá (gieo hạt giống) của vị đại lão như vậy, khẳng định tình huống sẽ hoàn toàn khác."Anh nói rất đúng, tôi cũng là sinh viên ngành y vừa tốt nghiệp được hơn một năm, mới nhận được chứng chỉ tư cách hành nghề, hôm qua mới bắt đầu tọa chẩn."Sau khi Trần Khánh trả lời đối phương, trong lòng hắn cũng biết rằng, hẳn là mình không có hy vọng thành công đâu.Nhưng rất nhanh, sau khi Khuyết Vũ nhận được tin nhắn của hắn, đối phương lại trả lời một tin tức ngoài dự liệu: "Vậy sao? Ở bệnh viện nào vậy?"Trần Khánh thành thật nói: "Hán Y Đường ở phủ Giang Hạ."Vài giây sau, Khuyết Vũ đã nhanh chóng trả lời: "Có phải là Hán Y Đường có Triệu Ninh Quân hay không! ! ?"Hả?Hình như đối phương rất kinh ngạc thì phải?Chẳng lẽ đối phương chính là bạn của Triệu gia gia?.