HỈ DOANH MÔN

Edit:Thảo My

Minh Phỉ khẩn trương nói: "Nữ nhi đang muốn cùng mẫu thân nói chuyện này. Nàng bị ca ca mắng một trận, trong lòng không được tự nhiên. Minh Ngọc thương lượng với ta nói cho nàng ít bạc dưỡng thương, để cho nàng nghỉ mấy ngày nay không cần tới, dưỡng tốt rồi trở lại, tránh khỏi lại phạm sai lầm. Chắc là cảm thấy xấu hổ hay là sợ, cho nên mới khóc, lúc ấy nữ nhi ngăn cản nàng, nàng là một người thành thật, Minh Ngọc lại thích nàng như vậy, mẫu thân cũng không cần phạt nàng?"

Trần thị chậm rãi uống một ngụm trà, mới nói: "Thôi, ta xem mặt mũi hai tỷ muội các ngươi tạm thời tha cho nàng lần này. Nếu không, lấy sự kiện trên yến tiệc kia, cũng muốn đánh nàng mấy hèo đấy!"

"Mẫu thân nhân từ." Minh Phỉ vui mừng cảm tạ, lấy giày làm cho Trần thị ra khuôn mặt hồng hồng nói: "Mẫu thân, đây là giày nữ nhi vì người làm, không biết vừa chân hay không? Người thử một chút?"

"Không phải bảo ngươi không cần làm sao? Lại không nghe lời?" Thời gian vài ngày gần đây, sợ rằng bình thường sẽ không nhàn rỗi. Trần thị có chút kinh ngạc mở túi quần áo ra, chỉ thấy gấm xanh biếc trên mặt thêu trăm tử hoa văn thạch lựu, vui mừng náo nhiệt, chế tác cũng tinh xảo, trong lòng trước có ngụ ý yêu thích. Liền nói: "Rất tốt, ta thử một chút."

Minh Phỉ ngượng ngùng nói: "Nữ nhi thêu hoa khó coi, là thỉnh Hoa ma ma giúp một tay chọn hoa văn, Kiều Đào thêu mũi hài, nhưng đáy giày là do nữ nhi tự làm." Trần thị mang giày đi vài bước, cảm thấy kích cỡ thích hợp, rất thoải mái, lập tức cười lên:"Được, tốt. Thời điểm ngươi nhàn rỗi, không ngại làm cho phụ thân ngươi một đôi?"

Minh Phỉ nói: "Sợ phụ thân ghét bỏ thủ nghệ của nữ nhi không tốt."

Trần thị nhếch miệng cười nói: "Ngươi tận lòng hiếu thảo là được. Cũng không cần dùng nhiều thủ nghệ, mấu chốt là mang tốt." Còn nói, "Bình thường ngươi cũng nên đi theo Tứ muội muội các nàng huyên náo phụ thân mới phải, không cần luôn là mở miệng một tiếng phụ thân, một chút thân thiết cũng không có."

Dư ma ma cầm tay Minh Phỉ lên nhìn: "A nha, đôi tay nhỏ bé như vậy, thành ra cái dạng này rồi. Phu nhân, Tam Tiểu Thư thật là hiếu thuận đấy."

Tay Minh Phỉ thô ráp, nuôi hai tháng mới có chút mịn màng, vì làm giầy cho Trần thị, mà thô ráp không ít.

Trần thị nhìn, cũng cảm thấy mềm lòng, liền phân phó Dư ma ma: "Cầm một chai mật cao cho Tam Tiểu Thư bôi tay." Cầm lấy mật cao đặc biệt dặn dò Minh Phỉ: "Buổi tối dùng nước nóng ngâm tay rồi bôi, buổi sáng cũng nhớ bôi, từ từ dưỡng tốt, tay nữ hài tử rất trọng yếu, về sau đừng làm nhanh như vậy. Làm được là lòng hiếu thảo của ngươi, tay bị thương lại  chuyện của bản thân mình."

Minh Phỉ nhất nhất đồng ý, mỉm cười thối lui.

Trần thị quan sát cẩn thận chân giày, nói với Dư ma ma: "Đứa nhỏ này gan lớn hơn ta ở thời điểm kia, tâm nhãn nhiều."

Dư ma ma cười nói: "Không phải gan nàng lớn, tâm nhãn nhiều, mà ỷ có phu nhân thương yêu nàng. Nàng có thể nói lời trong lòng với người, nói rõ trong lòng nàng rất tin tưởng kính trọng phu nhân."

Trần thị cười nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi nói ngày Minh Tư dội canh nóng, phản ứng đầu tiên của nàng chính là bảo hộ Minh Ngọc ở trong ngực nàng?"

Dư ma ma gật đầu: "Cũng nói như vậy."

Trần thị nhìn chằm chằm chân giày nói: "Chỉ mong thật sự nhớ tình cảm. Thông minh một chút cũng tốt, nếu giống như Minh Tư, nhưng cá đỡ không nổi tường."

Dư ma ma cười nói: "Có Hoa ma ma cùng Mai Tử nhìn chằm chằm, người còn có cái gì không yên lòng?"

Trần thị nói: "Bây giờ ngươi cầm năm lượng bạc đi một chuyến nhìn Chu mẹ ở nơi đó một chút. Mặt khác hỏi nàng chuyện gì đã xảy ra?" Không hỏi người trong cuộc, nàng vẫn không thể tin tưởng lời nói người khác.

Lòng Dư ma ma nói, có cái gì để hỏi, nếu như Tam Tiểu Thư muốn đuổi người đi chính là đã phát hiện ra cái gì, nhưng Tam Tiểu Thư không đuổi người, mà còn thay nàng cầu cạnh, như vậy đã không có vấn đề gì. Nhưng nàng biết rõ tính tình Trần thị, không dám nhiều lời, ngược lại tiếp tục câu chuyện lúc đầu với Trần thị: "Hôm qua phu nhân gặp Tam thiếu nãi nãi rồi hả?"

Trần thị nói: "Nàng nói là đã sớm sai người của Tam ca đi thăm dò, nhưng không muốn cho Đại bá phụ Đại bá mẫu biết, cho nên có chút phí sức. Hôm nay nàng lại đi thúc giục một chút, bữa tiệc thưởng hoa ngày mai cho ta tin chính xác."

Dư ma ma nói: "Tam thiếu nãi nãi cũng tới?"

Trần thị nói: "Ta mời nàng, để cho nàng mang theo Oánh tỷ nhi tới, hôm qua ta không thấy Oánh tỷ nhi, rất nhớ nàng." Oánh tỷ nhi là trưởng nữ dòng chính, thời điểm nàng ở trong nhà, vì muốn lấy lòng mẹ cả đích tẩu, thường dẫn đứa nhỏ này đi chơi, thường xuyên qua lại, ngược lại đứa nhỏ này cùng nàng lại rất thân nhất.

Dư ma ma vui mừng nói: "Nô tỳ có thể đi chuẩn bị riêng cho nàng hoàng ngư mà nàng thích nhất."

Trần thị hé miệng cười: "Đi đi, đi đi, khi ta trở về đã phân phó quản sự đi mua mẻ hoàng ngư mới, ngươi đi nhìn một chút xem có mua được hay không?"

Kiều Đào bên ngoài nghe được Minh Phỉ ở trong phòng nức nở khóc, không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn đi vào hỏi thăm cũng không dám, lôi kéo Kim Trâm cầu xin Kim Trâm đi vào nhìn giúp nàng.

Kim Trâm cười nói: "Ngươi gấp cái gì? Phu nhân tính tình đôn hậu, lại thương yêu Tam Tiểu Thư như vậy, còn có thể bạc đãi Tam Tiểu Thư hay sao? Kiên nhẫn chờ."

Một lát sau tiếng khóc trong phòng dừng lại, tiếng cười của Trần thị từ bên trong truyền ra, Kiều Đào mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Kim Trâm cười nói: "Ngươi nha, bình thường nhìn cũng thông minh, nhưng cũng nhìn không rõ."

Kiều Đào nghe trong lời nói có ẩn tình, cảm thấy kỳ quái, lôi kéo Kim Trâm nịnh nọt năn nỉ một hồi lâu, xưa nay Kim Trâm nói nhiều, lại cùng Kiều Đào giao hảo, đang muốn chỉ điểm Kiều Đào mấy câu, Ngọc Bàn tới bịt miệng Kim Trâm nói: "Lại đang giả bộ tiên sinh, phu nhân để cho ngươi tìm bộ quần áo thích hợp làm xong chưa? Ngươi cẩn thận chút, ngày mai phu nhân muốn mở tiệc chiêu đãi, không thể khinh thường, chớ đến trước mắt lại xảy ra vấn đề."

Kim Trâm le lưỡi một cái: "Còn chưa có đâu rồi, ta lập tức đi ngay."

Ngọc Bàn bình thường không nói không, nhưng miệng cũng đóng ngay được, Kiều Đào bỏ qua tính toán tiếp cận nàng hỏi thăm chuyện, đàng hoàng đứng ở hành lang dưới yên tĩnh, trong lòng suy nghĩ vô số hành động đắc tội với Trần thị, nghĩ tới nghĩ lui, thật là không nghĩ ra.

Ngọc Bàn theo Kim Trâm đi vào, nhỏ giọng nói: "Ngươi bình thường lắm mồm nói nhiều, phu nhân vẫn luôn cưng chiều, nhưng này không nên nói hay là nói ít một chút vẫn tốt hơn. Ngươi quên Hoa ma ma?"

Kim Trâm nhỏ giọng: "Ta cũng không nói gì với nàng."

"Ta biết rõ Tam Tiểu Thư đối với chúng ta rất để ý, nàng là người không tồi." Ngọc Bàn nói: " Nhưng chuyện này ngươi tốt hơn là ít dính vào, tính khí phu nhân ngươi không phải không biết?" Minh Phỉ ra tay cực hào phóng, thời gian tới không lâu, nhưng tất cả mọi người cầm không ít đồ của nàng. Chỉ là mỗi lần Ngọc Bàn đều bẩm cáo qua Trần thị, Trần thị đồng ý, nàng mới dám nhận, mà nhìn những người khác, đều là lặng lẽ thu, Ngọc Bàn tin chắc trong lòng Trần thị nhất định đều biết.

Trần thị bình thường nhìn ôn hòa, trên thực tế trong lòng rất khó tin tưởng người nào, đa số thời điểm đều là phòng bị hoài nghi, làm việc thích nhất giấu. Nàng hận nhất chính là người bên cạnh nàng hai lòng. Ban đầu Hoa ma ma đi theo Trần thị, cũng không phải tâm tư không có, nhưng hơn mười năm, Trần thị cũng không đối đãi với nàng như người mình.

Đòi làm một nha đầu ngoan ngoãn cái gì? Mình lại không thể nói chuyện Trần thị nói trong phòng ra. Kim Trâm xem thường, chỉ cười lôi kéo Ngọc Bàn xin tha thứ: "Tỷ tỷ tốt, ngươi tha cho ta đi. Ta không dám nữa."

Ngọc Bàn biết nàng không có để trong lòng, nghĩ thầm mọi người có  suy tính riêng của mình, không thể ép bò uống nước, thở dài cho phép nàng đi.

Minh Phỉ từ phòng Trần thị đi ra, bởi vì cặp mắt khóc đỏ bừng, cúi thấp đầu xuống, Kiều Đào đón nàng vào phòng, quan tâm đưa lên một ly nước ấm, lại vắt khăn lạnh cho nàng bưng mắt.

Hoa ma ma đang giám sát Minh Ngọc học thuộc lòng, thấy thế có chút chột dạ lại gần:"A nha, Tam Tiểu Thư đây là thế nào? Người nào làm ngài bị uất ức?"

Kiều Đào nghĩ tới chính nàng đi tố cáo Minh Phỉ, mặc dù không dám cho sắc mặt nàng nhìn, nhưng cũng làm bộ như không nghe thấy. Còn Minh Phỉ kéo ra một nụ cười nói: "Có mẫu thân che chở, ai dám cho ta chịu uất ức? Là gió thổi hạt cát bay vào trong mắt, không ra được, sau đó mẫu thân tự mình giúp ta lấy ra."

Hoa ma ma cảm giác trong lời nói của nàng có ẩn tình, đứng ở nơi đó cười gượng.

Minh Ngọc ném xuống sách chạy tới, để sát vào nhìn: "Tam tỷ tỷ, hạt cát gì lớn như vậy, làm mắt ngươi sưng đỏ hết lên?"

"Chính là hạt cát bị gió thổi." Minh Phỉ cười đổi đề tài: "Mai Tử đâu? Đem Hỉ Phúc ôm đi đâu rồi hả? Gọi nàng tới ta có lời muốn nói với nàng."

Kiều Đào cho Diệp nhi đi gọi người, Hoa ma ma muốn lấy công chuộc tội vội nói: "Nàng ngược lại thanh nhàn, mỗi ngày chỉ ôm chó đi dạo trong sân, đến thời gian ăn cơm rồi ngủ. Tiểu thư cũng nên gõ gõ nàng mới phải."

Minh Phỉ nói: "Mẫu thân mang nàng cho ta, chính là muốn nàng giúp ta dưỡng tốt Hỉ Phúc. Chỉ cần nàng đừng gây phiền toái cho ta, liền so với cái gì cũng tốt rồi."

Hoa ma ma ngượng ngùng, lại không tìm được lời nói. Nàng đoán Minh Phỉ có lẽ bởi vì những lời của nàng đêm qua bị Trần thị làm khó, trong lòng có chút cảm giác không đúng. Trần thị chưa bao giờ chịu tin nàng, nữ nhi đi xa không người nào dưỡng lão, làm nàng luôn có một loại cảm giác lo sợ, sợ Minh Phỉ vì vậy chán ghét nàng, nhưng lại không dám không nghe Trần thị.

Minh Phỉ thấy sắc mặc Hoa ma ma không tốt, cơ hồ có thể đoán được trong lòng nàng đang nghĩ gì, khẽ mỉm cười: "Ma ma, sau này phu nhân muốn mở hội thưởng hoa, ngài giúp ta cùng Minh Ngọc phối một bộ quần áo cùng đồ trang sức", nhìn thấu được cái gì nhất thời lại lẩm bẩm: "Cũng không biết là những người nào tới? Các nàng thích cái gì, ta không thể làm mất thể diện của mẫu thân."

Hoa ma ma nghe như được đại xá, cười nói: "Cái này đơn giản, nô tỳ đi hỏi rồi trở lại nói với Tam Tiểu Thư."

Minh Phỉ nhìn Kiều Đào giương cằm lên, Kiều Đào lấy túi tiền nhỏ của Minh Phỉ mở ra, đưa tay lấy chừng một hai bạc vụn ra.

Minh Phỉ cười nói: "Ma ma, làm phiền ngươi giúp ta cầm cái này mua chút kẹo cùng đồ chơi nhỏ khen thưởng cho đám tiểu nha đầu."

Hoa ma ma liên tiếp xua tay: "Không cần, không cần. Chỉ là hỏi mấy câu mà thôi, làm sao cần phải thường tiền thưởng vật? Người chớ làm hư đám tiểu đề tử đó."

Minh Phỉ nói: "Một chút kẹo mà thôi, làm sao lại làm hư được hả?"

Hoa ma ma ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư tâm tính thiện lương, suy tính chu đáo, nhưng cũng chú ý nhiều rồi, những chuyện này thường không coi là quan trọng, mà cũng không được đỏ mắt (sinh lòng đố kỵ)." Nịnh hót khoe mẽ không cần nói cũng biết.

Bình luận

Truyện đang đọc