HẾT THẢY MỘNG ĐẸP ĐỀU DÀNH CHO EM

Editor: Hannah

Reup: Yee

Có đôi khi tôi nghĩ, sở dĩ thời kỳ phản nghịch tới là vì không được đối phương yêu thương, một cô gái được người ta yêu thương sẽ muốn nhõng nhẽo làm nũng.

Cứ nghĩ như thế là tôi lại cảm thấy mình cũng thật đáng thương.

Ôm Bánh Bao Cuộn trong lòng mà muốn khóc.

_ "Nhật ký nữ đại gia"_ 

Từ vụ hot search trên Weibo lần trước, Đường Đinh Đinh đã để chế độ theo dõi Weibo của Đường Hinh, không chỉ theo dõi bình thường mà còn cài chế độ theo dõi ưu tiên.

Thế nên chỉ cần Đường Hinh đăng bài trên Weibo, cô ấy lập tức sẽ biết.

Cô thấy có rất nhiều fan tổ chức give away để giúp Đường Hinh tuyên truyền, Đường Hinh đều sẽ bình luận trả lời, cảm ơn những bạn fan này. Cô suy nghĩ một hồi rồi quyết định học tập theo, vốn chỉ định tặng 100 bộ sách nhưng rồi lại thấy 100 bộ thì có hơi ít...

Đã thế thì làm luôn một quả lớn xem thiên hạ có trầm trồ!

Thế nên chuyển thành tặng 1000 bộ sách cộng với đồ lưu niệm đi kèm, tính sơ sơ thì cũng không đáng bao nhiêu tiền, cũng chỉ khoảng 7-8 vạn tệ. Mỗi lần cô bị Đường Hinh "chặt chém" cũng mất khoảng từng này, lần này cũng coi như "chìa cổ" cho Đường Hinh "chém" một lần đi.

Đường Đinh Đinh lại gửi thêm một tin nhắn: "Tôi giúp cô đăng bài give away, như thế sách sẽ tiêu thụ nhanh hơn phải không?"

Đường Hinh nhìn chằm chằm khung chat trước mắt, đờ đẫn mất vài giây, sau đó lại nhìn bài viết trên Weibo, thấy số bình luận và lượt tag đăng tăng vọt, cô vẫn không hiểu được rốt cuộc Đường Đinh Đinh muốn làm gì.

Cô vốn không định "làm thịt" cô ấy, thế mà cô ấy lại tự nguyện "chìa cổ" cho cô "chém" à.

... Đúng là dê con béo múp mà.

Có phải những đại tiểu thư nhà giàu đều coi tiền như giấy lộn thế không? Cứ giữ thói quen tiêu tiền như nước như thế, bảo sao Đường Vực chẳng phải vục mặt đi kiếm tiền như vậy.

Đường Hinh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, thoải mái trả lời tin nhắn của dê con béo: "Cảm ơn Đinh Đinh, sách vẫn bán rất chạy, cô giúp làm give away như vậy càng khiến sách tiêu thụ nhanh hơn."

Đường Đinh Đinh cực kỳ vui vẻ đáp: "Thế là tốt rồi."

Đường Hinh gửi một icon cảm ơn bà chủ.

Một lát sau.

Đường Đinh Đinh lại gửi một icon cắn tay, nói: "Có chuyện này... Cô có thể nói cho tôi biết giữa cô và anh trai tôi đã xảy ra chuyện gì được không? Vì sao cô lại không gia hạn hợp đồng với anh ấy? Tôi đã hỏi qua, anh ấy muốn gia hạn hợp đồng với cô nhưng cô lại không đồng ý."

Đường Hinh hơi sững người, hoá ra dê béo bỏ một đống tiền ra là để mua chuyện gossip à?

Bánh Bao Cuộn đột nhiên nhảy lên chân cô, chui vào trong lòng cô cọ cọ, còn giơ bụng ra, bốn chân ngắn tũn khua khoắng đòi cô gãi bụng.

Đường Hinh cúi đầu nhìn đôi mắt xanh tròn xoe của nó, đưa tay gãi gãi cái bụng mềm mềm của nó, lại nhéo nhéo mấy cái móng vuốt đang quơ quơ trước mặt.

Vì sao cô lại không gia hạn hợp đồng với Đường Vực à?

Bởi vì không thích hợp chứ sao.

Đường Vực nói anh ta và cô không thích hợp.

Nếu hai người đã không hợp nhau thì dù có làm cái gì cũng sẽ không hợp.

Cữ nghĩ như vậy, bỗng nhiên cô cảm thấy cái mà mình gọi là thời kỳ phản nghịch chẳng qua là do lòng tự tôn của bản thân đang muốn vớt vát lại chút thể diện mà thôi. 

Chẳng có gì đáng để tự hào cả.

Cô chớp chớp mắt, trả lời Đường Đinh Đinh: "À, anh ấy không thích sách của tôi, dù chúng tôi có hợp tác cũng không chắc sẽ thành công."

Đường Đinh Đinh nhìn chằm chằm câu trả lời này của Đường Hinh một hồi, không hiểu sao cứ cảm giác có gì đó không thích hợp.

Sao mấy lời này nghe cứ chua xót thế nào ý nhỉ?

Cô ấy cắn môi, lại nhắn: "Sao lại nói anh ấy không thích? Anh ấy cũng đã đề nghị mua bản quyền, có ra giá rồi mà."

Đường Hinh thực sự không biết phải giải thích thế nào với vị đại tiểu thư này, chẳng lẽ nói do tôi thổ lộ với anh cô nhưng bị anh ấy cự tuyệt, vì quá xấu hổ và mất mặt nên mới không muốn quấn lấy anh ta nữa, không muốn buộc anh ấy giúp mình làm phim hay sao?

Cuối cùng Đường Hinh thẳng thắn trả lời: "Bởi vì tôi không muốn hợp tác cùng anh ấy. Lục papa cũng là một đạo diễn giỏi, tôi không chọn anh ta thì chẳng phải rất ngu ngốc hay sao?"

Đường Đinh Đinh: "......"

Cô đột nhiên không còn lời nào để nói.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, đến chiều tối, Đường Đinh Đinh quyết định chụp màn hình đoạn chat này gửi cho Đường Vực.

Lúc đó Đường Vực còn đang bàn chuyện công việc với đối tác. Lễ khai mạc Liên hoan phim đã sắp bắt đầu, anh không tham dự mà cử Hoắc Thần Đông đi.

Kết thúc bữa tiệc, lúc anh trở về xe của mình thì đã là 10 giờ đêm. Anh mở điện thoại ra mới thấy ảnh chụp màn hình do Đường Đinh Đinh gửi tới. Trong xe tối tăm, màn hình điện thoại sáng lên chiếu rọi vào khuôn mặt đẹp trai. Anh cụp mắt, chăm chú đọc đoạn tin nhắn kia lâu thật lâu, đặc biệt là mấy câu mà Đường Hinh nhắn, thực sự như đâm thẳng vào trái tim anh. 

Cảm giác đó không có cách nào diễn tả được, chỉ cảm thấy rất đau, rất rất đau.

Anh nhắm mắt lại, ngả ra lưng ghế, giơ tay day day trán, khẽ buông một câu chửi thề.

Tài xế nhìn thoáng qua phía sau, thận trọng hỏi: "Sếp tổng, có chuyện gì vậy?"

Đường Vực hạ tay xuống, cụp mắt, ngồi thẳng người dậy, hai tay đặt trên hai chân đang thoải mái duỗi thẳng, nói với tài xế: "Đưa tôi bao thuốc."

Bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ bức bối.

Muốn hút thuốc.

Tài xế sửng sốt nhưng sau đó vội vàng lấy bao thuốc cùng bật lửa trong hộc xe đưa cho anh.

Sếp tổng trước giờ chưa từng hút thuốc trong xe. Anh rất sạch sẽ, không thích trong xe có mùi thuốc lá. 

Tài xế nghe thấy âm thanh "tách tách" của bật lửa, quay đầu nhìn thoáng qua thấy sếp tổng đang mệt mỏi tựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng thở ra khói thuốc, hai mắt hơi nheo lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài kẹp đầu lọc điếu thuốc, trông có vẻ như tâm trạng đang sa sút.

Trong xe đã nhiễm mùi khói thuốc.

"Đi thôi."

Đường Vực dập tàn thuốc, giọng nói có hơi nhỏ, điềm nhiên dời mắt khỏi cửa sổ, nhìn thẳng về phía trước.

Tài xế vội vàng lái xe rời đi.

Lúc Đường Vực mở Weibo, lập tức vào xem trang của Đường Tâm, thấy bài tuyên truyền của cô đã đạt hơn hai vạn lượt chia sẻ và vẫn còn tiếp tục tăng cao, nhìn số liệu này có vẻ hot lên rồi.

Một bài đăng Weibo của Lục Chi Hành đã mang cô lên hạng nhất hot search trên Weibo, bây giờ độ hot vẫn được duy trì, nếu sau này hai người thực sự hợp tác thì độ hot sẽ chỉ tăng mà không giảm.

