HÍ QUỶ

“ Cái gì cũng có nguyên nhân của nó “… Quảng Ninh cúi đầu sâu xa nghĩ, sau đó đem lòng bàn tay đặt lên đầu Tiểu Loa. Tiểu Loa sau khi đem đống đồ ăn vặt xử lý ít nhiều, lại được Quảng Ninh xoa đầu, nhất thời mơ màng nổi lên cơn buồn ngủ, không ngoài hai ba giây sau liền nhắm hai mắt lại, gục xuống trên bục thủy tinh.

Doãn Nguyên trước đó cũng chưa hề được nhìn thấy tộc nhân Quảng Ninh trị liệu cho Thú tộc bao giờ, thế nên lúc này không khỏi cảm thấy khẩn trương. Quảng Ninh vướt nhẹ dọc theo một đường từ lưng Tiểu Loa xuống, trên mặt vẫn luôn là biểu tình nhàn nhạt khiến người ta không đoán được là có chuyện gì hay không.

“ Lúc đến Tây An, tôi đã đưa nó đi bái qua Sơn Thần, chắc chắn sẽ không có ai làm khó nó đâu.”

Doãn Nguyên nói thêm vào: “ Nó từ lúc ấy cũng rất thành thật, chưa hề gây ra chuyện gì cả.”

Quảng Ninh gật gật đầu, bàn tay khi có khi không vỗ nhẹ lưng Tiểu Loa:

“ Sớm nghe danh Doãn gia trấn áp Thượng cổ mãnh thú, lân này cũng là Doãn gia thu giữ đi?”

Doãn Nguyên nghe xong trên mặt có chút ngại ngùng nhưng vẫn cố phản bác:

“ Không phải như vậy, tôi vẫn luôn coi nó như bạn bè bằng hữu… “

Quảng Ninh ôn nhu nhìn Tiểu Loa, trong mắt tràn ngập vô hạn yêu quý:

“ Ta tin tưởng Doãn công tử mà, Lân này cũng thật khỏe mạnh, dường như chưa hề chịu qua khổ cực khắt khe nào.”

Doãn Nguyên thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Văn lân vốn dĩ không được phép ra ngoài, lần này Doãn Nguyên đưa Tiểu Loa tới Tây An cũng sợ trấn linh nơi này gây khó xử, cố ý liền đem nó tới Lâu quan đài, tỏ rõ nơi này có chủ nhân dị thú. Thực ra đạo lý này cũng có từ xưa, Tiểu Loa như vậy rồi bái sơn chính là có một thân phận dị thú, sẽ không bị những kẻ khác ở nơi này gây rối nữa.

Quảng Ninh nói vậy cũng không phải không có lý do, nếu như Tiểu Loa không phạm phải “ luật kia” thì hết thảy mọi thứ đều dễ giải quyết.

“ Vậy thì sao nó lại bị như thế này?” Lộ Ngôn không phải là người có thể hiểu hết được đoạn đối thoại của Doãn Nguyên với Quảng Ninh, cậu hiện tại chỉ sốt ruột muốn biết Tiểu Loa cuối cùng là bị làm sao.

“ Không biết hai người đã nghe qua tới “ Cổ” chưa vậy?”. Quảng Ninh nói.

Lộ Ngôn cùng Doãn Nguyên đều là sửng sốt một hồi, sau đó Doãn Nguyên mới giật mình hỏi lại:

“ Xin hỏi ngài vừa nói là trúng Cổ? Không có khả năng! Có đánh tôi cũng không thể tin lại có sự tình này được …. “

Quảng Ninh lắc đầu:

“ Cái này ta cũng không biết được, có thể nó không chú ý ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ. Cổ này không hề tốt chút nào, mùi bốc lên rất hung. Nếu nhị vị không đưa tới kịp thời, có lẽ Lân này sẽ không sống nổi nữa. “

Doãn Nguyên nghe xong lời này chửi thầm một tiếng, trên mặt biểu tình cực kì khó chịu, bất quá anh vẫn áp chế lửa giận nói:

“ Cảm ơn.”

Quảng Ninh vội nói không cần, xoay người cầm lấy một bao giấy đưa cho Doãn Nguyên:

“ Thời gian này có thể nó sẽ không ăn được những loại đồ ăn khác, anh cầm lấy cho nó ăn thử xem. “

Doãn Nguyên biết đây là những loại mà vừa nãy Tiểu Loa được cho ăn, liền vội vàng tiếp nhận, Lộ Ngôn tại bên cũng cúi đầu cảm ơn.

Quảng Ninh ôn hòa nói:

“ Không có gì không có gì, tôi sống ngần này tuổi rồi cũng lần đầu tiên thấy Văn Lân. Nếu hai vị muốn cảm ơn thì vậy hãy thay tôi chăm sóc nó cho tốt. “

Ra khỏi cửa, hai người Doãn Nguyên cũng không còn tâm tình gì mà dạo phố nữa, liền ôm Tiểu Loa còn đang mê man nhanh chóng về nhà.

" Nó sẽ không sao đâu mà….. Anh đừng lo… "

Ai ngờ một lời này không chỉ an ủi mà ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa giận đang âm ỉ Doãn Nguyên.

“ Đã nói với nó bao nhiêu lần là không được ăn bậy bạ này nọ rồi nà nó đâu có nghe! Hiện tại thì tốt rồi! Ăn ăn suốt ngày chỉ ăn, ăn đến mạng cũng không cần…. Trung cổ, trung cổ, đúng là điên rồ!!!!”

Dứt lời, Doãn Nguyên đạp một cước đổ bàn trà trong phòng khách, nhất thời cốc chén rơi vỡ khắp sàn nhà.

Lộ Ngôn lần đầu thấy Doãn Nguyên giận như vậy, không biết làm sao cho phải. Cậu đứng một lúc suy nghĩ rồi bế theo Tiểu Loa về phòng ngủ của mình.

Doãn Nguyên ở trong phòng khách thở hổn hển, đứng lặng một lúc rồi quay người vào phòng vệ sinh cầm cây lau nhà quét những mảnh vỡ trên sàn, tiện thể dựng lại cái bàn bị đạp đổ.

Cũng lúc đó, Lộ Ngôn ôm Tiểu Loa ngồi trên giường, hai tay giao nhau đặt lên người Tiểu Loa, hai mắt nhắm nghiền, trên trán mồ hôi từ từ chảy xuống. Không đến một phút sau, một đoàn khói tím từ cơ thể Lộ Ngôn bay ra tiến vào thân thể Tiểu Loa.

Lộ Ngôn mở mắt, nhìn chằm chằm Tiểu Loa, thấp giọng thì thầm:

“ Ngươi hãy mau mau khỏi lại nhá …… “

Doãn Nguyên thu thập xong phòng khách thì cũng đã bình tĩnh lại không ít, anh cũng tự biết vừa nãy bản thân mình có hơi quá, vì thế liền tới phòng bếp làm một đĩa salad bưng tới phòng ngủ, gõ cửa.

Lộ Ngôn ngồi trong phòng, bên cạnh Tiểu Loa vẫn chưa tỉnh, cậu cũng làm như không nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.

Doãn Nguyên lại gõ cửa lần nữa….. Vẫn không ai đáp lại,liền hít sâu một hơi:

“ Lộ Ngôn, mở cửa nào.”

“……..”

“ Vừa rồi là tôi không đúng, không nên nổi giận vô cớ như vậy…. Nhưng chỉ là …. Tiểu Loa, nó đối với tôi rất quan trọng, em có hiểu không. Thế nên lần này mới …. “

Qua bao lâu, bên trong phòng ngủ cũng đáp lại:

“ Anh đối với em cũng rất quan trọng a.”

Doãn Nguyên đang chuẩn bị gõ cửa nghe vậy liền đứng im tại chỗ.

Cửa phòng ngủ mở ra, Lộ Ngôn đứng ở trước cửa nói:

“ Thực ra em hề giận anh gì hết, chỉ là lần sau anh đừng như vậy nữa ….. Có chuyện gì chúng ta cùng nhau thương lượng, Tiểu Loa sẽ nhất định không có chuyện gì, đúng không?”

Doãn Nguyên đứng lặng yên nhìn Lộ Ngôn, ngoài cửa ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa kính vào trong phòng hắt lên người trước mặt, cảm giác như cậu nơi đó đang tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, ánh hào quang không thuộc về nhân gian. Lộ Ngôn lời này nói ra một cách nghiêm túc, khuôn mặt trắng nõn hiện ra chút nghiêm nghị, từng chút từng chút gõ thẳng vào nội tâm Doãn Nguyên.

Doãn Nguyên tiến lên, tay vẫn cầm đĩa salad ôm lấy cậu.

“ Xin lỗi…” Doãn Nguyên khé nói thầm với người trong lòng.

Lộ Ngôn vươn tay ôm lấy anh, cậu không nói gì cả, động tác này đã đại biểu cho tất cả, cả hai cứ ôm nhau im lặng trước cửa phòng. Đến khi nhớ tới đĩa salad mình đang cầm trên tay, Doãn Nguyên định mở miệng, thì từ trong phòng tiếng sủa mạnh mẽ vang lên.

“ Gâu gâu …”

————— tôi là dải phân cách… Loa cưng, cưng lần nào cũng phá đám =;;= ———————-

Doãn Nguyên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Tiểu Loa đang đứng trên giường, đầy sức sống hướng bọn họ vẫy đuôi. Lộ Ngôn nghe thấy tiếng kêu nhanh chóng buông Doãn Nguyên xoay người chạy tới cạnh Tiểu Loa, bộ dáng đầy kích động hô:

“ Tiểu Loa!!!”

Doãn Nguyên nhìn một người một chó đoàn tụ, trong thâm tâm cảm thấy nếu được như vậy mãi mãi thì có lẽ mọi chuyện sẽ ổn.

Không biết có phải do đồ ăn của Quảng Ninh đưa cho có hiệu quả hay không, Tiểu Loa tinh thần tốt hơn rất nhiều.

Tuy biết rằng nó vẫn chưa trị được dứt điểm tận gốc, nhưng Doãn Nguyên cũng thấy thoải mái hơn. Anh cùng Lộ Ngôn đều cùng nghĩ tới có lẽ Trung cổ kia có lẽ xuất phát từ công tổ chức yến tiệc đầy tháng của con gái Triệu Nguyên, bởi vì chỉ có lần đó Tiểu Loa mới ra ngoài,và ăn uống bậy bạ hơn so với mọi khi.

Cả hai quyết định quay lại nơi đó xem xét lại tình hình.

Đêm khuya xuống, Doãn Nguyên mang theo Lộ Ngôn trèo tường vào công viên, tìm nơi mà lúc ấy Tiểu Loa ăn cái gì đó trên mặt đất. ( Thỉnh nhớ lại mấy chương trước ạ). Hai người bắt đầu hóa vàng.

Lửa bùng cháy, Lộ Ngôn bắt đầu chú ý tới xung quanh có rất nhiều bóng dáng mờ mờ xám xịt. Doãn Nguyên cũng nhìn thấy bọn họ, liền rút một xập giấy vàng ném vào đống lửa, tiện thể kéo Lộ Ngôn lùi lại phía sau hai bước. Anh cúi đầu thì thầm:

“ Nay Doãn Nguyên tôi có chuyện nhờ mọi người, mong mọi người giúp đỡ.”

Vài bóng người kia vẫn đứng đằng sau đống lửa, chậm chạp không chịu tiến lên phía trước.

Doãn Nguyên tiếp tục nói:

“ Mọi người yên tâm, chỉ là hỏi thăm chút chuyện. Số tiền nhỏ này coi như là thù lao trả trước của tôi, mọi người cứ dùng.”

Lời vừa nói ra một lúc sau mới có một bóng dáng tiến lên phía trước, trước đống tro hình dáng của hắn hiện lên rõ rệt, một người đàn ông trung niên khuôn mặt lấm lét sợ sệt khiến cho người ta không khỏi liên tưởng tới bộ dạng của những kẻ tiểu nhân.

“ Không biết đại nhân muốn hỏi gì ạ?”

Doãn Nguyên âm thầm thở dài, mơi này công viên hoang vu, cô hồn dã quỷ cũng nhiều, nhưng lá gan cũng nhỏ quá đi. ( Con lạy bố, bố tưởng ai cũng như bố chắc. -_-)

“ Ngươi đã gặp qua hai chúng ta chưa? Lần trước chúng ta có đi cùng một con chó vàng. Nhớ không?”

Quỷ kia gật gật đầu:

“ Tiểu nhân nhớ rõ rồi, đại nhân trên người chính khí nồng đậm, cách thật xa vẫn khiến người ta thấy được.”

Doãn Nguyên như bắt được hi vọng liền hỏi luôn:

“ Vậy lần đó con chó nhỏ lần đó ăn cái gì đó ở trên mặt đất, ngươi có nhớ ở chỗ nào không?”

Trung niên quỷ kia vỗ tay một cái nói:

“ Ai u, cái này tiểu nhân không nhớ gì cả ….. Tiểu nhân vẫn là bụng đói quá không thể nhớ được gì ….”

Doãn Nguyên trên trán nổi gân xanh giật giật, đưa mắt nhìn Lộ Ngôn. Lộ Ngôn hiểu ý, nhanh tay đem hương đã chuẩn bị ra đốt, cắm ở giữa đám tro tiền mã. Khói xanh lượn lờ, trên mặt con quỷ kia hiện ra chút mê say, nhưng có điều nó chưa hưởng thụ được bao nhiêu thì giọng Doãn Nguyên lạnh lùng vang lên:

“ Hiện tại bây giờ có thể nói chưa?”

Trung niên quỷ giật mình tỉnh giấc, mọi hưởng thụ cũng rút sạch, cẩn trọng nói:

“ Tiểu nhân biết thứ đó, là một nam nhân nằm ở giao lộ, hắn có một cỗ mùi rất thối. Nam nhân kia nằm đó đã mấy ngày, chúng tôi muốn qua xem nhưng có điều mùi vị của hắn rất kinh khủng nên không ai dám lại gần. Chúng tôi đều né xa hắn.”

Doãn Nguyên nghe thấy lời này, nhanh chóng nói:

“ Người kia ở đâu rồi?”

Trung niên quỷ kia nghe vậy, u u bay tới một con đường nhỏ, chỉ vào phía cuối đường.

End #2.

Bình luận

Truyện đang đọc