HÌNH NHƯ MÈO CỦA CẬU BỊ NGỐC


Triệt sản là chuyện nhỏ
Chuyển ngữ: Diên
Em mèo cam Diệp Vũ Vi nhặt được là mèo đực.

Trong mấy ngày nằm viện theo dõi, bên cạnh việc cho nó uống thuốc giảm đau và tiêu viêm thì những việc kiểm tra sức khỏe cơ bản khác như xét nghiệm máu thường quy, tẩy giun, kiểm tra các bệnh truyền nhiễm đều được thực hiện.

D*c vọng cầu sinh của mèo cam rất mạnh, hôm nào cũng ăn hết thực ăn và tích cực uống nước, tình trạng cơ thể rất tốt.

Tỉ lệ phẫu thuật thành công có liên quan mật thiết đến tình trạng cơ thể của bệnh nhân.

Mèo cam khỏe mạnh nên La Chú mới nói chuyện triệt sản luôn.

Về mặt nào đó thì triệt sản là một chuyện tốt với người nuôi, bất kể là mèo đực hay mèo cái.

Đi tè bậy bạ hay gọi bạn về đêm vào mùa động d*c chỉ là chuyên nhỏ, cơ thể mèo bị thương mới là chuyện lớn.

Có thể dẫn đến tỉ lệ mắc u buồng trứng, bệnh Pyometra ở mèo cái tăng cao và tình trạng bí tiểu ở mèo đực có thể gây ra nhiều bệnh khác.

Đứng dưới góc nhìn của bác sĩ thú y, La Chú rất tán thành việc triệt sản cho thú cưng, mèo chó đều cần thiết.

Mỗi lần đến mùa động d*c là kiểu gì cũng thấy mèo con chó con lưu lạc trên đường dựa vào rác thải để sinh tồn.

Tệ hơn là chúng sẽ lặng lẽ chết đi ở một xó xỉnh nào đó không ai biết.

Mỗi tháng bệnh viện thú y Yêu Pet có chỉ tiêu triệt sản cho mười động vật hoang, trợ giúp chó mèo hoang trong thành phố triệt sản để tránh tình trạng tỉ lệ sinh tăng vọt.

Triệt sản mèo đực đơn giản hơn mèo cái nhiều, không cần mổ bụng mà chỉ cần rạch một đường bên ngoài cơ thể là xong, vất vả một lần vui vẻ cả đời.


Tất nhiên là ngoại trừ trường hợp t1inh hoàn ẩn.

Ý nghĩa như tên, t1nh hoàn ẩn nghĩa là hai hòn bi của mèo không nằm ở vị trí nên nằm của nó mà lại ẩn sâu trong cơ thể.

Trường hợp này có chút phiền phức, cần phải mổ bụng mới lấy ra được.

Cũng may mèo cam là một em mèo đực bình thường về mọi mặt, có điều triệt sản xong thì không còn được vậy nữa.

Nhan Thanh có hỏi Diệp Vũ Vi có cần tìm người nhận nuôi không, nếu cần thì bọn họ không cần hỏi ý kiến của cô mà trực tiếp triệt luôn rồi mới tìm người nhận nuôi.

Cơ mà Diệp Vũ Vi quyết định tự mình nuôi nên vẫn phải hỏi cô.

Hồi trước khi biết Đường Ngật nuôi mèo thì bản thân cô cũng tự tìm hiểu kiến thức về chăm mèo, tất có hiểu biết đôi chút về sự quan trọng của việc triệt sản nên chỉ do dự một chốc rồi gật đầu đồng ý.

Nhìn mèo cam vào phòng phẫu thuật, Diệp Vũ Vi quay lại nhìn Đường Ngật, tính hỏi cậu có muốn ra ngoài ăn gì không vì hôm nay là chủ nhật, Đường Ngật xin nghỉ nên vừa khéo cả hai đều có thời gian rảnh.

Thế nhưng lúc cô nhìn sang thì thấy Đường Ngật đầy mặt xoắn xuýt nhìn chằm chằm balo mèo của mình, không biết đang nghĩ gì.

“Tiểu Đường, sao thế?”
Đường Ngật nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, cẩn thận hỏi: “Triệt sản là triệt như nào thế?”
Diệp Vũ Vi cứng họng.

Cô biết bất kể cô dùng ngôn ngữ hay hình ảnh nào để miêu tả thì cũng sẽ gây tổn thương không nhỏ đến tâm hồn trong sáng của Đường Ngật.

Vì thế nên cô quyết định giả ngu.


“Cái đó thì tớ cũng không biết, làm trong phòng phẫu thuật nên tớ cũng chưa thấy bao giờ.

Bác sĩ bảo triệt thì cứ triệt thôi, chúng ta nghe lời bác sĩ.”
Đường Ngật vẫn cảm thấy có gì đó sai sai nhưng chỉ gật đầu chứ không hỏi tới cùng.

Bản năng tìm lợi tránh hại nói cho cậu biết, tốt nhất không nên hỏi cho rõ ràng.

Ánh mắt của La Chú chuyển từ Đường Ngật qua Diệp Vũ Vi vài giây.

Cô gái này rất quan tâm Đường Ngật, đối xử tốt với cậu từ tận đáy lòng.

“Cậu đang hỏi triệt sản như nào hả? Tôi biết này.”
Diệp Vũ Vi trợn mắt, máu chảy ngược, lông sau lưng dựng đứng hết cả lên.

Cả người căng thẳng nhìn chằm chằm cái người đang cười cười đi đến.

Vương Băng Ngu tự giới thiệu mình với Diệp Vũ Vi: “Tôi họ Vương, là chủ bệnh viện này.”
Diệp Vũ Vi gượng cười, rít từng chữ qua kẽ răng: “Chào anh Vương.”
Vương Băng Ngu đứng bên cạnh La Chú, chỉ tay về phía hắn.

Lúc này thêm một người căng thẳng toàn thân là La Chú.

Hắn nhìn chằm chằm Vương Băng Ngu: Tốt nhất là cậu đừng có nói gì không nên nói.

Vương Băng Ngu hùng hồn phán: “Chuyện triệt sản cậu phải hỏi bác sĩ La ấy! Anh bác sĩ quyến rũ luôn trực tuyến chờ triệt sản! Bác sĩ La là người có kinh nghiệm triệt sản phong phú nhất bệnh viện thú y chúng ta đó! Cắt bi vô số, mèo chó heo gì cũng từng cắt hết rồi!”
Vương Băng Ngu tự cho là bí mật liếc mắt ra hiệu với La Chú: Nhìn đi, anh đây mới là anh ruột của chú này, tạo cơ hội cho đối tượng của cậu khen cậu đó, tăng thêm thể diện cho cậu, hiểu không?

Giả mà đang ở chốn không người thì La Chú đã triệt luôn cái miệng của Vương Băng Ngu.

“Cậu ấy triệt sản cho heo á, một đao chém xuống rồi thọc tay một cái là hai quả trứng lăn ra liền.” Vương Băng Ngu nói tới hưng phấn, còn giơ tay khuơ khoắng như thật, “Một ngày thiến một hai trăm con là chuyện thường!”
Ngữ khí hùng hồn biểu tình kiêu ngạo như thể người làm ra chuyện vĩ đại như vậy là hắn không bằng.

Còn nhân vật chính của câu chuyện thì lại đầy mặt thẫn thờ, hai mắt sát khí vùn vụt.

Vương Băng Ngu nói xong cảm thấy chưa đủ, tự hào ưỡn ngực nói tiếp: “Bác sĩ La mới là người lợi hại nhất, một ngày có thể thiến ba trăm con lợn!”
Triệt sản là… cắt trứng? Ba trăm con, sáu trăm trứng…
Trong đầu Đường Ngật vô cùng rối loạn, cứ lặp đi lặp lại tính toán con số vừa nghe được như chứng cưỡng bách.

Cậu ôm balo mèo, ngay cả ngón chân cũng co chặt lại.

Nhìn ánh mắt sợ hãi của Đường Ngật, La Chú thật sự có ý định muốn giết luôn Vương Băng Ngu.

La Chú nhẹ giọng nói: “Tiểu Đường.”
Đường Ngật lo lắng nhìn hắn, càng thêm ôm chặt balo mèo đến khớp ngón tay trắng bệch như thể một giây sau là bàn tay cắt trứng thiện nghệ trong lời Vương Băng Ngu sẽ ra tay với Phú Quý.

La Chú nói tiếp: “… Phú Quý đại khái không cần triệt sản đâu, cậu đừng lo.”
“Hả?” Vẻ mặt Đường Ngật có hơi mờ mịt.

“Phú Quý là mèo tam thể đực, vì vấn đề gen nên cơ thể hơi khiếm khuyết, có thể lược đi bước này.” La Chú cố tình nói không rõ, hắn chỉ muốn nhanh chóng dời đề tài này đi, “Không sao đâu, tin tôi.”
Đường Ngật nhìn ánh mắt dịu dàng kiên định mang chút động viên của hắn, dần dần bình tĩnh lại.

“Đúng đó!” Vương Băng Ngu lại xen vào: “Mèo nhà Tiểu Đường là mèo tam thể đực thì không cần triệt sản rồi.”
La Chú liếc hắn: Mau câm miệng!
Đáng tiếc Vương Băng Ngu không tiếp nhận được tín hiệu, bô bô chốt lại: “Mèo tam thể đực không có khả năng sinh đẻ, trời sinh đã là thái giám rồi!”
Đường Ngật trợn mắt há hốc miệng.

La Chú nhịn không nổi nữa, tóm cổ Vương Băng Ngu kéo hắn vào văn phòng.

Đêm ấy khi La Chú xuất hiện trong người mèo con, việc đầu tiên hắn làm là quan sát Đường Ngật một lúc lâu, xác định cậu không bị ảnh hưởng bởi chuyện hồi sáng… chí ít là nhìn vẻ ngoài không có gì khác thường hết rồi mới yên tâm ngồi lên bàn xem máy tính với Đường Ngật.


Đường Ngật ngáp một cái, xoa xoa đầu mèo nhỏ: “Tao đi tắm đã, mày tự xem một mình nhé.”
Cậu đứng dậy đi vào phòng tắm.

La Chú ‘meo’ một tiếng, quay đầu nhìn cậu một cái rồi tiếp tục chuyên tâm nghe giảng.

Tiếng nước ào ào dừng lại, cửa phòng tắm mở ra, dép lê dính nước bước trên sàn nhà vang lên tiếng loẹt xoẹt.

Tai La Chú chuyển động, không quay đầu lại.

Ấy nhưng trong đầu hắn vẫn xuất hiện hình ảnh tương ứng: Đường Ngật chưa mặc áo ngủ đàng hoàng, tóc đen ẩm ướt dán lên vầng trán trắng nõn, giọt nước thuận theo cằm nhỏ xuống vạt áo.

Tiếng bước chân dừng lại, hơi ấm mang theo hơi nước ẩm ướt tràn tới.

Chiếc mũi nhạy cảm của mèo nhỏ có thể ngửi rõ mùi hơi nước ấy.

La Chú miễn cưỡng xóa đi hình ảnh không nên xuất hiện trong đầu, chỉ coi như Đường Ngật đang đứng phía sau xem máy tính.

Hắn theo bản năng muốn nhắc nhở cậu đi sấy tóc cho khô trước đã nhưng lại nhanh chóng nhớ ra giờ hắn chỉ có thể kêu meo meo chứ không thể nói chuyện.

Người nọ im lặng hồi lâu, khi La Chú chuẩn bị quay đầu lại xem thì chợt cảm nhận được bộ phận nhạy cảm cần xen sọt phía sau bị chạm vào.

Toàn thân mèo La Chú nhảy dựng, lông xù lên, không dám tin quay người nhìn Đường Ngật vẫn còn giơ một ngón tay ra.

Hắn tin tưởng Đường Ngật như thế, không hề đề phòng chìa hết bộ phận sau lưng cho Đường Ngật xem, thế mà Đường Ngật lại chạm hắn… không phải, chạm vào bi của Phú Quý! Tác giả có lời muốn nói:
Các gien quy định màu lông có liên quan đến bộ nhiễm sắc thể của mèo cái và hầu hết đều là mèo cái.

Mèo tam thể đực lại mang nhiễm sắc thể giới tính XXY nên hầu như đều vô sinh vì sự bất thường của bộ nhiễm sắc thể giới tính (mọi người có thể tra gg để tìm hiểu thêm).

Vì vậy nên không có chuyện bác sĩ La tự thiến mình đâu nha..


Bình luận

Truyện đang đọc