Hiệu trưởng nhìn về phía chỗ ngồi còn trống, nói: “Bạn học Trương Khôi ngồi cạnh An Tuyết Thần, còn bạn Lãnh thì ngồi cạnh Lý Viện nhé.”
“Không ” Cả hai đều không đồng ý. Hiệu trưởng ngẩn người. Người đàn ông này, thì không thể đắc tội được.
Sau đó, hai người đàn ông cũng nhìn nhau. Lãnh mỉm cười nhìn về phía hắn, sau đó bước đến ngồi xuống bên cạnh chỗ ngồi của An Tuyết Thần.
Khôi Ảnh cũng bước đến, ngồi xuống bên cạnh Lý Viện, hai mắt Lý Viện mở to ra, nhìn Khôi Ảnh. An Tuyết Thần cũng thấy Lý Viện cứ nhìn Trương Khôi. Nghĩ thầm: hai người này, không phải đã nảy sinh tình cảm rồi chứ.
Đôi mắt An Tuyết Thần khẽ chạm vào tầm mắt Lý Viện, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Lãnh nhìn thấy nụ cười của An Tuyết Thần, hai tay chống cằm, nhìn cô chăm chú.
Đôi mắt An Tuyết Thần nhìn về phía Lãnh. Khẽ mỉm cười.
“Sáng nay, cám ơn bạn.” An Tuyết Thần đưa bàn tay nhỏ ra, nhìn về phía Lãnh. Bởi vì, hắn ta có nụ cười thân thiện, giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Lãnh khẽ nắm bàn tay An Tuyết Thần. Có thể cảm nhận được, bàn tay của cô rất nhỏ. Bàn tay chỉ toàn xương.
“Bạn không cần phải cám ơn, cái bắt tay này, giống như là tôi đang tự giới thiệu mình. Tôi tên là Lãnh, rất vui được làm quen với bạn.” Lãnh giới thiệu mình rất phong độ, giống như một tráng sĩ vậy.
“Xin chào, tôi tên là An Tuyết Thần.” An Tuyết Thần tươi cười rạng rỡ. Cô lại có thêm một người bạn mới, nên tạm thời quên chuyện mình không được đến gần người đàn ông khác.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, nói: “Tôi biết rõ, bạn tên là An Tuyết Thần.”
An Tuyết Thần buông bàn tay của mình ra, nhìn về phía Lãnh.
“Tại sao bạn lại biết, tôi tên là An Tuyết Thần?” Cô rất tò mò, rõ ràng, buổi sáng cô chưa nói cho hắn ta biết tên của mình.
Lãnh lấy từ trong túi quần ra một chiếc huy hiệu. Đặt lên tay An Tuyết Thần.
” Sáng nay, bạn làm rơi cái này trên xe của tôi.”
An Tuyết Thần sờ lên cổ của mình, mới phát hiện ra, huy hiệu của mình không có. An Tuyết Thần cầm huy hiệu ( thẻ sinh viên) đeo vào cổ, nhìn về phái Lãnh, nói:
“Ôi trời, thật sự cám ơn bạn, nếu bạn không đưa cho tôi, vậy tôi lại phải đi tìm bạn để lấy rồi.” Bây giờ, An Tuyết Thần cảm thấy, có thể làm bạn tốt với Lãnh.
Khôi Ảnh nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, thì ra là, bọn họ có quen biết nhau. Lý Viện nhìn về phía Khôi Ảnh, nói:
“Trương Khôi, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé.” Trương Khôi cũng không nhìn lại cô.
Mặc dù Lý Viện nổi giận, nhưng vẫn yêu cầu hắn ăn cơm cùng nhau.
“Buổi trưa, tôi sẽ ăn cơm với Tuyết Thần. Bạn cũng đi cùng nhé.” Lý Viện ôm chút hi vọng, nói lại lần nữa.
Khôi Ảnh nghe thấy, đi ăn cơm cùng với An Tuyết Thần, nhìn Lý Viện khẽ gật đầu.
Lý Viện vui mừng, la lên với An Tuyết Thần.
“Tuyết Thần, buổi trưa, Trương Khôi sẽ ăn trưa cùng với chúng ta.” Lý Viện vui mừng nói.
An Tuyết Thần nhìn Lý Viện, nói: “Được rồi, có thêm bạn Lãnh nữa, bạn ấy cũng muốn đi cùng.”
Nghe An Tuyết Thần nói vậy, Lãnh hơi ngẩn người, không nghĩ rằng cô muốn mình đi chung. Thật đúng là, làm cho hắn “đỡ phải hao tổn tâm trí”.
Khuôn mặt Lý Viện vui mừng, nhìn về phía Lãnh, vội vàng gật đầu. Trời ơi, đi cùng hai anh chàng đẹp trai. Thật là hạnh phúc.
“Làm sao thế, bạn không biết ngượng sao?” Lãnh nhìn An Tuyết Thần, không có ý tốt, nói.
An Tuyết Thần nhìn hắn ta cười to. Nụ cười xuất phát từ nội tâm.
“Không, không phải chúng ta là bạn tốt sao?” An Tuyết Thần nghiêng đầu nhìn hắn ta.
Lãnh nghe cô nói vậy, nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng tràn đầy vui mừng.
“Như thế cũng được, chúng ta sẽ mặt dày giống nhau vậy.” Lãnh nhìn cô, vui vẻ nói.
An Tuyết Thần khẽ gật đầu, sau đó lấy ra bài thi, bắt đầu làm. Lãnh nhìn thấy An Tuyết Thần làm bài thi, vẫn thấy được khuôn mặt, rất thanh tú. Giống vơi hình dáng cô. Rất bình thản.
Lãnh cứ nhìn cô như thế, khuôn mặt khẽ mỉm cười, nhưng không để người khác thấy được, nhưng vẫn bị Khôi Ảnh chụp được.
Lãnh khẽ nhìn vào tấm ảnh, trên mặt, nở nụ cười càng sâu hơn.
“Phàm Ngự, cô gái này đối với cậu, rất quan trọng sao? Lãnh nhìn về phía dáng vẻ chuyên tâm học của An Tuyết Thần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoát cái đã đến trưa. Lãnh nằm dài lên bàn, ngắm nhìn An Tuyết Thần cho đến trưa. Nhìn thấy hình dáng nghiêm túc học của cô, trông rất đáng yêu. Đúng là một cô gái không toan tính, ngay cả khi, người khác chăm chú nhìn mình từ nãy, cũng không biết.
Cửa sổ hơi mở ra, gió mùa hè theo đó thổi vào.Mái tóc dài tung bay trên khắp khuôn mắt trắng trẻo của An Tuyết Thần. Trong lúc không để ý, có một bàn tay đã thay cô cài lại tóc ra phía sau tai. Động tác nhỏ này của Lãnh, như hành động đương nhiên, dành cho người con gái của hắn vậy. Hắn bị hành động của mình dọa sợ, cô ấy đã bị Phàm Ngự chơi chán rồi.
Nhìn về phía An Tuyết Thần, hắn thật không hiểu, tại sao cô lại ở chung một chỗ với Phàm Ngự, thật đáng tiếc cho một cô gái đơn thuần như thế. Lông mày hắn khẽ nhíu chặt lại.
Leng Keng ——
Thời gian nghỉ ngơi cũng đã đến. An Tuyết Thần khẽ thở dài, nhìn lại vở ghi chép tối hôm qua. Sau đó, cô quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh đang ngủ, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Một tay chống cằm, một tay khác thì đẩy nhẹ Lãnh.
“Lãnh, mau tỉnh dậy, đã đến giờ nghỉ, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.” An Tuyết Thần buồn cười nhìn hắn, khẽ nói.
Lãnh giả vờ mở đôi mắt đẹp mê người ra. Bộ dạng lười biếng, vươn tay ra, nói:
“A, thời gian trôi qua thật là nhanh, tôi đã ngủ lâu như vậy sao.” Sau khi nói xong, đứng thẳng dậy.
Khôi Ảnh nhìn thấy Lãnh duỗi người ra. Thầm nghĩ.
” Hắn rõ ràng chưa ngủ mà.” Lý Viện nhìn Khôi Ảnh, ngượng ngùng nói.
“Trương Khôi, chúng ta cùng đi nhé.” Nói xong, cầm hộp nữ trang của mình lên.
Trương Khôi nhìn Lý Viện, khẽ gật đầu. An Tuyết Thần đã cất xong, sau đó tươi cười nhìn về phía Lãnh.
Bốn người cùng đi đến “trụ sở bí mật”, nhưng ai cũng có tâm sự của riêng mình.
An Tuyết Thần thì lo sợ. Sợ sau đó sẽ bị Phàm Ngự trừng phạt, chỉ hy vọng hắn sẽ không làm gì ba mẹ cô.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, suy nghĩ, không biết cô ấy giả vờ như thế để làm gì? Nghĩ đến chuyện sáng nay, đúng là chấn động lòng người. Không có sự sợ hãi. Nhìn cô vẻ ngoài nhu nhược, nhưng nội tâm lại rất kiên cường.
Lãnh nhét hai tay vào trong túi quần. Nghiêng đầu, ngắm nhìn dáng vẻ lo sợ của An Tuyết Thần. Có lẽ, cô đang nghĩ đến chuyện xảy ra lúc s áng. Dù sao cô cũng chỉ là một sinh viên.
Mà Khôi Ảnh thì vẫn tiếp tục quan sát An Tuyết Thần, lần sau nhất định phải để ý kỹ ánh mắt mờ ám của hắn ta. Lông mày nhíu chặt lại. Còn Lý Viện thì vụng trộm liếc nhìn Khôi Ảnh, mặc dù ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn về phía An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần vần không phát hiện ra. Cô vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Không biết những ngày tháng yên bình có còn không.
“Đến nơi rồi” Lời nói của Lý Viện đã kéo suy nghĩ của ba người kia quay trở lại.
Lãnh nhìn về phía trước, phát hiện ra nó rất đẹp.
Bốn người cùng đi vào bên trong mái đình yên tĩnh, để ăn bữa trưa. An Tuyết Thần đi từ từ ra chỗ đình nghỉ mát, bước đi trên con đường mòn đầy hoa hồng.
An Tuyết Thần đứng ở chính giữa con đường, hấp thụ hương thơm của hoa hồng, tận hưởng ánh nắng mặt trời, lắng nghe tiếng chim Hoàng Oanh hót. Tức giận cũng dần ta biến. Tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Lãnh dựa vào cây cột trong đình nghỉ mát, thoải mái thưởng thức hết những hình ảnh kia. Lý Viện thấy Lãnh cứ nhìn An Tuyết Thần mãi, bước tới bên cạnh hắn nói:
“Tuyết Thần, rất xinh đẹp phải không, ngay cả tôi cũng rất thích bạn ấy?” Nói xong, nhìn về phía An Tuyết Thần.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, khẽ gật đầu.
” Đúng là rất đẹp, nhưng luôn làm cho người ta cảm thấy có chút thê lương. Hình như cô ấy có chuyện gì đó, mà chúng ta không biết.” Ánh mắt Lãnh nhìn An Tuyết Thần có chút mơ màng, nói.
Lý Viện nhìn Lãnh một chút, sau đó lại nhìn An Tuyết Thần.” Có lẽ vậy …!.”
Khôi Ảnh đem tất cả quay lại, nhất là những hình ảnh trong biển hoa của An Tuyết Thần.