Trần Khánh cân nhắc một chút, sau đó chậm rãi mở miệng: "Bệnh nhân vừa rồi là cả trong lẫn ngoài cùng có bệnh, nếu như không để ý đến bệnh thương hàn cảm mạo ở bên ngoài, mà trực tiếp áp dụng cách trị liệu như rửa ruột và thụt tháo đại tràng, thì mầm bệnh từ bên ngoài sẽ đi theo dược vật tiến vào bên trong.
Chuyện này chẳng khác nào đóng cửa để trộm vào nhà cả.
Một khi thời tiết chuyển mùa, khả năng miễn dịch của bệnh nhân không đủ, mầm bệnh ở bên trong sẽ đi ra quấy phá, khiến cho bệnh tình của bệnh nhân không ngừng tái đi tái lại.
"“Cho nên, hoặc là cùng lúc xử lý cả trong lẫn ngoài, hoặc là xử lý bên ngoài trước bên trong sau, nhưng tỳ vị của bệnh nhân suy yếu lại không phải chuyện ngày một ngày hai, bệnh tật lâu ngày khó có thể diệt trừ tận gốc trong thời gian ngắn được, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp giải biểu… Nhưng mà cháu vẫn có một chút nghi vấn.
"Triệu Ninh Quân nhìn bộ dáng đối đáp một cách tự nhiên của Trần Khánh, trong ánh mắt toát ra vẻ khen ngợi: "Cứ nói đi.
”“Thực nhân thương hàn phát kỳ hãn, hư nhân thương hàn kiến kỳ trung, theo Thương Hàn Luận, nếu trong số những biểu hiện bên ngoài đã có lý hư (chỉ khí huyết âm dương trong cơ thể bệnh nhân thiếu hụt, cơ nặng hạ thấp làm bệnh tình sinh biến), không phải nên dùng Quế Chi Thang giải biểu sao? Tại sao lại sử dụng Thông Cổ Thang?” Trần Khánh hỏi.
(Thực nhân: chỉ người thể chất tương đối cường tráng, nền tảng tương đối tốt, người như vậy sau khi bị cảm lạnh nên để đổ mồ hôi, để cho mồ hôi mang hàn khí trong cơ thể ra ngoài, có thể đạt được mục đích trị liệu)(Hư nhân: chỉ người thể chất suy yếu, loại người này bị cảm lạnh, không thể trực tiếp dùng phương pháp đổ mồ hôi, nếu không thân thể sẽ càng thêm yếu ớt)(Kiến kỳ trung ở đây là Kiến Trung Thang có tác dụng làm ấm phần bên trong cơ thể, tẩm bổ khí quan suy nhược, nhanh chóng điều hòa, ích khí dưỡng huyết.
)Triệu Ninh Quân cười ha ha: "Cháu có muốn biết không?”Trần Khánh gật đầu.
"Bởi vì nó rẻ nha.
" Triệu Ninh Quân nói.
"! " Trần Khánh dở khóc dở cười.
Đúng là Thông Cổ Thang rất rẻ, nguyên liệu cũng chỉ có hành lá, hạt đậu và gừng tươi, rất nhiều người đều có sẵn mấy thứ này trong nhà, tự mình cũng có thể làm được, căn bản không cần đến hiệu thuốc mua.
Nhưng trên thực tế, Quế Chi Thang cũng không đắt, một thang chỉ tốn có năm, sáu đồng.
Câu nói “Nó rẻ” của Triệu Ninh Quân, quả thật đã làm Trần Khánh có chút bất ngờ.
Có lẽ biểu hiện của Trần Khánh cũng không tồi, cho nên mấy bệnh nhân sau đó, Triệu Ninh Quân đều lần lượt kiểm tra đánh giá kiến thức y thuật của hắn.
Và tất cả đều không ngoại lệ, Trần Khánh đều đối đáp vô cùng trơn tru, xuất sắc, gần như không phạm bất cứ sai lầm nào.
Thông qua một đám ca bệnh thực tế, Trần Khánh cũng học được rất nhiều từ Triệu Ninh Quân.
Chỉ tính riêng trình độ vấn chẩn này thôi, Trần Khánh đã tự hiểu rằng, còn lâu hắn mới bằng được ông ấy.
Tuy Triệu Ninh Quân chỉ hỏi đi hỏi lại đều là mấy vấn đề đó, nhưng những câu hỏi này lại phản ánh toàn những điểm mấu chốt vô cùng quan trọng.
Thần kỳ nhất chính là, bệnh nhân nào cũng có thể trả lời được những vấn đề ông ấy nêu ra.
Đây mới là điểm lợi hại nhất.
Rất nhiều bác sĩ, khi hỏi tình trạng của bệnh nhân, đều nhận được những câu trả lời mơ hồ không rõ hoặc là thế nào cũng được.
Kỳ thật đây cũng không phải là lỗi của người bệnh, mà là khi bác sĩ đặt câu hỏi, bọn họ không nắm giữ tốt phương pháp.
Rất nhiều câu đều không chỉ thẳng vào vấn đề cần hỏi!Lại nói, đúng là thiết chẩn của Trần Khánh vượt xa người bình thường, nhưng chỉ thiết chẩn giỏi, mà vấn chẩn không đủ, có đôi khi sẽ đưa ra phán đoán sai lầm.
Ví dụ như Vương Vũ ngày hôm qua tới tìm Trần Khánh khám bệnh, nếu sau khi gã ăn xong kem bị cảm lạnh, thì đơn thuốc do Trần Khánh kê sẽ có vấn đề.
Dù hắn biết có rất nhiều chứng bệnh cần phải giải biểu trước, nhưng căn bản là hắn chưa hề hỏi tới những triệu chứng có thể biểu hiện ra bên ngoài của bệnh nhân, vậy thì giải cái gì chứ?Và một khi đơn thuốc bị sai lầm, chẳng những hắn không cứu được người, ngược lại còn có thể hại người.
Cho nên mới nói, cái nghề trung y này, chỉ có một chân là không đi xa được, phải tăng cường đều các mặt.
Nhưng trên thực tế, trong bốn phương thức chẩn đoán ‘vọng, văn, vấn, thiết’ này, chỉ có vấn và chẩn là đủ rồi, một cái là thông qua bắt mạch phán đoán tình huống, một là thông qua hỏi đáp để xác định biện chứng cuối cùng.
Về vọng chẩn và văn chẩn, theo một ý nghĩa nào đó, chúng chỉ mang đến hiệu quả khi trang bức mà thôi.
Ví dụ như, một ít bác sĩ trung y giỏi, chỉ cần nhìn sắc mặt đối phương, nghe đối phương nói chuyện, là có thể phán đoán ra phần nào bệnh trạng của đối phương rồi.
.