HẾT THẢY MỘNG ĐẸP ĐỀU DÀNH CHO EM

[Phần III] "Anh, cô ấy lại "chém" em!" "Cứ để cô ấy "chém""

Editor: Hannah

Giữa tôi và Đường Vực, ắt hẳn là một mối nghiệt duyên.

_ "Nhật ký nữ đại gia"_

Nếu lúc trước anh chỉ suy đoán Đường Hinh mắng anh là đầu heo thì hiện tại cô đã chửi thẳng vào mặt anh rồi.

Không chỉ chửi mà còn muốn cho anh ăn đập, đập xong còn chế giễu, rồi còn bye bye nữa.

Dù có nằm mơ Đường Vực cũng không ngờ quan hệ giữa anh với Đường Hinh lại thành ra thế này. Đường Hinh hoàn toàn không ứng xử theo lẽ thường, giờ tình hình đã không còn có thể khống chế được nữa, anh giống như bị đem tẩm bột chiên xù, nặn tới nặn lui rồi quẳng vào chảo rán giòn.

Nhìn đi, thế mới bảo cô ấy không thích anh nhiều đến thế đâu, nếu thực sự thích thì sao có thể thoải mái ung dung như vậy, mới được có mấy ngày đã thản nhiên nói lời tạm biệt.

Thế thì thích được bao nhiêu chứ?

Chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.

Đường Vực thấy buồn bực, khó chịu khác thường. Ngón tay thon dài day day trên mặt, ngón cái và ngón áp út day huyệt thái dương, hơi nhấn vào. Giờ thì anh đã hiểu vì sao người ta nói không thể nuông chiều phụ nữ.

Nếu nói lý lẽ đúng sai trong cuộc đời này là hai màu trắng đen thì thế giới của Đường Hinh nhất định không chỉ có hai màu này mà còn có... Thực ra cô muốn có màu gì thì sẽ có màu đó. Cho cô ít mực màu đảm bảo cô có thể mở ra cả phường nhuộm vải.

Là do anh lúc trước đã quá nuông chiều cô.

Anh thở dài não nề, cánh tay buông xuống, lại với ra cầm lấy điện thoại mở khoá, lướt lướt xuống dưới xem cô trả lời bình luận.

Có người hỏi cô: "Sao mấy ngày nay cô mất tích đi đâu vậy? Có chuyện gì thế?"

Nữ đại gia trả lời: "Không sao cả, chỉ là có mấy chuyện đột nhiên nghĩ thông suốt rồi."

Đường Vực mím mím môi, sắc mặt lạnh đi. Anh không nói gì chỉ nhấn like cho bài đăng của cô, sau đó để điện thoại xuống, chậm rãi đi vào phòng tắm, vừa cởi khuy áo, vừa nhíu mày suy nghĩ làm sao khôi phục lại trạng thái như trước đây.

Đường Hinh đang định đi ngủ thì thông báo like đập vào mắt.

Cô hơi ngạc nhiên, ôm gối dựa vào thành giường, ngón chân đung đưa, cuộn tròn chăn. Anh chắc hẳn biết rõ cô đang chửi anh, like cho cô chính là để hù doạ cô.

Cô không sợ đấy!

Đến hôn anh cô còn dám thì sợ cái gì nữa.

Đường Hinh bỏ điện thoại xuống, chui vào trong chăn, đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Đường Hinh lái xe tới cửa hàng của Vưu Hoan. Vưu Hoan đến sớm hơn cô mười phút, đồ trong cửa hàng đã được sắp xếp gần xong, còn Vưu Hoan đang đứng trước tủ kính mặc đồ cho ma-nơ-canh. Thấy Đường Hinh ôm Bánh bao cuộn đi tới, cô hất cằm về phía bàn, nói: "Đồ ăn sáng mình để trên kia, cậu ăn đi."

Đường Hinh tủm tỉm cười, nói: "Chị Hoan thật tốt!"

Vưu Hoan phì cười, đem một chiếc áo vest kẻ caro mặc lên người ma-nơ-canh sau đó đi ra.

Đường Hinh ngồi ở quầy ăn bánh rán, cắn ống hút uống sữa tươi, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn Vưu Hoan đang làm việc, nhìn đến mức Vưu Hoan rợn tóc gáy, phải quay lại nhìn cô, nói: "Sao hả? Cậu bị người ta từ chối rồi, đau lòng quá muốn đổi đối tượng sang mình à?"

"Không." Đường Hinh cười nói, "Mình vẫn thích đàn ông."

"Hừ, còn thích sếp Đường không?"

"...... Không thích nữa."

Vưu Hoan nhìn cô nói: "Chém gió."

Đã yêu thầm người ta bốn năm, muốn hết thích thì sẽ hết thích được sao?

Đường Hinh bĩu môi, ăn xong đồ ăn sáng, vứt hộp vào thùng rác, đi đi lại lại trong tiệm, quay đầu nhìn Vưu Hoan, nói: "Hôm nay cậu không phải đi đâu à?"

Vưu Hoan ngồi trên quầy, lấy đồ từ trong túi xách ra, đầu không ngẩng lên, nói: "Chiều mới phải đi, sáng không có việc gì."

Đường Hinh nhìn qua bản vẽ thiết kế trong tay Vưu Hoan, hỏi: "Đây là đồ dạ hội sao?"

"Ờ, có người đặt hàng."

"Đẹp thật."

Đường Hinh nhìn chằm chằm ra cửa, Vưu Hoan đang cặm cụi vẽ phác thảo chợt ngẩng đầu lên nhìn Đường Hinh, tò mò hỏi: "Cậu nhìn gì thế?"

Đường Hinh quay ra nhìn cô ấy rồi đáp: "Đang chờ mấy vị đại tiểu thư tới chứ sao, không thì mình tới đây làm gì?"

Đương nhiên là tới tìm cảm giác sảng khoái.

Vưu Hoan: "......"

Cô dựng ngón tay cái, nghĩ thầm không biết hôm nay vị đại tiểu thư nào sẽ cam tâm tình nguyện để bị "cắt cổ".

Mãi tới trưa cũng không có khách nào tới.

Đường Hinh buồn chán muốn chết, mở Weibo, đăng nhập vào tài khoản vip. Tài khoản vip của cô  chính là tài khoản Đường Tâm, fan hâm mộ theo dõi đa phần là học sinh.

Cô chụp một bức ảnh Bánh bao cuộn đang nằm ườn trên quầy, đăng lên Weibo.

Thực ra cô rất ít khi dùng tài khoản vip đăng Weibo, chỉ thỉnh thoảng đăng bài để thông báo mình vẫn còn hoạt động, những lúc khác đều chỉ dùng tài khoản phụ để lên mạng.

Cô hiếm khi online nên các fan vừa ngắm mèo xong đã quay ra hỏi.

Fan thứ nhất: "Bộ "Dệt một giấc mộng cho anh" của bọn em bao giờ mới được chuyển thể vậy? Bốn năm trước chị đã bán bản quyền rồi, đến giờ chẳng có tí tin tức nào, mấy bộ truyện nhà hàng xóm năm ngoái đã chiếu cả bản điện ảnh lẫn truyền hình rồi."

Fan thứ hai: "Dù rằng mấy phim chuyển thể từ tiểu thuyết nội dung đều na ná nhau nhưng bộ này không giống mà. Truyện không chỉ tập trung vào chuyện yêu đương mà còn có tình thân, tình cảm gia đình, so với mấy bộ truyện nhà hàng xóm thì thích hợp để làm phim hơn."

Fan thứ ba: "Đúng vậy! Thời Quang sao còn chưa cho cải biên? Đường papa sao chưa cho quay phim? Muốn lưu giữ cho đời sau hay thế nào?"

......

Đường Hinh xem qua bình luận trên Weibo, khi thấy bình luận này thì dừng lại một chút, sau đó trả lời: "Hợp đồng bản quyền đã hết hạn, không cho Đường papa quay nữa, để Lục papa quay đi."

Fan lập tức oanh tạc...

"Aaaaaa!!! Lục papa? Là Lục papa nào thế????"

"Là Lục Cảnh Thành bên Trung Sách? Hay đạo diễn Lục Chi Hành? Hay là Lục XX?"

"Aaaaaa, sắp quay thật hả? Papa nào cũng được, chỉ cần có phim là được! Là đại gia papa nha!"

"Nói thế nghĩa là Đường Đường sắp rời khỏi Thời Quang phải không?"

......

Đường Hinh hơi sững người, cô còn chưa nghĩ tới việc sẽ thôi việc ở Thời Quang. Nếu chỉ vì thất tình mà thôi việc, đã mất mặt rồi nay còn mất mặt hơn. Đường Vực... Chắc chắn anh ta sẽ chê cười cô, trợ lý Cao cũng sẽ cảm thấy cô thua mất hết thể diện.

Cô đăng xuất khỏi tài khoản vip, dùng tài khoản phụ xem tin tức.

Lướt Weibo xong, cô bắt đầu lấy mấy bộ đem vào phòng thử, rất nhiều quần áo của cô đều mua ở chỗ Vưu Hoan, nhìn chung là không đụng hàng. Vưu Hoan tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhìn cô tự chơi tự vui, cảm thấy thế cũng tốt, dù thất tình tâm trạng cũng không quá tệ.

Tính cách Đường Hinh chính là như vậy. Cô không muốn khổ sở đau đớn, không muốn khóc đến héo hon mặt mày rồi ra ngoài gặp người ta, dù thế nào cũng phải giữ thể diện. Hơn nữa, cô rất giỏi tự cân bằng bản thân. Cô sẽ tự tìm những chuyện để làm, coi như xả hết nỗi lòng, ví dụ như cô rất thích đăng bài trên WeChat, cũng là một hình thức để lấy lại tâm trạng.

Ngay lúc cô đang hăng hái thử đồ, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe.

Đường Hinh ngó ra nhìn thử, hai mắt lập tức sáng lên!

Đại tiểu thư đi Maserati đỏ lại tới rồi!

Cô nhanh chóng để áo khoác trên tay sang một bên, nhìn hai cô gái khá thân quen, vừa cười vừa đi tới chào đón: "Xin mời vào!"

Đường Đinh Đinh vừa thấy cô thì giật mình, nghĩ thầm: "Sao lại gặp Minh Chúc nữa rồi..."

Thẩm Phỉ cũng còn nhớ Đường Hinh, cô ta nhìn Đường Đinh Đinh, trong đầu cũng hiện ra cùng một thắc mắc "Sao lại là cô ấy?" Ánh mắt lướt qua, thấy Vưu Hoan đang đứng bên cạnh quầy, mắt cô ta lập tức sáng lên, nhẹ nhàng gọi: "A, chị nhà thiết kế, hôm nay chị ở đây hả."

Đường Đinh Đinh lúc này mới để ý tới người đẹp đang đứng ở quầy. Vưu Hoan cũng cười với hai cô: "Các vị cứ xem qua đi, có yêu cầu gì cứ nói với cô ấy."

Vưu Hoan chỉ vào Đường Hinh.

Thẩm Phỉ hơi thất vọng, nói: "Được"

Đường Đinh Đinh thực ra cũng rất rộng lượng, cô chỉ cảm thấy thật trùng hợp, lại gặp phải cô gái anh cô theo đuổi không thành, xem ra đúng là nghiệt duyên.

Đường Đinh Đinh nhìn quanh, bỗng nhiên thấy Bánh bao cuộn đang nằm trên quầy, thích thú oa lên một tiếng: "Mèo này, đẹp quá, dễ thương ghê!"

Thẩm Phỉ cũng vui vẻ nhìn theo, quay đầu hỏi Vưu Hoan: "Chị nuôi mèo à?"

Đường Hinh mỉm cười đáp: "Là mèo của tôi, tên là Bánh bao cuộn."

Đường Đinh Đinh quay lại nhìn cô, liếm môi hỏi nhỏ: "Tôi có thể sờ vào nó được không?"

Đường Hinh ôm Bánh bao cuộn xuống, để vào trong lòng Đường Đinh Đinh, cười nói: "Cho cô ôm đó."

Đường Đinh Đinh vui vẻ ôm Bánh bao cuộn, đưa tay vuốt ve lông nó, không hề hay biết nó vốn dĩ là mèo của cô, bị anh trai cô tặng lại cho Đường Hinh, không những thế còn liên tục khen: "Đáng yêu quá đi."

Thẩm Phỉ không quá hứng thú với mèo, chỉ tập trung chọn quần áo.

Đường Hinh đi theo phía sau cô ta, tận tình phục vụ.

Nửa tiếng sau, Đường Đinh Đinh vuốt ve mèo đủ rồi mới đi thử quần áo.

Vừa được ôm mèo xong, tâm trạng Đường Đinh Đinh cực kỳ tốt, rất hào hứng mua đồ. Cô chọn liền tù tù bốn năm bộ, cuối cùng còn lấy luôn áo vest kẻ caro trên người ma-nơ-canh. Đường Hinh bụng như mở cờ tính tiền cho hai người. Cô cực kỳ biết nhìn sắc mặt người ta, đương nhiên biết Đường Đinh Đinh rất dễ... chặt chém.

Thế nên, cô toàn hét giá trên trời.

Đường Đinh Đinh lúc đầu nghe còn cảm thấy bình thường, càng về sau càng thấy đắt, cô trợn tròn mắt, thầm thì: "Sao đắt quá vậy..."

Tuy nói là thuận mua vừa bán, nếu cô cảm thấy đắt quá thì có thể không mua.

Nhưng mà, cô có cảm giác là Đường Hinh đang cố ý.

Không lẽ vì biết cô là em gái Đường Vực nên cố ý "chặt chém" sao?

Vưu Hoan hắng giọng, ý bảo Đường Hinh đừng phá uy tín của cửa hàng nữa.

Đường Hinh sờ sờ chỗ quần áo, cũng hắng giọng nói: "Để tôi tính lại một lần, nếu cô thấy cái nào không hợp thì bảo tôi, để tôi giúp cô bỏ ra."

Đường Đinh Đinh: "......"

Cô bĩu môi, đột nhiên cầm túi đứng dậy, nói: "Cô chờ một chút, tôi ra ngoài gọi điện thoại."

Đường Hinh chớp chớp mắt, trong lòng hoảng sợ, không phải cô ấy muốn báo cảnh sát tố cô tội lừa đảo đó chứ? Đường Hinh vội kêu lên: "Đợi đã đợi đã! Tôi giảm giá cho cô! Giảm giá! Cô đừng gọi điện thoại!"

Đường Đinh Đinh đi đến cửa, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Đường Hinh, nói: "Tôi gọi điện cho anh trai tôi."

Đường Hinh: "......"

Gọi anh trai tới trả tiền sao?

*****

Đường Vực vừa mới ra khỏi sân bay đã nhận được điện thoại của Đường Đinh Đinh. Anh vừa đi về phía xe đang đỗ, vừa nhận điện thoại, giọng điệu hơi sốt ruột hỏi: "Sao thế?"

Đường Đinh Đinh hừ một tiếng rồi nói: "Anh, em nói anh nghe, anh đúng là nhìn lầm người rồi! Minh Chúc không phải người tốt như anh nghĩ đâu, cô ta..."

"Từ từ đã." Đường Vực đỡ cửa xe, đứng tại chỗ, nhíu mày hỏi: "Nói vào chuyện chính đi, có chuyện gì?"

Đường Đinh Đinh đứng ngoài cửa hàng, qua lớp cửa kính trong suốt thấy được bên trong cửa hàng, Đường Hinh đang cười khúc khích, lại tức giận nói tiếp: "Em đang ở cửa hàng kia mua quần áo. Minh Chúc đúng là quá đáng, lại muốn chặt chém em!"

Đường Vực: "......"

Anh mở cửa ngồi vào trong xe. Lái xe quay đầu lại nhìn anh, anh gật đầu, xe lập tức lăn bánh.

Minh Chúc hiện giờ không ở Bắc Kinh, người đang "chặt chém" Đường Đinh Đinh không phải là cô ấy.

Đường Vực mệt mỏi tựa vào lưng ghế, nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ xe, hơi ngẩn người nói: "Cứ để cô ấy chặt chém đi."

Đường Đinh Đinh trợn tròn mắt: "......."

Người ta đã có bạn trai rồi, còn định ức hiếp em gái anh, thế mà anh còn cho qua?

Yêu điên dại rồi sao?

Một lúc sau, Đường Đinh Đinh mới xót xa nói: "Anh, em thấy dù nhà chúng ta có kho báu cũng không thể tiêu xài như thế được đâu!"

Đôi khi Đường Vực thực sự cảm thấy đầu của em gái mình chỉ dùng để trồng cây. Anh mở hé cửa sổ xe, để cho gió thổi vào bên trong, xua đi cảm giác mệt mỏi. Anh cúi đầu xoa xoa trán, giọng điệu mềm lại, tựa như có gió xuân thổi qua, vừa ung dung vừa có chút dịu dàng.

"Bên má phải cô ấy có lúm đồng tiền phải không?"

"Vâng!"

"Cô ấy là Đường Hinh, không phải Minh Chúc."

Bình luận

Truyện đang đọc