Phim còn chưa quay mà đã nổi.

Đường Vực bực bội thoát Weibo, không muốn xem thêm nữa.

Tâm tình phiền muộn này vẫn còn kéo dài cho tới tận chiều tối ngày hôm sau. 

Bảy giờ tối, Đường Vực còn tăng ca, mấy thư ký ngồi ngoài cửa thấy vậy cũng không dám về. 

Đường Vực ký xong hết tài liệu, dựa vào ghế rồi ấn nút gọi nội bộ cho Cao Hằng nhưng không thấy ai trả lời.

Anh nhíu mày, đứng lên đi ra ngoài.

Lúc trước Cao Hằng đi ra ngoài cũng không đóng chặt cửa mà chỉ khép hờ. Đường Vực vừa tới gần đã nghe thấy tiếng của mấy thư ký ngồi bên trong vừa ăn cơm vừa thì thầm buôn chuyện:

"Cô có để ý gần đây không thấy cô Đường lên tầng này nữa không? Nghe nói cô ấy cùng sếp tổng cạch mặt nhau luôn rồi hả?"

" Tôi cũng nghĩ vậy. Lúc trước cảm giác như mỗi ngày cô ấy đều lên đây, thỉnh thoảng còn cùng ăn cơm với sếp tổng... Bây giờ cũng phải nửa tháng rồi không thấy bóng dáng đâu, trừ lúc lên đây họp thôi."

"Làm gì đến mức mỗi ngày đều lên. Chắc chỉ tầm 2-3 ngày mới lên một lần."

"À, tôi đột nhiên nhớ ra, các cô còn nhớ chuyện hôm trước không? Là buổi tối ngay trước kỳ nghỉ ấy, cô ấy lên đây rồi đợi sếp tổng mấy tiếng đồng hồ, sau đó bọn mình đi về, từ sau hôm đó thì không thấy cô ấy lên tầng nữa."

"... Ừ, hình như đúng là như thế!"

"Có gì kỳ lạ đâu, là do ngại ngùng thôi. Trên đời này giữa nam và nữ chỉ có hai loại quan hệ phức tạp nhất thôi, các cô không biết à?"

......

"Cái gì?"

Một âm thanh lạnh nhạt trầm trầm bỗng nhiên vang lên từ phía sau.

Mấy cô thư ký sợ tới mức đánh rơi cả thìa cả đũa lạch cạch xuống sàn.

Mấy người đều sợ tới điếng người, cổ cứng đơ cố gắng quay đầu lại...

Đường Vực đút tay vào túi quần, thân hình cao lớn đứng chặn ở ngay cửa. Khuôn mặt điển trai không để lộ cảm xúc gì nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng, lạnh tới mức như muốn làm đóng băng người đối diện. Thư ký Trần run rẩy, bối rối đem hộp cơm để sang một bên, chân tay luống cuống đứng lên, lắp bắp nói: "Sếp... sếp tổng..."

Mấy thư ký khác cũng hoảng sợ đứng lên, sắc mặt thoạt xanh thoạt đỏ không dám đối diện với anh, chỉ cúi gằm mặt, thỉnh thoảng liếc nhìn lên.

Đường Vực hơi cụp mắt, nhìn thư ký Trần, cười nhạt hỏi: "Vừa nãy cô nói quan hệ phức tạp kia là gì?"

Thư ký Trần lắp bắp: "Không... không có gì..."

Cao Hằng từ nhà vệ sinh quay lại, liền chứng kiến cảnh này. Mấy cô thư ký trông như đang bị thẩm vấn, cả một đám sợ hãi tới mức cả người co quắp lại, cúi đầu không dám nhìn lên, thiếu điều quỳ xuống. 

Anh ta quay lại nhìn sếp tổng.

Đường Vực lại hỏi lại, có vẻ rất tò mò: "Nói đi."

Thư ký Trần đầu căng ra, không dám thốt nên lời, nhìn về phía Cao Hằng cầu cứu.

Cao Hằng: "......"

Cao Hằng nuốt nước bọt, hắng giọng: "Tôi... Tôi cũng biết qua qua."

Đường Vực không nói lời nào, chỉ nhìn qua ý bảo anh ta cứ nói.

Cao Hằng cố gắng giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc: "Là quan hệ giữa anh rể và em vợ, ngoài ra còn có quan hệ giữa bạn gái thân và chồng hoặc bạn trai của bạn thân."

Đường Vực: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc