HIỆU ỨNG PHANH ĐĨA

Vừa nghe hắn nói xong, Lâm Dục Thư lại càng thêm hối hận, làm sao tôi có thể tìm luật sư cho anh được chứ?

Xem ra y vẫn chưa hiểu rõ Tống Khải Minh.

Y chẳng qua chỉ nhả ra một chút tin tức, thậm chí còn chưa cho hắn thời gian để tiêu hóa, nhưng Tống Khải Minh đã lập tức đánh hơi được y còn có giá trị lợi dụng, liền chủ động xuất kích, túm chặt không cho y kịp chạy.

Thật giống như một con sói đánh hơi thấy mùi thịt.

“Đó là chuyện của anh.” Cho dù bị đè chặt, Lâm Dục Thư vẫn bình tĩnh, chỉ hơi nghiêng đầu, né xa hơi thở của Tống Khải Minh, “Anh buông tôi ra.”

Tống Khải Minh không nhúc nhích, nhìn Lâm Dục Thư hỏi: “Thiệu Quang Kiệt biết cậu cố tình tới đây tìm tôi không?”

“Hả?” Nghe hắn nói vậy, Lâm Dục Thư suýt thì nghẹn.

Cái gì mà “cố tình tới đây tìm hắn”? Người này có hiểu lầm gì không vậy?

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Lâm Dục Thư đã không muốn để cho Thiệu Quang Kiệt biết chuyện này, hắn còn hết lần này tới lần khác nhắc tới Thiệu Quang Kiệt.

“Anh nghe cho rõ đây,” Lâm Dục Thư trừng mắt nhìn Tống Khải Minh, chọc vào ngực hắn, không khách khí nói thẳng, “Hôm nay tôi đến chơi, không liên quan gì đến anh.”

Đôi mắt đào đẹp vì tức giận mà trở nên hung hăng, nhưng cũng không dọa người, ngược lại còn thêm mấy phần câu nhân.

“Trùng hợp vậy sao?” Tống Khải Minh hiển nhiên không tin, nhướng mày hỏi.

“Trùng hợp như vậy đấy.” Lâm Dục Thư khoanh tay trước ngực, “Còn nữa, ở Singapore cũng là trùng hợp. Đừng nghĩ là tôi cố ý tiếp cận anh.”

Tống Khải Minh cúi đầu cười rất khẽ, sau đó thoáng lui về phía sau, hỏi: “Những người đó đều là bạn cậu sao??”

Hắn ám chỉ những “công tử” đang chơi xe trên đường đua.

Thật ra phần lớn chỉ là biết mặt nhau, không tính là bạn. Lâm Dục Thư cũng lười giải thích, liền hỏi ngược lại: “Làm sao? ”

“Không giới thiệu cho tôi làm quen à?” Tống Khải Minh nói vô cùng tự nhiên, cứ như thể đã dung nhập vào mạng lưới bạn bè của y, như thể y đương nhiên phải giới thiệu người này người kia cho hắn vậy.

Tống Khải Minh: “Quen. ”

Lâm Dục Thư: “Không quen.”

Vừa buột miệng, Lâm Dục Thư liền thấy không ổn.

Y chỉ không muốn để người khác biết mình và Tống Khải Minh lén tiếp xúc, nên mới thốt ra “không quen”, nhưng giới độ xe có ai mà không biết Tống Khải Minh?

“Trong công việc đã gặp mấy lần.” Lâm Dục Thư lại đổi giọng.

“Đó không phải là quen rồi sao.” Lư Tử Bác đi tới bên cạnh Lâm Dục Thư, quen tay khoác vai y, “Cậu quen biết đại thần mà không kể cho tôi biết à?”

Lâm Dục Thư và Lư Tử Bác là bạn bè nhiều năm, hai người thường xuyên tráo đổi xe hơi với nhau. Khoác cái vai cũng không có gì ghê gớm, nhưng Lâm Dục Thư đột nhiên phát hiện Tống Khải Minh nhìn cánh tay trên vai y, vẻ mặt có chút vi diệu.

“Chào đại thần, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Lư Tử Bác!”, Lư Tử Bác tự giới thiệu có chút tùy ý, hếch cằm về phía đường đua, “Đây là trường đua xe nhà tôi. ”

“Xin chào.” Tống Khải Minh lấy điện thoại di động ra, “Thêm wechat nhé?”

Lư Tử Bác hiển nhiên không ngờ Tống Khải Minh lại dễ gần như vậy, vội vàng lấy điện thoại ra, “Tôi quét mã anh sao?”

Nhìn Tống Khải Minh thuần thục mở ra mã QR, Lâm Dục Thư thầm nghĩ, người Đức mà thạo WeChat nhỉ.

“Đại thần, sau này độ xe có gì nhờ anh chỉ giáo được không?”

“Đương nhiên.”

Hai người nhanh chóng thêm wechat, lúc này Tống Khải Minh lại nói: “Share wechat của cậu ta cho tôi đi. ”

“Cậu ta” ở đây dĩ nhiên là nói đến Lâm Dục Thư.

Lâm Dục Thư cũng không tiện từ chối, nhưng lần này xong rồi, y phải tạo một phân loại riêng cho Tống Khải Minh, bởi vì Tống Khải Minh và Thiệu Quang Kiệt chắc chắn là bạn tốt trên WeChat, nếu Thiệu Quang Kiệt nhìn thấy Tống Khải Minh like post của y thì “phản đồ” này sẽ bị bại lộ ngay.

WeChat hiện noti mới, Lâm Dục Thư mở danh sách lời mời kết bạn, Tống Khải Minh rõ ràng ở trên cùng.

Ảnh đại diện là con chó cưng của mình, giống Husky, trông như một con sói.

Sau khi Lâm Dục Thư ghi chú ba chữ “Tống Khải Minh”, do dự một hồi, tạo nhóm tên là “Cẩn thận”, rồi nhét Tống Khải Minh vào nhóm đó.

“Đại thần, GTR này của anh có bao nhiêu mã lực vậy?”

“750.”

“Tăng tốc lên 100km/h hết bao lâu?”

“2,6 giây.”

“Trâu bò!”

Hai người trò chuyện về chủ đề y hứng thú, nhưng y không thể tham gia vào, vì không muốn để cho người khác cảm thấy mình và Tống Khải Minh rất thân.

Y vểnh tai nghe hai người nói chuyện, để có vẻ tự nhiên hơn, y còn mở nắp chai uống nước.

Cũng không biết có phải đang đọc tin nhắn chờ xử lý hay không, tuy Tống Khải Minh vẫn duy trì tiết tấu nói chuyện phiếm, nhưng ánh mắt luôn nhìn điện thoại di động, ít nhiều có vẻ hơi thờ ơ.

Lúc này, điện thoại di động của Lâm Dục Thư đột nhiên rung lên một chút, y liền vừa uống nước, vừa mở WeChat ra nhìn một chút, chỉ thấy có một tin nhắn chưa đọc.

Tống Khải Minh: Thiệu Quang Kiệt có biết sau lưng hắn cậu dễ dãi vậy không?

“Phụt——”

Nước trong miệng y phun hết ra, Lư Tử Bác giật nảy mình: “Cậu sao vậy? ”

“Không có gì.” Lâm Dục Thư oán hận trừng mắt nhìn Tống Khải Minh một cái, lấy mu bàn tay lau sạch nước trên khóe miệng.

Bảo sao vừa rồi ánh mắt Tống Khải Minh nhìn y và Lư Tử Bác vi diệu như vậy, hóa ra là tưởng rằng y mập mờ với người khác sau lưng Thiệu Quang Kiệt.

Lâm Dục Thư: Tôi không phải là người tình của Thiệu Quang Kiệt.

Ngón tay gõ thoăn thoắt, trả lời tin nhắn.

Lư Tử Bác tiếp tục hỏi Tống Khải Minh: “Động cơ anh có mở rộng xi lanh không? ”

Tống Khải Minh vẫn nhìn điện thoại di động, khóe miệng nhếch lên: “Không. ”

Điện thoại của y lại có tin nhắn mới.

Tống Khải Minh: Hắn có biết cậu lén nhắc tôi đổi luật sư không?

Lâm Dục Thư: Anh có chịu thôi không?

Lư Tử Bác đương nhiên không biết hai người trước mặt đang nói chuyện phiếm trên WeChat, lại hỏi: “Vậy tăng tốc sao lại nhanh thế? ”

Tống Khải Minh phân tâm trả lời: “Mô-men xoắn lớn.”

Tống Khải Minh: nếu hắn biết thì sẽ như thế nào?

Lâm Dục Thư nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên cảm thấy không ổn, Tống Khải Minh đang trêu chọc y sao?

Lâm Dục Thư: Anh rảnh quá đấy à?

Lần này Tống Khải Minh trực tiếp cười thành tiếng, Lư Tử Bác cuối cùng cũng nhận ra đại thần đang có việc, liền không hỏi thêm nữa, chỉ thăm dò mời: “Lát nữa chúng tôi sẽ đi quán bar tụ tập một chút, anh có muốn tới không? ”

“Có chứ.” Tống Khải Minh rốt cục thu hồi điện thoại di động, nhìn Lâm Dục Thư hỏi: “Cậu cũng đi chứ? ”

“Không đi.” Lâm Dục Thư thản nhiên mở cửa xe, “Mai tôi phải đi làm. ”

“Cậu ta không đi là bình thường.” Lư Tử Bác tiếp lời, “Mấy ông sếp của cậu ta khó hầu hạ lắm. ”

Lâm Dục Thư ngồi vào ghế lái, cau mày nhắc nhở Lư Tử Bác: “Này! ”

“À đúng,” Lư Tử Bác dường như lúc này mới nhớ tới thân phận của Tống Khải Minh, “Anh cũng là một trong những ông chủ của cậu ta nhỉ. ”

Gần đến kỳ nghỉ Quốc khánh, nhân viên ít nhiều cũng có chút mất tập trung. Ai cũng muốn đi du lịch, trừ Lâm Dục Thư. Bình thường đi công tác quá nhiều nên quốc khánh nghỉ dài ngày y lại muốn ở nhà.

Các cuộc đàm phán tiếp theo về việc thu mua vẫn chưa được hoàn thành, Lâm Dục Thư cũng không thể tác động được gì nhiều.

Thứ sáu này, Lâm Dục Thư đã sắp xếp tất cả các công việc trên tay, hiếm khi thư giãn bước vào kỳ nghỉ.

Ngày thường đã quen dậy sớm, kỳ nghỉ cũng không ngoại lệ.

Sau khi dùng bữa sáng, Lâm Dục Thư trải thảm yoga trong phòng khách, thắp một cây hương, bắt đầu thiền định.

Thiền giúp làm cho tâm trí trống rỗng. Nhưng Lâm Dục Thư đã thử rất lâu mà không thể tĩnh tâm lại, bởi vì đại não của y luôn bất giác tự hỏi rốt cuộc khi nào mới có thể thăng chức.

Kỳ thật bản thân Lâm Dục Thư cũng biết mình quá cố chấp với việc thành công như vậy cũng không phải chuyện tốt gì.

Có lẽ chờ ngày y công thành danh toại, nhìn lại sẽ cảm thấy những thứ này đều không có ý nghĩa, thà rằng hưởng thụ cuộc sống.

Nhưng ít nhất ở giai đoạn này, đối với Lâm Dục Thư mà nói, không có gì quan trọng hơn việc thăng chức lên CEO.

“Gâu Gâu!”

Hai tiếng chó sủa rất oai phong cắt đứt dòng suy nghĩ của y.

Y đột nhiên nghĩ, thật nguy hiểm, người ta càng thiền càng tĩnh tâm, mình thì ngược lại, càng thiền càng thêm chấp niệm.

– Đúng rồi, chó sủa.

Hàng xóm chắc chắn là ở nhà.

Lâm Dục Thư đứng dậy đi tới cửa, cầm chai rượu trắng vẫn đặt trên tủ giày, mở cửa phòng.

Trên lối đi quả nhiên có một con Husky cỡ lớn, bộ lông màu xám tro, lỗ tai dựng thẳng, hai mắt sáng bóng, nhìn uy phong đừng hỏi.

Vừa nhìn thấy Lâm Dục Thư, nó liền cảnh giác dừng bước, không nhúc nhích, im lặng đánh giá người lạ này, trên mặt như viết bốn chữ lớn “Người lạ chớ lại gần”.

Nhưng đối với Lâm Dục Thư mà nói, nó cũng không xa lạ.

Cơ hồ là theo bản năng, Lâm Dục Thư kinh ngạc buột miệng nói: “Ốc Ốc? ”

Vừa nói ra miệng, y liền hối hận.

Bởi vì y nhìn thấy chủ nó lộ diện – Tống Khải Minh.

Tống Khải Minh từ thang máy đi ra, trên tay còn xách theo túi nhặt phân, chắc là vừa dắt chó đi dạo trở về. Hắn nhìn số nhà phía sau Lâm Dục Thư, trong mắt đầy kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại tỏ vẻ hứng thú: “Sao ngay cả nhũ danh của chó nhà tôi mà cậu cũng biết? ”

Lâm Dục Thư mặc quần áo ở nhà, tay cầm chai rượu trắng: “…”

Thời gian có thể quay ngược được không? Chỉ cần 3 giây thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc