Làm thế nào đột nhiên Yêu tộc lại phá được kết giới Tiên giới?
Kết giới là do Tạ Sơ Dương gia cố nhưng bây giờ hoàn toàn không thấy người đâu.
Mọi người hơi hoảng loạn.
Tai họa này còn chưa giải quyết, tai họa khác lại tới, lại còn rắc rối như vậy. Sao tìm mãi vẫn không thấy Tạ Sơ Dương.
Tiên giới rất lớn, Yêu tộc mới tiến vào Tiên giới, muốn tấn công cũng cần có thời gian nên phía Tiên Đế bắt đầu khẩn trương bố trí.
Gần đây Tiên giới rất hỗn độn, Tiên Đế vô cùng lo lắng.
Bọn họ bận rộn chuẩn bị đối phó Yêu tộc, Minh Thù còn làm loạn ở Tiên giới, thiếu điều thét to sẽ liên thủ với Yêu tộc để tiêu diệt Tiên giới.
Nhưng Minh Thù không có ý tiêu diệt Tiên giới, cô chỉ muốn lấy giá trị thù hận, cho nên cô chỉ thỉnh thoảng xuất hiện. Sau đó, khi giao chiến chính thức với Yêu tộc, thỉnh thoảng Minh Thù còn giúp đỡ Yêu tộc.
Yêu tộc rất nghi ngờ Minh Thù tiên tôn đột nhiên giúp đỡ bọn họ này.
Đối với Tiên giới mà nói trận chiến này vô duyên vô cớ mà đánh, đánh vô cùng uất ức, chẳng rõ nguyên nhân.
“Tiên Đế, hình như ta thấy Sơ Dương tiên tôn rồi.”
“Nơi nào?” Tạ Sơ Dương đột nhiên mất tích, trong lòng Tiên Đế không phải không hoài nghi. Giờ đây nghe có người nói thấy Tạ Sơ Dương nên vô cùng kích động.
“Bên đó.” Người đó chỉ vào một nơi trên chiến trường, ở đó toàn là Yêu tộc. Tạ Sơ Dương có ngoại hình rất sáng nên cũng không khó nhìn ra.
“Ôi, Tạ Sơ Dương tiên tôn của các người là tên phản bội!” Giọng nói của Minh Thù từ bên kia vang lên, cô ngồi trên một áng mây, ôm một đống điểm tâm ăn vui vẻ.
“Tiên Đế, hay là người đầu hàng đi. Người xem hai vị người mời đến, hiện tại đều không có động tĩnh, đây rõ ràng là nỗi sỉ nhục của Tiên giới! Chúng ta nên thuận theo thời thế.”
Thuận theo thời thế gì chứ, nếu không phải là ngươi ở nơi này làm bừa, bọn họ sẽ giao chiến với Yêu tộc lâu như vậy sao?
Tiên Đế tức đến thổ huyết.
Không phải là ông không muốn bắt Minh Thù mà là hoàn toàn không bắt được.
Ngọc Huy đứng phía sau Minh Thù, sắc mặt không thay đổi nhìn bọn họ. Nhưng khi nhìn Tiên Đế, vẻ mặt nghiêm túc lại thêm mấy phần kiêu căng và ngạo mạn.
Tiên Đế: “...”
Ông cho là ta không thấy được dáng vẻ của ông lúc nãy sao? Người nào cũng bị tâm thần, lũ điên!
[Cửu thiếu này, người không cần làm mất hình tượng vậy đâu.] Hệ thống leng keng trừ điểm.
Nó cảm thấy cần phải cho Cửu thiếu xem số điểm dư.
Ngọc Huy lạnh lùng không để ý tới hệ thống.
Hiện tại hắn chỉ muốn yên tĩnh, không muốn nói chuyện.
Nhưng vào lúc này Yêu tộc đột nhiên ngừng công kích. Tạ Sơ Dương xuất hiện, sắc mặt Tiên Đế hoài nghi: “Sơ Dương tiên tôn, ngươi đây là có ý gì?”
Tại sao lại cùng phe với Yêu tộc!
Lời này Tiên Đế không hỏi.
Tạ Sơ Dương căn bản không để ý tới Tiên Đế, ngược lại nhìn về phía Minh Thù: “Ngọc Huy, ngươi muốn đánh cược một trận không?”
“Không muốn.” Ngọc Huy hừ một tiếng, từ chối kiêu ngạo:
“Tại sao ta phải đánh cược với ngươi?”
Tạ Sơ Dương lạnh nhạt: “Ngươi sợ thua cho nên không dám?”
Ngoại trừ Minh Thù, những người khác muốn khích tướng Ngọc Huy đều vô dụng. Hắn nhìn chằm chằm Tạ Sơ Dương, kiêu căng nói: “Ngươi muốn ta rút lui nhưng ta đã đạt được thứ ta muốn, tại sao còn phải đánh cược với người không cần thiết?”
Ngọc Huy đoán đúng tâm tư của Tạ Sơ Dương, hắn không phải là muốn có được bà điên này sao?
Hắn không thể đối phó được bà điên này mà hắn còn muốn.
Không muốn sống nữa thì nói thẳng đi!
Ngọc Huy ngăn tâm tư trong lòng, tiếp tục nói: “Hơn nữa sư phụ không phải đồ vật, không thể đem người ra cược.”
Giọng nói êm ái bay tới: “Ta không ngại.”
Ngọc Huy: “...”
Bây giờ, hắn không thể cược được. Cô sẽ không cảm thấy mình đang sợ sệt chứ?
Ngọc Huy hơi dao động.
Không muốn bị cô khinh thường nhưng cũng không muốn lộ quá nhiều. Thực lực của bản thân hắn đối phó Tạ Sơ Dương không thành vấn đề nhưng cơ thể này thì không ổn.
Cuối cùng Ngọc Huy cũng cam chịu, dù sao cô cũng mắng mình vô dụng thì cần gì phải đi gánh thêm mạo hiểm.
“Ta không đi.” Ngọc Huy hừ một tiếng, thẳng thắn nói:
“Bây giờ người là của ta, tại sao ta phải cược với hắn.”
“Chỗ nào của ta là của ngươi?” Sao trẫm lại không biết!
“Chỗ nào của người cũng đều là của ta.” Ngọc Huy càng tức giận:
“Sư phụ, người muốn ta hôn người đánh dấu chủ quyền ở đây sao?”
Tạ Sơ Dương nghe được cuộc nói chuyện của Ngọc Huy và Minh Thù, sắc mặt hắn ngày càng tối sầm.
Hắn muốn cô trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích, tìm cơ hội tốt đưa cô đi. Chỉ có đưa cô đi mới chính là cách hắn có thể làm để giữ cô ở bên cạnh mình.
Nhưng...
Hắn nhìn thấy hai người bên kia.
Vì sao cô tình nguyện ở cùng tên tiểu tử lông còn mọc chưa đủ, không muốn liếc hắn một cái.
Năm tháng ấy bọn họ cùng nhau đi qua, cô đều quên hết rồi sao?
[Giá trị thù hận của Tạ Sơ Dương đã đầy.]
Minh Thù thu tầm mắt lại, nhìn đám yêu đang điên lên. Hình bóng người đàn ông mạnh mẽ cao lớn dị thường đó, Tạ Sơ Dương cũng là một kẻ có khả năng nhẫn nhịn.
Ây da!
Giá trị thù hận đầy rồi.
Hiện tại chỉ còn lại thù hận của tập thể Tiên giới.
Tập thể thù hận này không biết phải làm thế nào mới tính là hoàn thành...
[Giá trị thù hận của nhiệm vụ ẩn, lúc ký chủ ra đi mới thanh toán, ký chủ chỉ cần không ngừng thu hoạch giá trị thù hận là được.]
Vậy không phải là không giới hạn sao?
Giống như lượm tiền, lượm được bao nhiêu thì lượm.
[Có thể hiểu như vậy.]
Hài Hòa Hiệu nói: [Cho nên nhiệm vụ ẩn là nhiệm vụ tốt nhất để hoàn thành, mời ký chủ tùy ý tăng thù hận!]
Rất tốt.
Nhiệm vụ ẩn của người khác siêu khó tham gia, nhiệm vụ ẩn nhà cô chính là phân phát lợi ích.
Hài Hòa Hiệu không hổ là kẻ sẽ thả tiểu yêu tinh đánh nhau.
Không giống nhau.
Cấp cao mà không biết xấu hổ
“Sư phụ, người nhìn hắn làm gì?” Ngọc Huy thấy Minh Thù nhìn chằm chằm Tạ Sơ Dương, lão đại không vui:
“Người nhìn ta không được sao? Tại sao muốn nhìn hắn?”
“Ngươi có gì để nhìn.” Minh Thù đẩy hắn ra.
“Đừng cản ta xem kịch.”
“Chỗ nào của ta cũng đẹp. Sư phụ, trong mắt người chỉ cần có ta.” Ngọc Huy xoay Minh Thù lại, đột nhiên hắn kéo Minh Thù rời khỏi chiến trường.
Tạ Sơ Dương thấy hai người đi rồi lập tức đuổi theo bọn họ.
Nhưng Ngọc Huy đâu thể để hắn đuổi kịp, cũng không biết đã làm gì mà người phía sau đã không thấy tăm hơi. Cảnh sắc xung quanh xẹt qua cực nhanh, tiên khí thưa dần, bọn họ đã ra Tiên giới.
Lúc này họ bay trên mây trắng.
Ngọc Huy đè Minh Thù trên mây, môi răng hòa quyện đoạt không khí trong bụng cô.
Minh Thù có chút thở không nổi: “Ngọc...”
Âm thanh của cô bị Ngọc Huy ngăn lại, nụ hôn nồng nhiệt không có kẽ hở, thân thể gối lên mây trắng giống như đặt mình trong cây bông. Minh Thù hơi chóng mặt, còn có chút... đói.
Cô đột nhiên cảm thấy Ngọc Huy thật ra cũng giống bữa ăn ngon.
Y phục tán loạn trong mây, mây trắng giấu đi thân hình của bọn họ, mơ mơ hồ hồ.
Hơi thở hổn hển mập mờ làm cho đám mây trắng cũng ngượng ngùng, vầng sáng nhàn nhạt.
Ngọc Huy dừng ở bước cuối cùng, ánh mắt đầy mê hoặc nhẹ nhàng hôn xương quai xanh của Minh Thù: “Sư phụ, nàng có thích ta không?”
“Không... A...”
Minh Thù kêu lên một tiếng, thân thể dung hợp với hắn.
Hắn lại hỏi: “Sư phụ, nàng có thích ta không?”
Minh Thù dùng miệng thở hổn hển hai cái: “Không thích...”
Ngọc Huy chặn miệng cô: “Rất tiếc, dù sư phụ không thích ta, cũng chỉ có thể là của ta.”
Không thích đúng không?
Vậy sẽ ngủ đến khi nào cô thích mới thôi!