HÍ QUỶ

Doãn Nguyên chừng hai phút sau liền khôi phục, mới đứng lên, đi vào nhà tắm, bộ dáng mệt mỏi:
  • Ta đi tắm rửa, mi đừng có mà phá hư phong ấn.
Tiểu Loa uông uông hai tiếng ý bảo biết rồi. Thẳng đến khi vào nhà tắm, hai chân Doãn Nguyên đã muốn nhuyễn ra.. Năng lực của anh từ lúc mang Tiểu Loa ra ngoài đã tiêu hao không ít, hơn nữa lần đi đến tòa nhà kia leo lên núi, hành trình một mạch không ngừng nghỉ khiến cho sức lực anh tiêu hao rất nhiều. Nước ấm từ trên chảy xuống, Doãn Nguyên thả lỏng người, cơ bắp cường tráng cũng từ từ giãn ra,hơi nước ẩn ẩn xung quanh khiến cho anh thở dài, không biết mang theo Tiểu Loa ra ngoài là đúng hay sai nữa. Tắm xong Doãn Nguyên lõa nửa thân trên đi ra, Tiểu Loa quanh quẩn quanh chân, Doãn Nguyên trở về phòng ngủ cầm lấy con búp bê vải lảm nhẩm “ Không tìm ra căn nguyên thì sao mà thu thập được a….”. Lá bùa dán trên ng nó cũng là loại lâu năm quý hiếm, chu sa cũng là đồ dắt tiền mới mua được, mà ngay cả hỗn hợp chu sa lỏng kia cũng là mình đem từ nhà mang đi, một giọt nước kia còn quý giá gấp vạn lần không tưởng được, có mấy thứ này Doãn Nguyên cũng không sợ đêm nay con búp bê vải này ầm ĩ nữa. Đợi đến ngày mai có nắng thì sẽ đem nó ra chiếu nắng cho tốt vậy, anh thầm nghĩ. Doãn Nguyên lúc này mới đi ra cửa nhà thu thập lại mấy đồ dùng sinh hoạt mà vừa nãy chưa kịp mang vào.Thu dọn xong cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng, anh mở ly sữa chua đem uống một nửa, sau nhịn không được ánh mắt chăm chú cầu xin của Tiểu Loa mà đem nửa còn lại cho nó. Hôm nay thật là lười chả muốn động. Doãn Nguyên đem giường nệm mới trải ra trên giường,con búp bê vải vẫn bị hắn đặt trên bệ cửa sổ. Nằm trên giường nửa tiếng mà không ngủ được, Doãn Nguyên đột ngồi ngồi dậy, lấy từ trong bao lật ra một khối vải đỏ phủ lên người búp bê kia, lúc này mới an ổn mà nhắm mắt. Ngày hôm sau Doãn Nguyên bị Tiểu Loa gọi tỉnh, con cẩu này lớn lên thực sự béo cực kì, nó vừa nhảy lên người anh liền bị đè cho tỉnh ngủ. Tiểu Loa thấy anh tỉnh không tính toán với nó, liền bắt đầu muốn liếm lên mặt anh. Doãn Nguyên nhịn một bộ dáng ghê tởm không chịu được, liền nhanh tay ném vào miệng nó miếng thức ăn cho chó, một phen đứng dậy rửa mặt, sau đó nhìn thấy nó ăn uống ngon lành nhịn không được oán giận: “ lá gan thì rõ là nhỏ vậy mà ăn thì rõ là lắm…”. Tiểu Loa từ ngọn núi đồ ăn ngẩng lên nhìn Doãn Nguyên nịnh nọt, rồi thích thú vẫy đuôi,vúi đầu ăn tiếp. Doãn Nguyên đem con búp bê vải cho vào trong túi, quyết định mang nó ra ngoài phơi nắng. Đang chuẩn bị xuất môn thì, Tiểu Loa từ trong ngọn núi đồ ăn của nó vẫy đuôi chạy tới, tỏ vẻ cũng muốn được ra ngoài làm quen chút khu vực nơi này. Doãn Nguyên do dự liền cầm lấy xích đeo lên cổ nó, trong túi còn có con búp bê vải nghênh ngang đi ra khỏi cửa.

Trong tiểu khu người nuôi cẩu không hề ít, Tiểu Loa sau khi ăn một bữa thể hình đã to hơn trước, bộ dạng nó bây giờ trông như một con kim mao. Cũng vì thế mà Doãn Nguyên rất nhanh chóng được các bà các cô trong tiểu khu đến vây xung quanh hỏi chuyện.
  • Anh đẹp trai này, khuyển nhà anh là loại kim mao gì vậy? – một cô gái thoạt nhìn khỏng hai mươi tuổi nhịn không được liền cất tiếng hỏi.
  • Aiz, thực sự ta cũng không biết a, nói thật thì nó là được ta nhặt về, bất quá đã sống với nhau cũng lâu rồi nên cũng chả để ý làm gì a…
Cô gái nghe vậy liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu được tâm tình của Doãn Nguyên.. Chó nhà cô cũng chỉ là một con thuộc giống Samoyed lúc này đã cùng Tiểu Loa chơi nháo loạn một chỗ. Doãn Nguyên ý bảo Tiểu Loa cùng chơi với con Samoyed, sau đó hướng tới mấy cô bên cạnh nói:
  • Chúng ta mới chuyển qua đây, mọi thứ còn chưa biết nhiều.. không biết nơi này có cửa hang thú nuôi nào tốt tốt không vậy?
Doãn Nguyên cười, cả người dương quang tỏa sáng, từng đường nét trên khuôn mặt đẹp trai lại càng thêm hấp dẫn. mọi người xung quanh nhìn mê mẩn, một bộ dạng si ngốc trả lời:
  • Tiểu khu Đông có một cửa hàng rất được, tôi đem số điện thoại của ông chủ nơi ấy cho anh. À, nơi này cũng chả có gì, cũng không cần chú ý gì quá. Đúng rồi lúc trước ở đây hình như xảy ra án mạng thì phải, tôi cũng nghe người ta nói thế…
Doãn Nguyên lấy được tin tức cần lấy liền cùng mọi người nói lời tạm biệt sau đó đi về nhà. Điện thoại cho người môi giới nhà đất gọi cả nửa buổi sáng mà chưa hề có hồi âm, Doãn Nguyên nhìn trong nhà xem có thiếu gì không, sau đó đem con búp bê vải kia ra ban công phơi nắng,rồi ôm lấy tiểu Loa đi ra khỏi nhà. Đi ra ngoài gọi xe, tài xế cũng không cự tuyệt Tiểu Loa, lên xe đi qua ba trạm đường cuối cùng cũng tới được khu môi giới nhà đất. Doãn Nguyên vừa mới bước vào cửa đã liền thấy người hôm nọ dẫn anh đi xem nhà, còn người kia vừa thấy Doãn Nguyên liền muốn chạy đi, chỉ là lúc này Tiểu Loa đã phi tới gầm gừ ngao ngao vài tiếng dồn hắn ta vào một góc. Một bên đồng sự thấy vậy liền vây lại xung quanh xem, Doãn Nguyên trêu đùa hắn:
  • Không tiếp điện thoại? Ông chú à, phòng ở này của ông vậy mà không sạch sẽ a..
Đám người kia nghe Doãn Nguyên nói xong đều lộ ra thần sắc do dự nhìn nhau rồi dần dần tản đi. Người môi giới nhìn Doãn Nguyên với Tiểu Loa nhìn hắn như là hổ rình mồi, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, khẩn trương nói:
  • Tiên sinh, có gì chúng ta cứ bình tĩnh nói chuyện a! Này cái con chó này… Đừng cắn tao a..
Doãn Nguyên nghe vậy, liền ra hiệu với Tiểu Loa ý bảo nó thu liễm lại:
  • Được rồi để xem ông giải thích cái gì …
Người môi giới nghe vậy bất đắc dĩ đành phải kể lại mọi chuyện cho Doãn Nguyên nghe. Nguyên lai, chủ nhân trước của căn phòng này không biết thế nào tự nhiên lại bị điên, vốn là một cô gái tốt, tự dưng một đêm khuya khoắt cầm dao phay đi chém bạn cùng phòng, may mà người bạn này phản ứng mau mà tránh được nên chỉ bị trầy chút da. Việc này vừa xảy ra, cô gái kia bị người thân trong gia đình đưa về nhà, bạn cùng phòng cũng không dám ở lại nơi này, phòng liền cho người khác vào thuê… Thế nhưng mọi chuyện lạ bắt đầu xảy ra từ đó, đầu tiên là một người môi giới đến chụp lại ảnh để rao bán thì đột nhiên té ngã, chân đã gãy thì thôi đằng này điện thoại đang tốt vậy mà liền không sử dụng được, thật vất vả mới có khách tới xem phòng thì không phải trên đường tới thì cũng là lúc ra về xảy ra chuyện ngoài ý muốn.. căn phòng này vì vậy mà coi như không thuê được nữa. Thậm chí ngay cả lúc xem phòng cũng có vài thứ kì quái xuất hiện làm cho khách hàng chạy trối chết không dám quay lại. Thẳng đến lúc Doãn Nguyên đến xem phòng cũng không có xảy ra chuyện gì kì quái nên người môi giới mới nhanh chóng muốn kí hợp đồng rồi giao phòng. Ai ngờ sáng nay ông ta thấy điện thoại của Doãn Nguyên gọi tới, liền sợ là đã có chuyện gì xảy ra liền lập tức xin nghỉ phép một buổi chiều, vửa lúc ông ta đi ra ngoài thì gặp Doãn Nguyên với con chó đi tới. Mọi chuyện được giải thích rõ ràng, Doãn Nguyên cũng hé khuôn mặt đầy chính trực rộng lượng:
  • Tôi cũng không tin là có mấy chuyện quỷ thần, ta vốn thấy phòng ở này có gì đó không tốt lắm nếu không tôi cũng chả tìm ông nói chuyện làm gì..
  • Đúng đúng, mấy laoij chuyện này chắc chắn là lừa gạt người ta mà, không có chuyện gì làm sao quỷ tự dung tới gõ cửa chứ…
Doãn Nguyên vỗ vai ông chú kia vài cái coi như chuyện này đã qua. Ra khỏi trung tâm môi giới, Doãn Nguyên tính toán sẽ đem Tiểu Loa đi xung quanh làm quen chút địa phương nơi này. Dọ theo đường đi nhìn thấy nhiều cô gái dẫn theo chó nhà mình đi ngược lại, Doãn Nguyên bèn tìm tới cửa hàng thú nuôi ở khu Đông như lời cô Gái sáng này nói tới, đem Tiểu Loa để lại trong này tắm rửa sạch sẽ rồi hướng sang siêu thị bên đường đi vào. Bổ sung những đồ sinh hoạt hôm qua còn thiếu xong Doãn Nguyên đi đến cửa hàng kia lấy lại chó. Chủ tiệm này là một đại thúc khoảng 30-40 tuổi nhìn thấy Doãn Nguyên liền ôn hòa nói:
  • Tiểu Loa ngoan vô cùng, chó nhà cậu không làm loạn gì cả tính thật tốt nha.
Tiểu Loa nghe xong vênh váo tự đắc, hai chân trước đặt tại đầu gối chủ tiệm đầu lưỡi thè ra thở hồng hộc lấy lòng. Doãn Nguyên sờ sờ đầu Tiểu Loa nhẹ cười nói với chủ tiệm:
  • Chó nhà tôi thực ra có điểm hơi ngốc chút.
Cùng ông chủ tiệm troa đổi một hồi kinh nghiệm nuôi chó một lúc, sau đó Doãn Nguyên lại mua một đống đồ ăn cho chó cho Tiểu Loa rồi mới khởi hành về nhà. Khi anh vừa ra đến cửa thì đột nhiên thấy có con mèo đen ở trong góc đột nhiên ngồi dậy nhìn mình chằm chằm. Doãn Nguyên sửng sốt một hồi, ông chủ kia thấy anh chú ý tới con mèo này liền nói:
  • Cậu muốn nuôi mèo sao? Con mèo này kì thực tính tình có chút cổ quái, nhưng nếu cậu muốn thì cứ mang về nhà luôn cũng được.
Doãn Nguyên cười cười: “ không cần tiền sao?”

Ông chủ nghe vậy liền thở dài:
  • Con mèo này vốn dĩ là của hai cô gái trong tiểu khu lúc trước, bình thường các cô ấy cũng sủng nó lắm. Mỗi ngày đều đưa tới đây cho tôi kiểm tra sức khỏe với chăm sóc long cho nó. Thế rồi có một trong hai cô mang thai sau đó gửi đến đây nhờ tôi nuôi vài ngày rồi tới lấy, sau đó chả biết làm sao tôi nghe tin cô gái đấy bị điên, người bạn cùng phòng kia cũng chuyển đi không lâu. Tôi không có biện pháp đành phải thu nhận nó cho nó ở trong cửa hàng chờ chủ khác tới nhận về nuôi thôi.
Doãn Nguyên không nói chỉ nhìn chằm chằm con mèo kia, nó không khiếp sợ ánh mắt mắt của anh ngược lại còn bước lên trước hai bước, “Mieo” lên một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc