HỆ THỐNG XUYÊN NHANH: BOSS PHẢN DIỆN ĐỘT KÍCH

Mà Trình Cẩm Tú không rời không bỏ Thái tử ngốc, hai người trải qua rất nhiều chuyện. Cuối cùng, Thái tử ngốc chấp nhận Trình Cẩm Tú, xem người này như ngọc quý, chém giết người ngoài.

Thái tử ngốc này, dĩ nhiên chính là nam chính. Bởi vì Trình gia đứng sai đội, nên nữ chính giả Trình Cẩm Vân phải chịu liên lụy, đầu tiên là nam nhân xấu xa phân rõ quan hệ với Trình gia.

Trình Cẩm Tú thân là nữ chính, bệnh lương thiện lại phát tác, tỏ tình với Thái tử ngốc, Trình gia mới không bị tịch thu gia sản, chém đầu. Nhưng bị giáng làm thứ dân, từ đó về sau Trình gia suy tàn.

Trình gia đổ sai lầm lên người Trình Cẩm Vân, nghĩ cũng là bởi vì ban đầu, nàng ta không lấy Thái tử ngốc, nên giờ Trình gia mới rơi vào kết cục này.

Trình Cẩm Vân bị Trình gia đay nghiến, trong lòng đố kỵ căm hận Trình Cẩm Tú, cố chấp nghĩ là Trình Cẩm Tú cướp đồ của nàng ta.

Nhưng nàng ta không còn cách nào khác, ngay cả cơm áo của nàng ta cũng là vấn đề.

Cuối cùng, Trình Cẩm Vân phát hiện mình mang thai đứa bé, cùng đường mới đến cửa tìm nam nhân xấu xa kia, lại bị vợ mới của nam nhân xấu xa đánh chết, cả mẹ và bào thai trong bụng chết tức tưởi, cuối cùng vẫn là Trình Cẩm Tú nhặt xác cho nàng ta.

Sau này, Trình Cẩm Vân ôm nỗi hận trọng sinh.

Khi trọng sinh, nghĩ đến lúc trước Trình Cẩm Tú xuất giá thay nàng ta, nàng ta không có chút tỉnh ngộ nào. Trái lại, còn nghĩ là vì Trình Cẩm Tú, nàng ta mới có thể rơi vào kết cục này, cuối cùng còn giả mù sa mưa nhặt xác cho mình.

Lần này, nàng ta không để Trình Cẩm Tú xuất giá thay mình nữa, mà là tự mình gả cho Thái tử ngốc. Từng bước một, trả thù tên nam nhân xấu xa, hành hạ Trình Cẩm Tú, cuối cùng còn giải quyết Thái tử ngốc, ôm đứa trẻ còn nằm trong tã lót nắm giữ triều chính. Cuối cùng, dễ dàng tự mình đăng cơ, trở thành một đại nữ hoàng.

Cốt truyện xoay ngược đến rất nhanh.

Bỏ qua cốt truyện trọng sinh phía trước, chính là một bộ kịch bản nữ hoàng miệt mài với ngai vàng.

Nữ nhân ngoan độc, toàn thế giới run rẩy.

Nguyên chủ tên Thẩm Từ.

Trong thế giới này, vương triều Võ Thương thống trị thiên hạ. Thần Thiên Từ là do một tay hoàng đế sáng lập, vương triều Võ Thương lập nên, chuyên thu nhận những người kỳ lạ có năng lực khác thường, phục vụ cho hoàng thất.

Có thể nói, vương triều Võ Thương có thể tồn tại mấy trăm năm không sụp đổ, không thể không tính đến công lao của Thần Thiên Từ.

Mà trong Thần Thiên Từ, có một loại người cực kỳ được tôn kính, cho dù là Từ chủ cũng không được thất lễ.

Đó chính là nhà tiên tri.

Nguyên chủ là nhà tiên tri.

Nàng là người nhỏ tuổi nhất trong Thần Thiên Từ, địa vị cũng cao nhất. Nhưng cuộc sống của nguyên chủ, cũng không dễ dàng, bất kể là thi từ ca phú hay thiên văn địa lý, đều cần phải học tập.

Không biết vì sao, cái gì nguyên chủ cũng biết, duy chỉ không biết võ công, nàng giống như chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong lồng, yêu kiều yếu ớt, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh thường.

Không chỉ mình nàng, mỗi một đời nhà tiên tri, đều là như vậy. Tất cả mọi thứ đều biết, chỉ không biết võ, cần vô số người bảo vệ.

Không phải là nói hoàng đế e dè, nhà tiên tri không được học võ, mà là thân thể bọn họ không thể tập võ.

Nhà tiên tri chính là đoán trước được thiên cơ, thay đổi thiên mệnh. Dùng mệnh để tiên đoán, có thể không yếu đuối sao.

Những hoàng đế này, vì cảm tạ nhà tiên tri đã cống hiến cho vương triều Võ Thương, phong nữ nhân làm Trấn Quốc công chúa, nam nhân là Trấn Quốc vương, thân phận dưới Hoàng đế, dưới một người mà trên vạn người.

Nhưng cũng không có thực quyền. Quan hệ của nguyên chủ và Thái tử ngốc không tệ.

Nguyên chủ nhẹ dạ, trong cung thấy người khi dễ Thái tử ngốc, thường giúp hắn nói chuyện, dần dần Thái tử ngốc liền thân thiết với nguyên chủ, thường xuyên trốn đến Thần Thiên Từ.

Nguyên chủ cũng không đuổi hắn, có đôi khi hai người ngồi cả một buổi chiều, nguyên chủ học tập, Thái tử ngốc thẫn thờ ở bên cạnh.

Trình Cẩm Vân nhìn ra, dường như Thái tử ngốc thích nguyên chủ, kế hoạch của nàng ta là trở thành người tôn quý nhất vương triều Võ Thương, không cho phép xuất hiện việc ngoài ý muốn như vậy, cho nên dự tính hãm hại nguyên chủ mấy lần, dẫn đến thân thể nguyên chủ ngày càng suy yếu.

Mâu thuẫn bùng nổ, khi nguyên chủ tiên đoán Trình Cẩm Vân mang mệnh hung thần, sẽ đem đến tai ương diệt vong cho vương triều Võ Thương.

Trình Cẩm Vân biết việc này, thừa dịp nguyên chủ vẫn chưa nói cho những người khác, muốn tìm nàng bịt miệng, trong lúc hai người tranh chấp, Trình Cẩm Vân lỡ tay giết chết nguyên chủ.

Lúc đó, Trình Cẩm Vân không muốn giết nguyên chủ, nhưng sau đó nàng ta vẫn nhẫn tâm xử lý thi thể của nguyên chủ, bắt chước theo nét bút của nguyên chủ để lại một lá thư, giả vờ như nguyên chủ tự mình rời khỏi Thần Thiên Từ.

Lúc đó, nguyên chủ mất tích, Thần Thiên Từ tìm đến muốn lật tung trời đất, cũng không thấy người đâu, từ đó về sau cũng không ai thấy nàng nữa.

Tuyến thời gian bây giờ, hẳn là nguyên chủ theo hoàng đế xuất hành, đi Quy Ninh Tự cầu phúc vì nước, ai biết trên đường trở về gặp thích khách.

Lúc này, Trình Cẩm Vân mới sống lại, thời điểm cầu phúc chính là hôn lễ của nàng ta và Thái tử ngốc. Trong sự kiện lần này, Trình Cẩm Vân sẽ cứu Thái tử ngốc một mạng, chính là tiền đề để sau này Thái tử ngốc tiếp nhận nàng ta.

Mà nguyên chủ dường như là mục tiêu chủ yếu của thích khách, tuy rằng cuối cùng không sao, nhưng lại bị dọa hoảng sợ không ít, sau khi trở về vẫn luôn bị bệnh.

Về phần thích khách nói chặn đường gì đó, Minh Thù thật không tìm thấy manh mối gì từ trong cốt truyện.

...

Các loại hình ảnh, không thể miêu tả trong đầu Minh Thù hiện lên, thanh âm ưm ưm a a làm người ta đỏ mặt tía tai.

Minh Thù đau đầu trở mình, nhưng những hình ảnh kia vẫn không biến mất.

Ban đầu, cô còn tưởng mình đang nằm mơ, nhưng vừa nhìn liền thấy không thích hợp, khỉ chứ, tùy ý chuyển đổi hình ảnh, căn bản cũng không phải là nằm mơ.

"Hài Hòa Hiệu, hệ thống ngươi hỏng rồi à?" Minh Thù chợt ngồi xuống.

"Ầm" 

Một tiếng đánh vào vách xe, đầu choáng váng một trận, nhưng những hình ảnh không thể miêu tả này, vẫn còn truyền đến một cách tuần hoàn, khóe miệng cô co quắp:

"Ngươi dừng lại cho ta!"

Có lẽ, Hài Hòa Hiệu nhấn tạm dừng, hình ảnh dừng lại trong đầu Minh Thù.

Minh Thù ôm đầu, nghiến răng nghiến lợi cười hung dữ: "Sáng sớm ngươi nổi điên cái gì?"

Nhìn thấy hệ thống cho ký chủ và tiểu yêu tinh đánh nhau trên giường chưa?

Hài Hòa Hiệu!

KHỉ thật, Hài Hòa Hiệu!

Tại sao không đánh chết Hài Hòa Hiệu!

[Gọi cô dậy.] Hài Hòa Hiệu giải thích.

"Gọi tôi dậy... Chế độ phục vụ gọi dậy của ngươi thật đúng là đặc biệt."

Nụ cười trên mặt Minh Thù càng dữ tợn, trẫm là loại người vô dụng sao?

"Khỉ chứ, nó có bản lĩnh thì đừng có đánh ngựa!"

Đánh ngựa chính là lưu manh đùa giỡn.

[Lần sau, tôi thử xem có thể xóa hay không.] Hài Hòa Hiệu rất chân thành tiếp thu sự trách cứ của Minh Thù.

Minh Thù nhất thời không thể giận nổi.

Cô không so đo với một hệ thống bất thường.

Trong lòng thoải mái một phen, loại hệ thống xúi giục người ta kéo thù hận, lại thả tiểu yêu tinh ra đánh nhau, đúng là đốt đuốc cũng không tìm được, nếu như nó có thể thay đổi thành đồ ăn ngon, vậy thì càng tốt hơn.

[Ký chủ nỗ lực kiếm giá trị thù hận, cửa hàng của hệ thống có đồ ăn vặt của các loại, tha hồ chọn, ăn no.]

Bình luận

Truyện đang đọc