HỈ DOANH MÔN

Edit: Thu Lệ

Thái độ của Trần thị  đã thay đổi, thắng lợi liên tiếp đã để nàng thấy được lực lượng của mình, đối với tương lai cũng tạo nên lòng tin cực lớn. Giờ phút này nàng sẽ không động vào Thái Quang Đình, nhưng con người rồi sẽ thay đổi, ai biết tương lai sau khi nàng có con trai của mình rồi thì có thay đổi hay không chứ?

Hiện giờ, Thái gia chỉ là một gia đình quan viên trung cấp bình thường, không có tiền không có quyền, càng không tước vị gì đó có thể thừa kế, không có gì có thể tranh. Nhưng tương lai cũng không nhất định, giả sử dưới sự giúp sức của Trần thị, Thái Quốc Đống lên thẳng mây xanh, ôm tài phú vô số, không dám đảm bảo Trần thị sẽ không sinh lòng bất bình —— nàng chịu nhiều đau khổ mưu đồ chỗ tốt, lại phải không có đền bù phân cho nhi tử của nữ nhân khác, dựa vào cái gì chứ?

Một người bị áp chế nhiều năm, đột nhiên chứng kiến thấy ánh rạng đông thắng lợi, sau khi mở mày mở mặt thì có mục tiêu mới, dĩ nhiên là muốn nhiều hơn. Cho nên Trần thị thay đổi là hợp tình hợp lý.

Tất cả đều tồn tại biến số.

Minh Phỉ ôm đầu suy nghĩ cả đêm, dẫn đến ngày hôm sau rời giường chân cũng có chút lơ mơ. Gọi Kiều Đào chuẩn bị chút điểm tâm, tự mình xách theo hộp đựng thức ăn đi đến viện Thái Quang Đình.

Thái Quang Đình đang trước cửa sổ khổ sở học hành, trong nhà xảy ra những chuyện này không ảnh hưởng đến tâm trạng dụng tâm khắc khổ của hắn chút nào. Nghe nha hoàn báo Minh Phỉ tới, lập tức để sách xuống nghênh đón: "Sao hôm nay lại rảnh rỗi mà tới đây?"

Minh Phỉ nói: "Mẫu thân đã định ngày mai phải đi đón Ngụy ma ma đến nhà, nghe nói Ngụy ma ma rất khuôn phép, chỉ sợ sau này muốn nói chuyện với ca ca cũng không dễ dàng, cho nên thừa dịp hôm nay không có chuyện gì cố ý tới thăm một chút."

Sang đây thăm hắn, nhưng lại không mang theo Minh Ngọc, Thái Quang Đình lập tức đuổi người phụ vụ bên cạnh, cười nhìn Minh Phỉ: "Có lời gì muốn nói với ca ca?"

Lời nói đã đến khóe miệng, rồi lại nuốt xuống, nói gì với Thái Quang Đình? Lúc này là thời khắc mấu chốt hắn đi học, ảnh hưởng hắn làm cái gì. Lập tức cười nhẹ một tiếng: "Chính là hi vọng ca ca bảo trọng thân thể nhiều một chút."

Trong lòng Thái Quang Đình có chút hiểu, vỗ vỗ tay Minh Phỉ, trầm giọng nói: "Trời muốn đổ mưa nương phải gả cho người(*), nên tới đều phải tới, có một số việc không thể ngăn được. Muội yên tâm, chỉ cần một ngày còn có ta, ta nhất định sẽ bảo vệ được muội và Minh Ngọc chu toàn. Chờ ta, ngày đó không lâu nữa đâu."

(*): Dùng để mô tả không thể tránh khỏi, điều không thể ngăn cản.

Minh Phỉ cười nói: "Cho tới bây giờ, muội và Minh Ngọc đều chưa từng lo lắng." Tuy nói như thế, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu, dù Thái Quang Đình có khá hơn nữa, cũng không nhất định có khả năng thao túng được hôn sự của nàng và Minh Ngọc. Khi còn có cha có mé, những chuyện này đâu đến phiên hắn nói chuyện? Cũng không phải nàng không lo lắng. Thôi kệ, binh đến tướng chặn.

Đợi Minh Phỉ đi rồi, Thái Quang Đình lập tức gọi người đi vào: "Những ngày qua tam công tử đang làm gì?"

"Vẫn luôn núp ở trong viện đi học, không bước ra khỏi cửa viện nửa bước." Trả lời hắn là Chu Tiểu Xuyên – con trai của Chu ma ma.

Thái Quang Đình nhíu mày: "Ngay cả khi tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy hắn cũng không đi ra? Sáng nay cũng không đi tiễn Nhị công tử?"

"Không có." Chu Tiểu Xuyên hồi đáp như đinh chém sắt, "Chỉ thấy Thúy Nhi trong phòng hắn lộ mặt."

"Hỏi mẹ ngươi một chút, sáng nay lúc Tam Tiểu Thư và Lục Tiểu Thư đến phòng phu nhân đã xảy ra chuyện gì?"

Không bao lâu sau, Chu Tiểu Xuyên trở lại hồi báo: "Ngũ Tiểu Thư ân cần thái quá, lạnh nhạt Tam Tiểu Thư và Lục Tiểu Thư, Tam Tiểu Thư lên tiếng mỉa mai Ngũ Tiểu Thư, phu nhân làm giảng hòa."

Thái Quang Đình trầm mặc hồi lâu, nói: "Ngươi đi mời Cung đại công tử giúp ta. Nếu như có người hỏi, thì nói ta có một vấn đề muốn bàn luận với hắn một phen."

Ban đêm, Thái Quang Đình đi Ỷ Thêu viện, đi thẳng vào vấn đề nói với Minh Phỉ: "Ta đã đi gặp mẫu thân. Ta nói cho nàng biết, chỉ cần ta có thể đi thi, sau này cũng không cần một phân tiền trong nhà. Nhưng nếu trong nhà có việc cần, ta sẽ không bỏ mặc."

Đồng dạng, hắn cũng sẽ không giống người khác như vậy, đem toàn bộ  tiền cũng cầm lại nhà. Phía sau điều kiện kia, cũng chỉ là mịt mờ nói cho Trần thị, hắn tương lai đều nghe theo liệu nâng đỡ đứa bé của nàng, chỉ cần nàng đối xử tử tế Minh Phỉ cùng Minh Ngọc. Tình thế đã xảy ra thay đổi, hắn và Trần thị ở giữa nào đó ngang hàng quan hệ đã bị đánh vỡ, cho nên hắn không thể không làm ra mới thỏa hiệp, định ra mới hợp tác điều kiện.

"Nàng nói thế nào?" Minh Phỉ hiểu Thái Quang Đình ý tứ, nàng khổ sở nhìn tới trước Thái Quang Đình: "Ca ca......" Buông tha quyền thừa kế vẫn còn phải bỏ ra, chuyện không phải dễ dàng như vậy.

"Không nói gì, nói ta nghĩ nhiều rồi." Thấy trên mặt Minh Phỉ đầy lo lắng, Thái Quang Đình thở phào nhẹ nhõm. Hắn đột nhiên không sợ, quả nhiên giống như lời nói của Cung Viễn Hòa, nàng muội muội này cực kỳ thông minh, nàng có thể nghe hiểu ý trong lời nói của hắn, biết hắn hy sinh. Minh Phỉ thông minh như vậy, giao Minh Ngọc cho nàng, dù hắn đi xa nhà cũng yên tâm.

Nghĩ đến chỗ này, Thái Quang Đình lộ ra một nụ cười xán lạn: "Muội khổ sở cái gì? Ca ca muội có chí khí như vậy, muội nên cảm thấy vui mừng thay ta mới đúng. Nói thật, chút ít đồ vật này ta chưa từng để ở trong lòng." Hắn móc từ trong túi ra sợi dây chuyền ngọc bích quả đào tuyệt đẹp cỡ Quế Viên(*) đưa cho Minh Phỉ: "Đây là quà sinh nhật Cung đại ca ca bù cho muội. Hôm đó khách mời đều là các tiểu thư, phu nhân, hắn không tiện theo tới."

(*): Qủa nhãn

Minh Phỉ cười nói: "Lúc nào hắn cũng phóng khoáng như vậy. Phải là muội nên trịnh trọng tạ ơn hắn một lần mới đúng."

Thái Quang Đình thở dài nói: "Muội nợ hắn, ta dĩ nhiên sẽ trả lại. Mười năm, chúng ta chỉ cần nhịn thêm mười năm nữa, chuyện của Minh Ngọc nhất định chúng ta sẽ không sợ người nào nữa."

Ngày hôm sau, Trần thị vui vẻ thuận lợi đon vị Ngụy ma ma trong truyền thuyết về Thái gia, bốn tỷ muội Thái gia bắt đầu cuộc sống như cơn ác mộng. Không đến bao lâu, Trần Oánh cũng gia nhập đội ngũ này.

Ngày trôi qua giống như nước chảy, giữa những ngày bình an vô sự, đảo mắt đã ba tháng trôi qua rồi, tin tức tốt từ Kinh Thành truyền đến. Hoàng thái hậu  khỏi bệnh, Thủ Chân tử lại thuận tay ở kinh thành triệu một trận mưa, vì vậy rất được hoàng hậu và hoàng đế yêu thích, khen hắn đạo pháp huyền bí, y thuật độc đáo. Hoàng đế muốn phong Thủ Chân tử thị thần ở Trùng Hòa điện, nhưng hắn kiên quyết từ chối, Hoàng đế ngược lại cho Tiểu Đạo Sĩ Thanh Hư làm một Kim Đàn lang hạng nhỏ.

Qua quá trình hỏi thăm, Minh Phỉ biết được chức vị Kim Đàn lang của Tiểu Đạo Sĩ Thanh Hư  là Cửu Phẩm. Mặc dù chức vị thấp kém, nhưng dầu gì cũng là quan, huống chi tuổi của hắn nhỏ như vậy, sau này chỉ dựa vào ứng biến giảo hoạt của hai thầy trò cũng không lo chức quan này không thăng lên nổi. Nghĩ đến cảnh tượng tâm nguyện của hai người được đền bù, từ trong thâm tâm Minh Phỉ cảm thấy dễ chịu và vui vẻ. Cuối cùng sẽ có một ngày, những hình ảnh ở Ngô gia thôn sẽ dần dần mai một vào chỗ sâu nhất trong trí nhớ của nàng.

Cùng lúc, Thái Quốc Đống cũng nhận được tin tức do Chung Thái Phược đưa tới, hắn lập công lao và Trần thị chịu nhiều đau khổ thu thập bạc cho hắn cuối cùng cũng có tác dụng lớn. Mùa thu cùng năm, khi hoa quế nở rộ, Thái gia song hỉ lâm môn, cuối cùng Thái Quốc Đống cũng lên làm người đứng đầu Thủy Thành mà ông tha thiết mơ ước, từ chính ngũ phẩm trực tiếp nhảy lên Chính Tứ Phẩm, mà Thái Quang Đình cũng đứng đầu bảng thi Hương, hoàn thành Giải Nguyên.

Trước khi công bố chính thức một ngày, tin tức đã truyền tới Thái phủ, lúc ấy Thái gia đang ăn cơm tối. Thái Quốc Đống thiếu chút nữa luống cuống, kinh ngạc nhìn ngồi ở trước bàn không nhúc nhích, cho đến khi Trần thị mỉm cười khe khẽ đẩy ông một phen, ông mới chợt hiểu hiểu được, cười lệnh Trần thị lấy rượu ra, tất cả nữ tử bất kể lớn nhỏ đều được uống một ly.

Hôm nay, quy củ Thái gia khác với trước đây rất lớn, trước kia là làm theo ý mình, hôm nay đều phải ngồi vây quanh ở trong chính phòng dùng cơm, Thái Quốc Đống và Trần thị ngồi ở ghế chủ vị, các tiểu thư và các công tử cùng ngồi một dãy phía dưới, Tam di nương và Tứ di nương có trách nhiệm phục vụ, lúc ăn cơm không được nói chuyện, an tĩnh thủ lễ.

Nghe nói có rượu uống, mấy người lớn thì không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng tiểu hài tử nhỏ nhất như Minh Ngọc và Thái Quang Diệu lại cực kỳ vui mừng. Thậm chí Thái Quang Diệu còn vỗ bàn tay mập mạp hỏi: "Sắp bước sang năm mới rồi sao?"

Khiến mọi người xôn xao cười to một trận.

Nhưng sau khi rượu đã rót đầy, Trần thị lại chỉ nhấp môi rồi để xuống, Thái Quốc Đống không hiểu, muốn hỏi kỹ, lại bị Trần thị xấu hổ liếc mắt một cái, khiến mọi người để ý chỉ chỉ bụng của nàng. Thái Quốc Đống mơ hồ nghĩ đến cái gì, khổ nổi ngay trước bọn nhỏ lại không tiện hỏi.

Bởi vì biết hôm nay sẽ có người tới báo tin mừng, Minh Phỉ cố ý mặc một bộ váy hoa hồng vui vẻ màu tím, trên đầu cũng cài trâm hoa San Hô do hạt châu xuyên thành. Nàng thu thập xong lại đến phòng Minh Ngọc chỉ hai nha hoàn bên cạnh là Trúc Chi và Trúc Diệp mặc y phục cho Minh Ngọc.

Minh Ngọc cười đến miệng cũng không khép lại được: "Tam tỷ tỷ, tỷ nói xem ca ca từ Phủ Minh trở về có mang quà cho chúng ta không? Nếu như mang thì sẽ mang cái gì? Muội thật sự có chút nhớ huynh ấy rồi."

Phủ Minh là tỉnh Phủ Nam Nghiêu, tất cả các tú tài của phủ huyện Nam Nghiêu cũng phải đi tới đó tham gia thi Hương. Ngay từ lúc tháng năm, thời tiết vẫn chưa nóng lắm, Thái Quang Đình và Cung Viễn Hòa kết bạn đi Phủ Minh, tính toán một chút đến bây giờ đã là từ đầu mùa hè đến Trung thu, đừng bảo là Minh Ngọc chưa bao giờ xa hắn thấy nhớ, ngay cả Minh Phỉ cũng vô cùng nhớ.

"Ở Phủ Minh nổi tiếng nhất là Liễu Lăng, tất nhiên Đại công tử sẽ mang Liễu Lăng về! Sang năm hai vị tiểu thư nhất định sẽ có y phục mùa hè xinh đẹp để mặc rồi." Tứ di nương cười hì hì từ bên ngoài tiến vào, trong tay còn bưng cái khay, trên khay còn để một chén canh nhỏ.

"Di nương thật là khách hiếm thấy." Minh Phỉ vội vàng cười nghênh đón, nhận lấy khay trong tay Tứ di nương, mời nàng ngồi xuống.

Tứ di nương lôi kéo Minh Phỉ nhìn kỹ một lần, khen: "Tam Tiểu Thư càng ngày càng xuất chúng rồi, hơn nửa năm học hỏi, người lại đột nhiên giãn ra, cao không ngừng nửa cái đầu chứ? Nhìn xem, những y phục này phải làm lại lần nữa rồi."

Minh Phỉ không biết rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì, nhưng Tứ di nương và Minh Bội đều giống nhau, từ trước đến giờ là không lợi lộc không dậy sớm. Lập tức đổi đề tài: "Di nương muốn đưa canh cho ai đây?"

Tứ di nương chính là đang chờ câu hỏi này của nàng, lập tức cười nói: "Ta đang đưa canh cho phu nhân. Bởi vì sợ Minh Bội nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, mặc lộn y phục, cố ý đi đường vòng dặn dò nàng, đi ngang qua đây nên thuận đường đi vào xem một chút. Nếu như hai vị tiểu thư đều mặc y phục vui vẻ, thì ta cũng không lắm miệng, nhưng không ngờ ta lại lắm miệng nói một câu. Quả nhiên là ta đến không công, trước giờ Tam Tiểu Thư vẫn luôn là người hiểu chuyện nhất, lại có phu nhân dạy bảo, sao có thể làm sai chứ, đúng không?"

Minh Phỉ vội nói cám ơn: "Tại sao Di nương lại nói như vậy? Tiểu bối chúng ta đều phải được trưởng bối chỉ bảo bất cứ lúc nào mới được." Mắt nhìn về phía chén canh: "Di nương vẫn nên mau đi đi, bên Ngũ muội muội để ta đi nói, cẩn thận canh nguội." Nhất định không hỏi Tứ di nương tại sao phải đưa canh cho Trần thị.

Tứ di nương không chịu được, không thể làm gì khác hơn là nháy nháy mắt, ý bảo Minh Phỉ tới gần một chút, nàng có chuyện nói nhỏ.

"Mắt của Di nương không thoải mái sao?" Minh Phỉ làm bộ không hiểu. Cho tới bây giờ, nàng đều không thích vẻ mặt gian xảo, lòng dạ hẹp hòi của Tứ di nương, cũng không hi vọng Minh Ngọc học theo.

Tứ di nương gấp đến độ giơ chân, không thể làm gì khác hơn là đi thẳng về thẳng: "Lúc hai ngươi đi, nhớ chúc mừng phu nhân, nhớ không nên chọc phu nhân không vui, giúp đỡ phu nhân nhiều hơn, cẩn thận một chút......"

Minh Ngọc chớp hai mắt trắng đen rõ ràng: "Di nương làm sao vậy? Rốt cuộc muốn nói cái gì hả?"

"Ôi chao!" Tứ di nương bất đắc dĩ nói, "Các ngươi sắp có thêm tiểu đệ đệ rồi!" Sau đó vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc quan sát nét mặt của hai tỷ muội. Nàng cũng không tin hai tiểu nha đầu này không hiểu được ý vị này là như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc