HỆ THỐNG XUYÊN NHANH: BOSS PHẢN DIỆN ĐỘT KÍCH

Minh Thù đi thẳng đến tẩm cung của Vinh Hoa công chúa.

"Ngươi tới đây làm gì?" Mộ Hoài không hiểu.

"Đánh người."

Minh Thù kéo đồ bên cạnh ra, bắt đầu trèo tường, trong khoảng thời gian này không gặp Vinh Hoa công chúa, không kéo được giá trị thù hận nàng làm sao có thể đi?

"Ngươi có thù hận với nàng ta sao?"

Trước khi đi, còn muốn đánh nàng ta một trận.

"Không thù."

"Không thù, thì ngươi hung hăng đánh người ta làm gì?"

Mộ Hoài không tin.

"Để ăn."

"..." 

Ăn có liên quan gì đến Vinh Hoa công chúa?

Mộ Hoài thấy Minh Thù trèo tường khổ sở, phi thân nhảy lên đứng trên thành tường, vươn tay về phía nàng.

Minh Thù hướng theo ánh trăng nhìn hắn.

Mộ Hoài giải thích: "Chúng ta không có nhiều thời gian, trước khi trời sáng phải đến cổng thành tập trung."

Minh Thù chần chừ đưa tay ra, Mộ Hoài nhẹ nhàng kéo nàng lên, ôm nàng nhảy vào bên trong

Tẩm cung của Vinh Hoa công chúa vẫn có không ít người như cũ, có lẽ Mộ Hoài muốn tiết kiệm thời gian, thay Minh Thù giải quyết những người đó.

Minh Thù cũng không băn khoăn là ai giúp một tay, xông thẳng đến tẩm điện Vinh Hoa công chúa.

"Cút ra ngoài hết cho bổn cung!"

Tiếng la sắc nhọn của Vinh Hoa công chúa từ trong tẩm điện truyền ra, tiếp theo là một đám cung nữ thái giám, vì bị đồ sứ đập trúng nên lui ra ngoài.

"A a...!"

Vinh Hoa công chúa ôm đầu kêu to, tóc tai bù xù giống như người đàn bà chanh chua.

Minh Thù nhảy cửa sổ đi vào, có lẽ Vinh Hoa công chúa nghe được tiếng động, nổi giận gầm lên một tiếng, rất không có hình tượng:

"Không phải ta bảo các ngươi cút ra ngoài sao, nghe không hiểu bổn cung nói à?"

Rống xong, Vinh Hoa công chúa mới phát hiện không đúng.

Phương hướng truyền đến âm thanh không đúng.

Nàng tức khắc xoay người, nhìn về phía cửa sổ.

Minh Thù đứng bên cửa sổ, cười khẽ đầy dịu dàng, cả người lộ ra sự hiền hòa vô hại.

Chính là như vậy.

Cảnh tượng trong đầu Vinh Hoa công chúa xuất hiện, chồng lên cảnh tượng Minh Thù lúc trước.

"Tại sao ngươi đến đây? Ngươi đừng qua đây."

Vinh Hoa công chúa cũng không biết là sợ hay là sao, từng bước từng bước lui về phía sau.

Nước mắt còn đọng trên mặt, có chút chật vật:

"Thẩm Từ, ta hận ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà làm Trấn Quốc công chúa, ngươi dựa vào cái gì?"

Dựa vào cái gì?

Chuyện này Thẩm Từ không để tâm, nàng cũng không để tâm.

Bởi cái danh hiệu này, là nhờ thân thể này mới có được.

Không ai hỏi qua Thẩm Từ có bằng lòng không?

Không ai quan tâm tới nàng nghĩ cái gì?

Đôi mắt Minh Thù cong thành vầng trăng khuyết, giọng nói linh động chậm rãi vang lên:

"Hận ta là được rồi."

Không hận trẫm mới khó làm.

Minh Thù đi về phía Vinh Hoa công chúa.

"Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng sang đây, đây là tẩm cung của ta, ngươi đừng sang đây."

Minh Thù xoa bóp cổ tay: "Lần trước ta có thể đánh ngươi, đương nhiên lần này cũng có thể, ngươi yên tâm kêu la, có người đến tính ngươi thắng."

Câu nói của Minh Thù, khơi gợi ký ức không mấy tốt đẹp lần trước của Vinh Hoa công chúa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

...

Vinh Hoa công chúa chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, giọng nói khàn khàn:

"Tại sao ngươi muốn nhằm vào ta?"

"Nếu như ngươi không nhằm vào ta trước, ta làm sao muốn xử lý ngươi?"

Nếu nàng ta không gây chuyện trước, làm sao hệ thống tuyên bố tin tức, còn trách trẫm?

"Hoàng thúc... Hoàng thúc cứu ta."

Bỗng nhiên Vinh Hoa công chúa bừng tỉnh như thấy cứu tinh, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.

Minh Thù quay đầu lại, chẳng biết từ lúc nào mà Mộ Hoài đã đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn vào bên trong.

"Xong chưa?" Hắn hỏi.

"Ừ... Đợi lát nữa." Minh Thù đáp.

"Hoàng thúc..."

Vinh Hoa công chúa như bị sét đánh, không thể tin nhìn Mộ Hoài:

"Ngươi..."

Đi cùng nữ nhân này?

Vì sao?

Minh Thù liền thấy kỳ quái, ta đánh công chúa thành cái dạng này, làm sao giá trị thù hận của Vinh Hoa công chúa còn chưa đầy.

Ngay lúc, Minh Thù lo lắng có nên đánh một trận nữa hay không, Hài Hòa Hiệu đột nhiên nhắc nhở giá trị thù hận đã đầy.

Minh Thù nhìn Vinh Hoa công chúa, nằm trên mặt đất tràn đầy tuyệt vọng, lại nhìn Mộ Hoài lạnh lùng bên ngoài cửa sổ, nhịn không được tối sầm mặt lại, giá trị đầy rồi sao.

"Đi thôi đi thôi."

Giá trị thù hận đã đầy, Minh Thù lập tức lui lại, không muốn lãng phí một phút một giây nào.

Kết thúc rồi!

"Thẩm Từ, ngươi sẽ chết không được tử tế!"

Giọng nói hung ác của Vinh Hoa công chúa từ sau lưng Minh Thù vang lên.

Minh Thù quay đầu, khóe miệng cong lên nhợt nhạt: "Ừm."

Vinh Hoa công chúa tức giận đến co rúm người, nhưng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn Mộ Hoài và Minh Thù rời đi, từ đầu đến cuối Mộ Hoài không nhìn đến nàng ta.

Vì sao...

Vì sao...

...

"Chúng ta tới đây làm gì?"

Mộ Hoài nhìn đại môn Trình phủ, trong lòng xuất hiện bão táp, hắn muốn ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà nàng ta.

"Thăm Trình Cẩm Vân." Minh Thù nói.

Mộ Hoài nhịn không được châm chọc:

"A... Trấn Quốc công chúa đã quên, Trình Cẩm Vân có võ công, ngươi cứ đi vào như thế, còn chưa đến gần nàng ta đã bị phát hiện."

"Đúng vậy..."

Trình Cẩm Vân không hiểu sao có võ công, sao trẫm không có vận khí tốt như vậy? Minh Thù phiền muộn hỏi Mộ Hoài:

"Hoàng thúc, làm sao có thể nhanh chóng trở thành cao thủ?"

Mộ Hoài ỷ vào thân thủ mình giỏi, liếc nhìn Minh Thù: "Tìm một người cực lợi hại, bảo hắn đem công lực truyền hết cho ngươi."

"Đơn giản như vậy?"

"Đơn giản?"

Mộ Hoài cười lạnh: "Biện pháp này có thể cho người thường, trong thời gian cực ngắn trở thành cao thủ, nhưng sống không quá hai năm."

Có chút võ công cơ bản còn tốt, có thể đem những công lực này hóa thành của bản thân để mình sử dụng, tung tăng nhảy nhót không thành vấn đề. Nhưng người không có võ công cơ bản, đều giống nhau không sống quá hai năm.

Một rổ vốn chỉ có thể chứa một cân hoa quả, nhưng ngươi muốn chứa hai cân hoa quả, cuối cùng cái rổ kia chỉ có thể nát bét.

Người thường đột nhiên đạt được công lực cao siêu, tựa như cái rổ chỉ có thể chứa một cân hoa quả.

Minh Thù vuốt cằm nghĩ sâu xa.

"Ngươi đừng có ý tưởng không làm mà hưởng, dù cho ngươi bằng lòng chỉ sống hai năm, cũng không ai muốn đem nghiệp học cả đời truyền cho ngươi."

Mộ Hoài cho rằng Minh Thù đang cân nhắc chuyện này, nhịn không được cảnh cáo.

Minh Thù căn bản không nghe, nàng sâu kín nói:

"Ta đi phóng hỏa."

"Ừ."

Khoan đã.

Phóng hỏa làm gì?

Nói phóng hỏa, liền phóng hỏa.

Minh Thù đốt phòng của Trình Cẩm Vân, lưu lại tờ giấy cho Trình Cẩm Vân, cứ như sợ nàng ta không biết mình làm.

Có đủ khiêu khích hay không?

Có đủ tìm chết hay không?

Minh Thù khiến cách nhìn của Mộ Hoài đổi mới liên tục, hắn thật sự quá coi thường nữ nhân hay gây sự này.

Hiện tại, đem nàng trả lại cho Thần Thiên Từ còn kịp không.

Mộ Hoài hít sâu vài hơi, mới không ném Minh Thù đi.

"Trời sắp sáng, cần phải đi."

Mộ Hoài thấy đêm nay, hắn đã nói rất nhiều lời kịch rồi.

"Đi thôi."

Mộ Hoài đã chuẩn bị tốt lời kịch khuyên nhủ, nhưng hắn không nghĩ tới lần này Minh Thù lại sảng khoái đáp ứng.

Minh Thù đã đáp ứng, Mộ Hoài cũng không dám dừng lại, nhanh chóng đưa nàng đến cửa thành họp mặt với đám người Diệp Tùng.

Mộ Hoài hồi kinh không mang theo nhiều người lắm, đồ cũng ít nhưng bởi vì mang thêm một người, vì vậy đã thêm một xe ngựa.

Bầu trời sáng dần, cổng thành nặng nề từ từ mở ra, âm thanh phát ra dường như mang theo mùi vị lịch sử lâu đời.

Bọn người Mộ Hoài sau khi ra khỏi thành, liền chạy đến biên cương.

Minh Thù đang ngồi lắc lư trên xe ngựa, nhìn tòa thành từ từ nhỏ đi ở phía sau, một hoàng thành bị vương triều Võ Thương chiếm đóng mấy trăm năm, dường như đã bắt đầu sụp đổ.

Bình luận

Truyện đang đọc