HIỆU ỨNG ĂN KHỚP


Mày xong đời rồi
Đêm 30, trên đường cái vắng vẻ đến dị thường, ngay cả xe taxi cũng không thấy bóng dáng.
Lâm Dục Thư chỉ tốn nửa giờđể lao từ trung tâm thành phố đến bệnh viện điều dưỡng tư nhân ở ngoại ô.

Lúc này, nhiều cơ quan báo chí đã nghe tin và đứng chờ trước cửa bệnh viện.
Đi thang máy lên phòng VIP ở tầng cao nhất, hành lang chật kín người thân của nhà họ Thiệu, ai nấy đều tỏ ra buồn bã, thậm chí có người khóc đến không đứng dậy nổi.
Trong lòng Lâm Dục Thư sinh ra dự cảm không tốt, cậu đi tới ngoài cửa phòng bệnh, chỉ thấy trên giường đã đắp vải trắng...
"Đã đi mười phút trước."
Trong vườn hoa trên sân thượng, hai tay Tống Khải Minh chống trên lan can, nhìn khu đô thị sầm uất phía xa.
Giọng điệu của hắn coi như bình tĩnh, không ra nghe bao nhiêu bi thương, nhưng nhìn vẻ mặt nặng nề thì dường như hắn đang đắm chìm vào suy nghĩ hơn.
Tuy vậy Lâm Dục Thư vẫn vỗ bả vai hắn: "Nén bi thương."
"Ừ." Tống Khải Minh khẽ đáp.
Tiếng khóc dưới lầu không ngừng truyền lên, có Thiệu Hòa Đông, có Thiệu Hòa Húc, còn có một ít thân thích lớn tuổi của Thiệu gia, mà bất ngờ là Lâm Dục Thư còn nghe được tiếng gào khóc của Thiệu Quang Kiệt.
Thiệu Chấn Bang nói đối xử bình đẳng nhưng rõ ràng ông thiên vị Thiệu Quang Kiệt hơn vì dù sao trong hai đứa cháu, Thiệu Quang Kiệt không chỉ là cháu nội mà còn là người ở bên cạnh ông thời gian dài.
Vậy nên khi Thiệu Chấn Bang rời đi, Tống Khải Minh không có quá nhiều cảm xúc bi thương, nhưng Thiệu Quang Kiệt lại cảm nhận được nỗi đau mất đi người thân rất nhiều.
Về phần Lâm Dục Thư, nói không hề buồn bã là không thể nào, nhưng dù sao cậu cũng là người ngoài, hơn nữa đã sớm biết Thiệu Chấn Bang sẽ không sống được bao lâu vậy nên cảm xúc không dao động quá lớn.
"Vé máy bay đành hủy bỏ." Tống Khải Minh nói.

"Ba mẹ anh đang trên đường về."
"Ừ." Lâm Dục Thư gật đầu.
Người mới vừa đi không tiện nhắc đến di chúc, cậu chỉ có thể hỏi bằng cách khác: "Anh đang suy nghĩ gì vậy?"
"Nội dung di chúc." Tống Khải Minh nói thẳng, không cố kỵ như Lâm Dục Thư.

"Tình huống hiện tại rất bất lợi với anh."
Tống Khải Minh vừa mới lên làm CEO xe hơi Vĩnh Tinh, còn chưa tạo ra thành tích gì, hơn nữa chuyện chen chân Thiệu Quang Kiệt đã làm cho Thiệu Chấn Bang không vui.


Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, vào thời điểm này định mức di chúc không thể nào nghiêng về phía hắn.
"Anh chỉ nghĩ thôi thì vô dụng." Lâm Dục Thư nhíu mày nói: "Bây giờ anh cần tìm Thiệu Hòa Húc."
Tống Khải Minh đau đầu xoa mái tóc trên trán: "Nhưng ông ngoại vẫn còn nằm đó..."
"Vậy rốt cuộc anh có tranh hay không?" Lâm Dục Thư ngắt lời Tống Khải Minh.

"Nếu không tranh giành, vị trí CEO của anh có thể bị đoạt lại."
Tống Khải Minh đã nỗ lực rất nhiều trong giai đoạn đầu, tất cả đều vì ván cờ cuối cùng này.
Lâm Dục Thư hiểu, nội dung di chúc chắc chắn nghiêng về nhà Thiệu Hòa Đông, đây là một đòn trí mạng đối với Tống Khải Minh, không có gì lạ khi hắn có ý định rút lui.
"Anh biết rồi." Tống Khải Minh thở ra một hơi.

"Anh gọi điện thoại cho Thiệu Hòa Húc."
Khoảng mười phút sau, bóng dáng Thiệu Hòa Húc xuất hiện ở hoa viên trên sân thượng.
Lúc này ông ta cùng Thiệu Hòa Đông đang là tâm điểm chú ý của mọi người, không thể ở lại đây quá lâu, vừa nhìn thấy Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư liền hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Mặc dù hai mắt ông khóc đến sưng phù, nhưng giống như Tống Khải Minh, trên nét mặt ông ta cũng mơ hồ lộ ra vẻ lo âu.
"Ký thỏa thuận nhất trí hành động với cháu." Tống Khải Minh đi thẳng vào vấn đề.
"Cháu muốn đối đầu với Thiệu Hòa Đông?" Thiệu Hòa Húc kinh ngạc: "Không bằng cháu ký với bác, để bác làm."
Nhất trí hành động đầu tư là hai hoặc nhiều cổ đông trở thành một tổng thể, trong đó một bên thực hiện quyền biểu quyết thay mặt cho bên kia.
Ví dụ, giả sử sau khi công bố di chúc, Tống Khải Minh đạt được 10% cổ phần, Thiệu Hòa Húc đạt được 20% cổ phần, sau khi hai người ký thỏa thuận nhất trí hành động, tại đại hội cổ đông Tống Khải Minh có thể có được 30% quyền bỏ phiếu.
Tương đương với hai người giao ước cùng tiến cùng lùi, chỉ là không phải thỏa thuận bằng miệng, mà là thỏa thuận giấy, chính thức hơn và bảo đảm hơn.
"Bác không được." Vào thời khắc mấu chốt, Tống Khải Minh cũng lười nói nhảm với Thiệu Hòa Húc: "Nếu bác đứng ra, bác cảm thấy Phương Lan sẽ ủng hộ bác sao?"
Thiệu Hòa Húc im lặng, suy nghĩ một lúc mới nói: "Ba vẫn có ý để Thiệu Hòa Đông tiếp quản công ty, nếu phần lớn tài sản thừa kế đều thuộc về ông ta thì ký vào thỏa thuận cũng vô ích."
"Dù sao cũng phải chuẩn bị sẵn sàng." Lâm Dục Thư không khỏi nhắc nhở: "Chắc chắn bước tiếp theo Thiệu tổng làm chính là cải tổ một lần nữa."
Đến lúc đó khẳng định Tống Khải Minh sẽ bị đá khỏi vị trí CEO, Thiệu Hòa Húc cũng có khả năng bị mất quyền.
Thật vất vả mới giành được mảnh đất kia, không cần nghĩ tới việc xây đường đua nữa, Thiệu Hòa Đông sẽ cầm đi xây khu nghỉ dưỡng.
"Được." Sắc mặt Thiệu Hòa Húc nặng nề gật đầu.


"Vậy bên Phương Lan?"
Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư nhìn nhau: "Bây giờ chúng ta đi tìm bà ấy."
Đêm giao thừa này đã định sẵn sẽ không yên ổn.
Ban đầu tìm kiếm nóng trên weibo đều liên quan đến Gala mừng xuân, nhưng dần dần nó bị tin tức Thiệu Chấn Bang qua đời chiếm cứ.
Trong diễn đàn giao dịch cổ phiếu xuất hiện khủng hoảng có quy mô lớn, may mắn thay thị trường chứng khoán đã đóng cửa vào thời điểm này nên giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh vẫn chưa bị đánh vào.
Hai người chạy nhanh về nội thành với tốc độ cho phép, đi tới biệt thự nhà Phương Lan.
—— Trải nghiệm chạy đến nhà người khác vào đêm giao thừa có lẽ sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
"Ông cụ vừa mới qua đời mà các người đã tìm tới đây?"
Phương Lan đưa hai người tới thư phòng lầu hai, ngăn cách bầu không khí vui vẻ hòa thuận dưới lầu.
Dì giúp việc bưng một đĩa hoa quả lên, nhưng Phương Lan lại phất tay nói: "Không cần."
Chính xác hiện tại Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư cũng không có lòng dạ nhàn nhã ăn trái cây.
"Cháu cần bác đứng về phía cháu." Tống Khải Minh thẳng thắn nói.
"Bác nhớ không lầm..." Phương Lan khoanh hai tay trước ngực.

"Ân tình của cháu, bác đã trả rồi?"
"Vậy để cháu nợ ân tình của bác." Tống Khải Minh không nói nhảm, ngay cả Lâm Dục Thư cũng rất hiếm thấy tư thế tiến công này của hắn.

"Để Thiệu Hòa Đông cầm quyền, bất động sản Phương Thiên cũng sẽ bị gạt ra ngoài lề, bác biết chỉ có cháu mới có thể mang đến lợi nhuận lớn nhất cho bác."
Đây là sự thật hiển nhiên, còn liên quan đến ân tình của Tống Khải Minh, Phương Lan sẽ không từ chối.
Bà đặt chân phải lên đùi trái, bắt đầu nói chuyện phiếm: "Ông ngoại cháu vừa mới qua đời, cháu đã bắt đầu mơ ước gia sản rồi, không sợ lòng ông ấy nguội lạnh sao?"
Tống Khải Minh nhíu mày: "Bây giờ không phải lúc nhìn trước ngó sau."
Lâm Dục Thư biết rất rõ tình hình của Tống Khải Minh, hắn có thể không tranh giành, nên lấy bao nhiêu lấy bấy nhiêu, nhưng vấn đề là Thiệu Hòa Đông sẽ không để cho hắn yên ổn.
Chỉ có thể nói Thiệu Chấn Bang rời đi không đúng lúc, đúng vào thời điểm hai bên trở mặt.
Nếu ông sống thêm một thời gian nữa, có thể nhìn thấy Tống Khải Minh quản lý công ty như thế nào, cũng không đến mức điều cuối cùng lưu lại trong lòng ông là ấn tượng tiêu cực Tống Khải Minh đoạt vị anh họ mình.

"Được rồi." Phương Lan khẽ cười một tiếng, nói với Tống Khải Minh.

"Nói thật, bác cảm thấy cháu rất giống ông cụ khi còn trẻ, Thiệu Quang Kiệt căn bản là bùn nhão không đắp nổi tường."
"Phải không." Tống Khải Minh không quá để ý đáp lại.
Với tư cách là vợ cũ của Thiệu Hòa Húc, Phương Lan không hòa hợp với cả nhà Thiệu Hòa Đông, bà đánh giá Thiệu Quang Kiệt bằng cảm xúc cá nhân.

Nhưng chỉ cần bà ủng hộ Tống Khải Minh là tốt rồi.
"Hôm nay cứ như vậy đi, bác còn phải mở một cuộc họp nhỏ với các cổ đông của Phương Thiên." Phương Lan nói.

"Ngày mai đến công ty bác ký hiệp nghị."
Từ nội thành lại chạy về bệnh viện vùng ngoại ô đã hơn 11 giờ rưỡi, đêm giao thừa cũng sắp kết thúc.
Lúc này danh sách dự tang lễ của Thiệu Chấn Bang đã được công bố.

Lâm Dục Thư tốt xấu gì cũng là CEO Văn phòng gia đình trên danh nghĩa của Thiệu thị nhưng trong danh sách lại không thấy tên của cậu.
Điều này nói rõ Thiệu Hòa Đông đã bắt đầu thay máu từ bây giờ.
"Năm nay trôi qua đủ chuyện phiền lòng."
Trên ghế nghỉ ở vườn hoa trên sân thượng, Lâm Dục Thư cúp cuộc gọi với Lâm Dĩ Tắc, tựa vào lưng ghế thở dài với bầu trời đêm đen kịt.
"Em come out với anh trai chưa? "Tống Khải Minh nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, tư thế căng thẳng hơn Lâm Dục Thư rất nhiều.
"Chưa kịp." Lâm Dục Thư rụt cằm lại, nhìn Tống Khải Minh nói: "Em cũng đã tính đến tình huống xấu nhất, đó là bị ảnh đánh gãy chân, ai biết được......!haiz."
"Ừ." Tống Khải Minh cũng không nói thêm gì, lòng đầy tâm sự nặng nề nhìn xuống mặt đất.
"Anh rất lo lắng à?" Lâm Dục Thư đặt tay lên vai Tống Khải Minh hỏi.
"Anh không thích cảm giác này." Tống Khải Minh dựa lưng vào ghế nhìn về phía trước, cau mày nói: "Trong lòng không yên."
Thiệu Chấn Bang nắm giữ 100% cổ phần của Tập đoàn cổ phần Vĩnh Tinh, là đại cổ đông chân chính, không ai có thể lay động địa vị của ông.
Nhưng vai trò của tập đoàn chỉ là nắm giữ cổ phần, không có hoạt động kinh doanh thực tế, vì vậy cuộc tranh giành quyền lực đều xoay quanh các công ty niêm yết cấp trung.
Nói cách khác, cổ phần của công ty niêm yết mới là quan trọng nhất.
Tập đoàn nắm giữ 60% cổ phần của công ty niêm yết, tức là 60% này đều thuộc về Thiệu gia, 40% còn lại thuộc về bên ngoài.
Vốn dĩ Thiệu Chấn Bang hoàn toàn kiểm soát 60% này, nhưng sau khi ông qua đời, cổ phần được chia cho con cái theo di chúc, phần này không còn tập trung lại một chỗ nữa.
Ví dụ, giả sử Thiệu Chấn Bang đem 100% cổ phần trong tay ông chia đều cho hai anh em Thiệu Hòa Đông và Thiệu Hòa Húc, vậy cổ phần của hai anh em này trong công ty niêm yết sẽ là 50% (chia đều) × 60% (phần của Thiệu gia), lần lượt là 30%.
Nhưng Thiệu Chấn Bang có ý để Thiệu Hòa Đông tiếp quản công ty, cho nên không có khả năng chia đều cho hai người.
Thiệu Hòa Đông nhất định sẽ chiếm phần lớn, như vậy cổ phần của ông ta sẽ vượt qua 30%.

