HIỆU ỨNG PHANH ĐĨA

“Xe hỏng rồi hiểu chưa? Còn lái nữa sẽ rất nguy hiểm.”

“Hay là thôi vậy?” A Lượng nói, “Dù sao chúng ta cũng không phải tay đua chuyên nghiệp, có dịp trải nghiệm một phen cũng là ok rồi.”

Nhưng Lâm Dục Thư không lập tức tin tưởng tay kỹ sư kia, mà quay ra hỏi Tống Khải Minh: “Anh thấy sao?”

“Còn chạy được.” Tống Khải Minh ngồi dậy, “Nếu tiếp tục duy trì vận tốc dưới 8.000, để nhiệt độ giảm bớt một chút rồi sau đó tăng tốc thì vẫn ok. Dù sao an toàn vẫn là quan trọng nhất.”

“Nhưng mà…” Vị kỹ sư kia còn định nói thêm nhưng biết Tống Khải Minh là kỹ sư ô tô hàng đầu thế giới, nên lại ngại thể hiện quan điểm.

“Chỉ cần không quá 8000 là được?” Lâm Dục Thư đội mũ len, hỏi.

“Đúng vậy.” Tống Khải Minh nói, “Tuyệt đối đừng liều lĩnh, nhất định phải thời thời khắc khắc chú ý tới vận tốc.”

Thực tế không phải cứ tăng tốc thì mới có thể duy trì được thứ hạng, chỉ cần chọn đúng thời cơ để tăng giảm tốc độ cũng đã tạo nên sự khác biệt rõ ràng.

Nhưng đường đua lại nhiều khúc cua, thật sự là khảo nghiệm kỹ thuật lái.

Những đội xe khác cũng lục tục thay người, Lâm Dục Thư ổn định phát huy, dần dần quay lại vị trí thứ tư.

Lúc này nhiệt độ vừa hạ xuống một chút, y bắt đầu kịch liệt vít ga, mỗi lần qua một khúc cua lại tăng tốc độ tới mức cao nhất.

Dần dần y đã chiếm được vị trí thứ 3. Khi chỉ còn lại 5 phút thi đấu, trước mặt chiếc xe là khúc cua mà lần trước khi đã vượt qua Tống Khải Minh. Lần này y lại dùng chiêu cũ, vượt qua vị chiếc xe thứ 2.

Từ trong bộ đàm truyền tới tiếng hoan hô của cả đội. Bọn họ nói chỉ cần duy trì vị trí thứ 2 là được. Đúng lúc này động cơ đột nhiên lại phát ra cảnh báo nhiệt độ quá mức giới hạn, nghĩa với việc không thể nào tranh đoạt vị trí số 1 được nữa.

Phải từ bỏ sao?

Một giải đua nhỏ mà thôi, không cần quá coi trọng thắng thua.

Nhưng nhìn đuôi chiếc xe trước mặt, y thực sự khó có thể tự thuyết phục mình từ bỏ.

Kim vận tốc lại lướt qua vạch đỏ, đột ngột tăng vọt lên 1.100.

Động cơ đã bắt đầu bốc khói, nhưng khoảng cách với đuôi xe đằng trước cũng càng thu hẹp lại.

Đếm ngược còn 30 giây, y chỉ còn cách đối thủ một thân xe.

Đếm ngược 20 giây, khoảng cách ngắn chỉ còn nửa thân xe, nhưng khói đã bốc lên đen kịt.

Trong bộ đàm vang lên giọng nói nôn nóng của Tống Khải Minh: “Lâm Dục Thư, đừng tăng tốc nữa!”

Lâm Dục Thư mặc kệ, tiếp tục dẫm ga.

Đếm ngược 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1……

Chỉ trong chớp mắt cuối cùng, Lâm Dục Thư vượt qua chiếc xe dẫn đầu với một khoảng cách vô cùng mong manh. Cùng lúc đó, động cơ thân trước chiếc xe đột nhiên nhấc lên, động cơ cũng mất đi động lực.

Khói đen mù mịt bốc lên từ đằng trước. Chưa kịp tận hưởng cảm giác thắng cuộc, y đã cuống cuồng nhảy xuống xe rồi cắm đầu chạy thục mạng.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, y va vào một cái ôm rắn chắc.

“Lâm Dục Thư!” Trên đỉnh đầu vang lên tiếng quát lớn của Tống Khải Minh, “Về sau cấm em không được lái xe nữa!”

Lâm Dục Thư không khỏi có chút buồn cười, hít thở hổn hển một hồi mới bình ổn lại: “Đâu có nghiêm trọng đến mức đó. Em kiểm soát được.”

Tuy rằng vừa rồi quả thực có chút nguy hiểm nhưng còn chưa tới mức sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.

Tống Khải Minh nhíu mày: “Sao trước kia anh không nhận ra em có máu liều như vậy?”

Lâm Dục Thư nhướng mày: “Nếu đổi lại là anh thì anh từ bỏ sao?”

“Anh…” Tống Khải Minh nghẹn nghẹn họng, cuối cùng vẫn thành thật trả lời, “Thôi được rồi, anh cũng sẽ tăng tốc.”

Tuy rằng hai người đã qua độ tuổi liều lĩnh từ lâu, nhưng ai có thể ngăn cấm bọn họ đôi khi liều một phen vì đam mê của chính mình?

Trên đường về nhà, Lâm Dục Thư ôm cúp kích động lải nhải không ngừng về những tính toán của mình lúc nắm vô lăng.

“Tay kỹ sư kia đúng là không có kinh nghiệm bằng anh. Anh nói không quá 8000 là được, quả nhiên là không việc gì.”

“Nếu anh phân tâm vào việc kinh doanh của công ty thì thật sự là lãng phí quá. Anh cứ tập trung vào việc nghiên cứu phát minh là tuyệt vời nhất.”

Phía trước có đèn đỏ, Tống Khải Minh dừng xe, buồn cười nhìn y: “Quả nhiên là người nhà họ Lâm có khác.”

“Cái gì?” Lâm Dục Thư khó hiểu.

“Dông dài y như anh hai em.”

“Tống Khải Minh.” Lâm Dục Thư nhíu mày.

Tống Khải Minh thu lại ý cười, hỏi: “Em có thấy đội bị out sớm nhất đó không?”

“Lúc đó chắc em đang lái nên không để ý. Làm sao vậy?”

“Đội đó toàn những người hơn 60 tuổi.”

Lâm Dục Thư có chút kinh ngạc: “Lớn tuổi như vậy sao?”

“Anh rất bội phục bọn họ. Có thể kiên trì theo đuổi đam mê tới vậy.”

Lâm Dục Thư nhìn cúp trong tay, “Chúng ta cũng có thể.”

Tống Khải Minh quay đầu nhìn y: “Cùng nhau chạy đua một đời?”

“Sao không thể? Đua đến khi chúng ta chạy không nổi nữa mới thôi.”

“Được.” Tống Khải Minh mỉm cười, “Một lời đã định.”

Phía trước sáng lên đèn xanh, GTR lại hoà vào dòng xe cộ.

“Buổi tối ăn gì?”

“Anh làm pizza ớt xanh thịt băm. Lần này chắc chắn là kết hợp hoàn mỹ ẩm thực Tây Tàu!”

“Thôi được rồi, để em đặt cơm hộp vậy.”

“Em không tin anh đến như vậy sao?”

“……”

“……”

Bình luận

Truyện đang đọc