HIỆP ƯỚC TÌNH NHÂN ĐỂ CỨU CHA MẸ

Không khí lúc sáng sớm mang theo một chút lạnh lẽo, An Tuyết Thần đứng trước cửa sổ sát mặt đất ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần nhô lên, hắn tối hôm qua không thấy về nhà.

Cô dường như muốn đi ra ngoài để hít thở bầu không khí trong trẻo mới mẻ này, cô đứng ở bên ngoài, ánh mặt trời buổi sáng đẹp như vậy, mang theo mùi vị tươi mới giống như một đứa trẻ mới ra đời, là một điều tốt đẹp. Mặt trời vừa mới mọc lên chính là đại diện cho sự bắt đầu của một ngày mới.

Trên lầu hai, một bóng dáng màu đen đang đứng trước cửa sổ nhìn bóng dáng màu trắng ở dưới lầu, vốn dĩ vừa xử lý xong mấy hạng mục công việc nên định đi tắm rửa, đứng lên thì lại nhìn thấy cô đứng ở bên ngoài mở rộng hai cánh tay như là đang cảm thụ cái gì đó khiến hắn không thể không nhìn chăm chú vào cô.

Nhưng An Tuyết Thần lại hồn nhiên không biết, cô đến ngồi lên trên xích đu, thật giống như dáng vẻ trước đây đã lâu. Tại sao một kẻ như vậy lại giữ một chiếc xích đu ở nơi này? An Tuyết thần thích thú suy đoán mà mỗi lần suy đoán đều có kết quả gần giống nhau.

Đứng lên khỏi xích đu, cô đột nhiên cảm thấy có người ở ngay gần mình, quay đầu lại thì thấy thím Trương đang đứng ở đó. Nhưng tại sao trong ánh mắt của bà ấy lại có chút gì đó bi thương, An Tuyết Thần nhìn bà cười cười:

“Thím Trương, chào buổi sáng!”

Thím Trương không có trả lời chỉ cong miệng nói với cô “Thật là giống quá, Tuyết Nhi cô trở về rồi sao? Là cô đã trở về thật sao?”

Nghe thím Trương nói như thế, An Tuyết Thần lại ngồi xuống xích đu “Thím Trương, tôi không phải là người mà thím vừa mới nhắc đến, tôi là An Tuyết Thần”.

Nghe cô nói như vậy sắc mặt thím Trương liền thay đổi, ngay lập tức kính cẩn ngọt ngào nói:

“A, Thật là xin lỗi, An tiểu thư, Cô sao lại dậy sớm như vậy? Sáng sớm trời lạnh cô nên khoác thêm áo ấm vào, tôi đi trước nấu bữa sáng đây” Nói xong liền đi về hướng biệt thự.

Lông mày An Tuyết Thần cau lại, tay nắm chặt áo khoác thím Trương vừa mới phủ lên mình cho cô, lại nhìn chiếc xích đu hãy còn đang đung đưa, vừa mới nhìn một chút thì thím Trương đã đi mất. Vô tình ngẩng đầu lên thì lại thấy Phàm Ngự đang đứng gần cửa sổ nhìn xuống, hắn nãy giờ vẫn đứng ở nơi đó sao? Cặp lông mày xinh đẹp của cô dường như nhíu chặt hơn.

Phàm Ngự thấy cô đã phát hiện ra hắn thì cười cười rồi xoay người rời khỏi cửa sổ.

An Tuyết Thần ngồi trên bàn ăn nhìn thím Trương và Tiểu Linh bận trong bận ngoài bèn nói: “Hai người cũng không cần bận rộn như vậy, cùng ăn đi”

“Không cần đâu An Tiểu Thư, chờ hai người dùng bữa xong chúng tôi ăn là được rồi”.

“Như vậy đi thím Trương, không cần gọi tôi là tiểu thư mà hãy gọi bằng tên đi, bọn họ gọi tôi là Tuyết Nhi, về sau thím hãy dùng tên đó để gọi tôi.” An Tuyết Thần cố ý kéo dài cái tên Tuyết Nhi, âm thanh cũng cao hơn một phần. Nghe thấy thế thím Trương vô cùng bối rối, bà biết sáng nay là bà thất thố, nhưng tất cả đã bị con mắt Phàm Ngự nhìn thấy.

Trong mắt Phàm ngự bỗng loé lên một tia sáng, nhưng An Tuyết Thần không hề biết tia sáng đó là chỉ cái gì.

“Việc này, An tiểu thư, tôi chỉ là quản gia mà thôi, gọi cô như vậy có gì không tốt sao?”

Trông thấy thím Trương khẩn trương đến nỗi đầu toát cả mồ hôi, An Tuyết Thần cũng không có cố ý mà làm khó bà.

“Vậy thím cũng có thể gọi tôi là Tuyết Thần”

Phàm Ngự cầm lấy khăn giấy lau chùi khoé miệng rồi nói: “Bảo bối, có muốn ra ngoài đi đâu hay không, tôi đưa cô đi.”

An Tuyết Thần vẻ mặt bình thản nhìn Phàm Ngự nói “tôi chỉ muốn đi thăm cha mẹ của tôi”.

Phàm ngự nhìn cô cười cười, đột nhiên hắn phát hiện trên cổ cô lâu nay vẫn luôn đeo sợi dây chuyền này, chỉ là hắn không có chú ý đến. Hắn đi tới, đưa tay muốn túm lấy sợi dây chuyền nhưng đã bị An Tuyết Thần ngăn lại. Phàm Ngự nét mặt tối lại, càng muốn biết là ai đã đưa cho cô chiếc dây chuyền kia, quý trọng như vậy, thật ra trong tâm hắn sớm đã có dự cảm.

“Anh không được đụng vào thứ này” An Tuyết Thần thấy hắn muốn lấy sợi dây chuyền của mình thì vội vàng nóng nảy nói.

“Bảo bối, ngoan, không nên chọc cho tôi tức giận, cô quên rồi sao? Tôi chỉ muốn xem một chút thôi” Phàm Ngự kiên nhẫn nói một lần nữa.

An Tuyết Thần nhìn hắn, cô sợ hãi khi nhớ tới hình ảnh tối hôm qua nhưng tay vẫn nắm thật chặt lấy sợi dây chuyền.

Phàm Ngự nhìn cái đầu nhỏ đang lắc như gõ trống, rõ ràng không còn kiên nhẫn liền kéo cô ra ngoài, một tay nắm được sợi dây chuyền bèn nhẹ nhàng dùng sức. An Tuyết Thần bị đau nên buông lỏng tay ra, Phàm Ngự thấy thế dùng ngay tay kia tháo sợi dây chuyền xuống, nhìn phía trên thấy kí tự tiếng Anh, sắc mặt liền trở nên xanh mét.

Phàm Ngự nhìn chữ cái bên trên dây chuyền, có cảm giác muốn đem cô ra mà ăn hết, cô gái này hàng ngày trong lúc ở bên cạnh hắn lại ngang nhiên dám nhớ đến nam nhân khác, nhìn chữ cái tiếng Anh trên mặt dây chuyền, Phàm Ngự gắt gao nhìn chằm chằm vào An Tuyết Thần.

Phát hiện sợi dây chuyền của mình đã bị cầm đi, cô vô cùng nóng lòng, cũng không quản đó là người nào liền túm lấy hắn kêu lên.

“Phàm Ngự, anh mau đem dây chuyền trả lại cho tôi” An Tuyết Thần với tới, Phàm Ngự liền cầm sợi dây chuyền giơ lên thật cao, nước mắt cô bắt đầu chảy xuống gương mặt lâm râm giống như mưa phùn.

Phàm Ngự cúi đầu nhìn An Tuyết Thần khóc như mưa, cô còn không cao tới bả vai của hắn, tuy nhiên vì sợi dây chuyền nằm trong tay hắn mà đã ra tay đánh hắn, đôi mắt liền tràn đầy ghen tị, phải, đó là ghen tị.

Phàm Ngự đem cô áp lên trên bàn ăn rồi đưa tay nâng cằm của cô lên, để cho gương mặt nhỏ nhắn khóc đến không còn hình dáng nhìn vào hắn, âm thanh thâm trầm ép tới.

“Nói, cái đó có phải là của tên Giản kia đưa cho cô đúng không?” trên tay hơi dùng chút sức lực.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, trong mắt tràn đầy ý muốn phản kháng, cô trước đây vẫn luôn rất nghe lời nhưng tại sao hắn lại cứ muốn chèn ép cô chứ, chỉ riêng chuyện về sợi dây chuyền nàyỏco tuyệt đối sẽ không thoả hiệp hắn.

Cô vẻ mặt kiên định nhìn hắn và nói: “Đúng, là Giản ca ca đưa cho tôi, nó rất quan trọng đối với tôi, anh làm ơn hãy trả lại cho tôi”.

Đúng là không ngoài ý nghĩ của Phàm Ngự, nhưng nghe từ chính miệng cô nói ra hắn cảm thấy vô cùng tức giận.

“Lá gan của cô thật không nhỏ mới dám ở sau lưng của tôi mà nghĩ tới người đàn ông khác, vậy có phải hay không mỗi lần cùng ai làm cô đều muốn người đó là hắn? Cô hi vọng chính hắn ở trong thân thể của cô đúng không?” Phàm Ngự cơ hồ quát to lên, cô gái này thật là có bản lĩnh chọc giận hắn.

An Tuyết Thần nghe hắn nói với mình như vậy thì cười cười và nói: “Phàm Ngự anh không chịu đựng nổi người không có cùng suy nghĩ với anh sao. Anh có biết tại sao tôi lại không muốn anh đụng đến sợi dây chuyền này không?

Phàm Ngự nhíu mày nhìn cô.

“Nói đi”

“Là bởi vì thân thể tôi đã bị anh đụng tới, tôi không muốn anh cũng đụng tới sợi dây chuyền của Giản ca ca, không muốn anh làm nhục anh ấy” An Tuyết Thần cắn răng hung hăng nói, bởi vì Giản ca ca chính là vết thương của cô, mà hắn lại ở trên vết thương của cô mà rắc thêm muối.

Phàm Ngự nhìn cô, hai tay nặng nề buông cằm ra tiến đến chiếc cổ mỏng manh của cô, hắn nắm lấy cổ cô, nhìn gương mặt này ánh mắt hắn trở nên vô cùng lạnh lẽo.

“Cô muốn chết hay sao? Vậy để tôi cho cô nếm thử một chút tư vị của cái chết.” Nói xong tay liền dùng lực bóp chặt cổ cô.

An Tuyết Thần nhìn người đàn ông có linh hồn ma quỷ trước mắt, cô cảm thấy không thể nào hít thở được, hai tay vốn nắm lấy Phàm Ngự từ từ tuột xuống.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần từ từ nhắm mắt, nhìn cô sắp bị chính mình bóp ch3t hai con mắt đỏ vằn tia máu liền khôi phục lại hình dáng bình thường, hắn bất chợt buông lỏng tay ra. Bất ngờ có thể hô hấp khiến An Tuyết Thần ho khan dữ dội, cả người trượt từ bàn ăn xuống dưới đất.

Đưa hai tay vuốt cổ của mình, màu hồng đọng lại trong nháy mắt đã thay đổi, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần ngồi ho khan trên mặt đất, ánh mắt trở nên đen tối và bí ẩn, hắn liền ôm lấy cô đi lên tầng hai. Thím Trương và Tiểu Linh trốn ở trong góc phòng cũng bị một màn vừa rồi hù cho sợ hãi, nửa ngày cũng chưa hồi phục lại được tinh thần.

“Này, anh làm gì đấy? Thả tôi xuống, anh muốn làm cái gì?” An Tuyết Thần đánh vào bả vai Phàm Ngự nhưng hắn cũng không có phản ứng, bước chân vẫn đi tới phòng ngủ của hắn.

An Tuyết Thần bị Phàm Ngự quẳng lên trên giường, đây lầ lần đầu tiên An Tuyết Thần tới phòng của hắn, chỉ là tình cảnh hiện nay không cho phép cô xem xét phòng ngủ của hắn.

An Tuyết Thần nhìn hắn đầy cảnh giác, giọng nói cũng không còn cứng rắn như vừa nãy, cô bỗng sợ hãi, là cô vừa mới được nếm thử mùi vị của cái chết.

“Anh đừng có tới đây… Anh… Anh muốn làm gì?” Giọng nói của An Tuyết Thần trở nên run rẩy.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần trên giường, khoé miệng hiện ra nụ cười tà ác.

“Bảo bối, cô nên nhận được trừng phạt bởi vì lời nói hôm nay của cô ”.

Bình luận

Truyện đang đọc