Trong những năm qua theo như Lâm Dục Thư được biết, những thành viên nòng cốt của Thiệu gia đều có ý định trữ cổ phiếu công ty ở thị trường thứ cấp, bởi vậy tỷ lệ cổ phần của Thiệu Hòa Đông đại khái sẽ vượt qua 40%.
Một khi con số này vượt qua 50%, vậy không cần suy nghĩ nữa, Vĩnh Tinh chính là giang sơn của Thiệu Hòa Đông.
Tống Khải Minh chỉ có thể thu dọn chăn đệm cút đi.
"Đừng sợ." Lâm Dục Thư vỗ vai Tống Khải Minh, an ủi: "Cùng lắm thì em nuôi anh."
Căng thẳng cả buổi tối, Tống Khải Minh nở nụ cười: "Em chắc chứ? Nuôi anh tốn tiền lắm."
Tuy nhiên vừa dứt lời, nụ cười trên khóe miệng hắn liền biến mất, bởi vì Thiệu Quang Kiệt cầm bao thuốc lá cùng bật lửa từ trong hành lang đi lên.
"Chà, mày ở đây à." Anh ta châm một điếu thuốc, đi thẳng về phía hai người: "Tao tưởng mày biết ở đây không có việc của mình nên biến mất rồi chứ."
"Đi không?" Lâm Dục Thư nhìn về phía Tống Khải Minh hỏi.
Vừa mới dỗ bé cưng nhà mình xong, cậu cũng không muốn làm hỏng tâm tình của hắn.
"Ừ." Tống Khải Minh lên tiếng, hai người đứng dậy.
"Mày chờ đã." Thiệu Quang Kiệt một tay kẹp điếu thuốc, ngăn hai người lại, phun ra một ngụm khói, nói với Tống Khải Minh.

"Có phải mày nên thu dọn đồ đạc về Đức rồi không?"
"Anh vội lắm sao?" Lâm Dục Thư nhíu mày nói.
"Ha ha, lời này hẳn là tôi hỏi cậu ta." Thiệu Quang Kiệt sảng khoái: "Chuyển văn phòng, mày rất vội sao?"
...!Chết tiệt.
Ngày đứng ra giải quyết cho Tống Khải Minh chuyển văn phòng, Lâm Dục Thư cũng không ngờ mọi chuyện sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhưng Tống Khải Minh lại không có phản ứng gì, thản nhiên nói: "Đi thôi."
Lâm Dục Thư nói: "Ừ."
Hai người không nhìn Thiệu Quang Kiệt, tiếp tục đi về phía hành lang, có điều lúc này Thiệu Quang Kiệt đột nhiên nói: "Tao đại khái biết nội dung di chúc, hẳn là ông già không sửa đổi."
Bước chân Tống Khải Minh dừng lại, Lâm Dục Thư cũng vậy.
Lúc trước còn thành thật gọi là "ông nội", hiện tại ông vừa mất đã biến thành "ông già".
"Không có gì ngạc nhiên khi nhà tao chiếm phần lớn." Thiệu Quang Kiệt hút thuốc, không che giấu sự đắc ý trong giọng nói: "Ngoài ra từ năm ngoái ông già bị bệnh, nhà tao đã gián tiếp nắm giữ hơn 10% cổ phần công ty."
Lòng Lâm Dục Thư trầm xuống.
"Mày biết điều này có ý nghĩa gì không?" Thiệu Quang Kiệt nhìn bóng lưng Tống Khải Minh, ném tàn thuốc xuống dưới chân hung hăng giẫm tắt: "Mày xong đời rồi, Tống Khải Minh."
Lâm Dục Thư nhịn không được quay đầu lại, chỉ thấy trong ánh đèn yếu ớt trên sân thượng, hốc mắt Thiệu Quang Kiệt đã khóc sưng đỏ nhưng khóe miệng của anh ta lại treo nụ cười dữ tợn.
Lâm Dục Thư tin rằng Thiệu Quang Kiệt đau buồn trước cái chết của ông nội mình là sự thật.
Nhưng Thiệu Quang Kiệt cảm thấy ông nội qua đời rất đúng lúc cũng là sự thật..


Bình luận

Truyện đang đọc