HÌNH NHƯ MÈO CỦA CẬU BỊ NGỐC


Vậy thì gọi nó là Khỏe Mạnh
Chuyển ngữ: Diên
Bệnh giảm bạch cầu là bệnh thường gặp nhất ở mèo.

Bởi vì quá phổ biến nên nếu đưa mèo đi tiêm vắc-xin là phải tiêm đủ ba mũi, một trong số ba mũi này là vắc-xin phòng bệnh giảm bạch cầu.

Mèo con dưới một tuổi có khả năng nhiễm bệnh cao hơn rất nhiều so với mèo trưởng thành, tình trạng phát bệnh cũng nặng hơn, tỉ lệ tử vong cực cao.

Đường Ngật rơi vào tự trách sâu sắc.

La Chú đã từng nói lượng kháng thể chống lại vi-rút giảm bạch cầu của Phú Quý chưa đạt tiêu chuẩn, nên tiêm bổ sung nhưng cậu thương Phú Quý không muốn tiêm nên đã không tiêm mũi bổ sung đó.

Cậu biết thế nên vẫn rất cẩn thận, mỗi lần tới bệnh viện thú y luôn giữ pd nằm yên trong balo vì chó mèo tới bệnh viện ngoại trừ tiêm vắc-xin thăm khám cho kết quả khỏe mạnh ra thì toàn là bệnh nhân hết, chỉ khi lên khu vực an toàn ở tầng hai thì cậu mới thả nó ra.

Kể cả khi về nhà thì chuyện đầu tiên cũng là tiêu độc cho nó.

Nào ngờ nguy hiểm lớn nhất lại là do chính cậu đưa về nhà.

Nếu Phú Quý bị lây nhiễm thì cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình.

La Chú cảm nhận được tâm trạng của cậu, an ủi: “Phú Quý chưa chắc sẽ bị lây bệnh đâu, nó là một con mèo may mắn, em biết mà.

Cho dù xui xẻo bị lây bệnh thì nó được em nuôi rất tốt, thân thể khỏe mạnh, hệ thống miễn dịch cũng ổn, sức đề kháng tốt.

Lỡ có nhiễm vi-rút thì chưa chắc sẽ phát bệnh đâu, có khi vi-rút còn phải lo sợ vì bị hệ thống miễn dịch đuổi giết ấy chứ.”
Ngữ khí nhẹ nhàng mà hắn giả đò nói có tác dụng, Đường Ngật thấy dễ chịu hơn chút.

Phú Quý ngoan ngoãn nằm ở khu cách ly, nếu có gì bất thường là bệnh viện có thể tiến hành cứu chữa ngay, trước mắt thì đây là lựa chọn tối ưu nhất.

Mục Tuyết Nhiễm cúi đầu, khóe mắt chân mày toàn là buồn khổ: “Bò sữa nhỏ còn nhỏ quá, mèo con mắc bệnh này vốn rất nguy hiểm, tỉ lệ chữa khỏi chỉ có 70%… Đây đã là dự đoán theo hướng tích cực, tình hình thực tế chỉ có thấp hơn.”
Tai Đường Ngật hơi ù đi, tạp âm lẫn vào khiến cậu không thể nghe rõ cô nói gì.


Cậu bướng bỉnh nhìn chằm chằm môi Mục Tuyết Nhiễm, nỗ lực nhận biết cô đang nói gì.

Bò sữa nhỏ còn nhỏ xíu, cậu vừa mới đưa nó về nhà.

Khi đó, cậu nghe được tiếng nó kêu cứu chứng tỏ khát vọng muốn sống của nó rất mạnh đúng không? Nếu có cái gọi là vận mệnh, vậy thì cậu phát hiện nó, đưa nó về nhà chẳng phải có nghĩa là nó được định sẽ được cứu sống ư?
Nó nhất định, nhất định sẽ sống.

Đường Ngật nhìn sang La Chú xin giúp đỡ: “Bác sĩ La…”
Gọi xong cậu lại không biết mình nên nói gì.

Xin La Chú chữa trị con Bò sữa nhỏ kia ư? Cậu tin là không cần cậu xin thì hắn cũng sẽ làm thôi.

Xin La Chú nhất định phải cứu sống nó ư? La Chú thể nào cũng sẽ dùng hết khả năng để cứu chữa rồi.

Ai cũng biết bệnh giảm bạch cầu nguy hiểm tới tính mạng mèo thế nào, không ai có thể đưa ra kết luận chắc chắn được.

Đường Ngật không cách nào nói ra yêu cầu đó với La Chú được.

La Chú như biết được Đường Ngật muốn nói gì, nắm chặt lấy tay cậu: “Em đừng lo quá, cứ giao hết cho anh, hãy tin ở anh.”
Đường Ngật không còn lựa chọn nào khác, đó giờ cậu vẫn luôn tin tưởng La Chú.

Trong lòng cậu, La Chú là người đáng tin cậy nhất.

Cậu mở miệng: “Tối qua nó còn chủ động uống sữa, ăn uống được tức là không đến nỗi quá tệ, đúng không anh?”
“Ừ.

Bản thân nó cũng biết phải ăn vào mới có sức chiến đấu với vi-rút, nó kiên cường như thế, chắc chắn sẽ khỏe lại thôi.” La Chú bình tĩnh trả lời cậu, bàn tay nắm lấy tay cậu càng siết chặt hơn như truyền thêm sức mạnh cho cậu.

Bò sữa nhỏ được đưa vào khu cách ly.


Đường Ngật nhìn thấy La Chú nhéo gáy nó rồi thả ra, phần da bị kéo lên không lập tức quay về hình dáng ban đầu.

Cậu lập tức hỏi vì sao, La Chú giải thích là như thế chứng tỏ nó đang mất nước.

Vi-rút chủ yếu tấn công vào dạ dày, Bò sữa nhỏ hẳn là không ăn được gì nên phải duy trì tiêm glucose vào tĩnh mạch để duy trì sự sống, mất nước cũng chỉ có thể bổ sung theo đường truyền dịch.

Ngày đầu tiên nằm viện phải tiêm thuốc xây dựng lại interferon cho Bò sữa nhỏ, La Chú tiêm cho nó một mũi k1ch thích tăng số lượng bạch cầu trong cơ thể nó, tăng cường hệ miễn dịch.

Bò sữa nhỏ nằm trên đệm trong lồ ng giữ nhiệt, chi trước nhỏ xíu bị đâm kim truyền dịch.

Trong thời gian tiếp nhận điều trị này nó phải tiêm thuốc và truyền dịch suốt nên dùng kim luồn (*) đưa sẽ giúp giảm bớt đau đớn do phải đâm kim nhiều lần.

(*) Gốc là留置针, tui cũng không biết nó là kim gì, hỏi bạn học điều dưỡng thì nó bảo chưa thấy bao giờ nên để tạm là kim luồn, mn có biết thì hãy cmt thông não tui ;;
Đường Ngật xin nghỉ phép ở lại bệnh viện chăm Bò sữa nhỏ một ngày, thỉnh thoảng còn sang thăm Phú Quý đang bị cách li một mình ở phòng khác nữa.

Mèo nhỏ nghiêng đầu muốn cọ cọ Đường Ngật nhưng chỉ chạm được mặt kính trong suốt lạnh lẽo.

Khuôn mặt có vẻ không thông minh lắm thường ngày giờ như có thể thấy được nó đang lo lắng cho Đường Ngật.

Đường Ngật áp tay lên tấm kính như đang xoa đầu nó, trong lòng rất buồn.

Cứ một chốc là lại có y tá đến kiểm tra tình hình của Bò sữa nhỏ, làm theo chế độ cho bệnh nhân bệnh nặng cần quan sát kĩ.

Tiểu Cảo chủ động tới hỏi: “Bác sĩ La ơi, tối nay có cần người trực đêm không ạ? Nó còn nhỏ quá, tình hình vẫn chưa ổn định, còn nguy cấp quá nên em hơi lo, hay tối nay cứ để em ở lại trực cho nhé.”
La Chú nhìn Đường Ngật một cái rồi nhỏ giọng nói: “Thế thì cực cho em rồi, sáng mai em và Mục Tuyết Nhiễm thay ca xong thì về nhà nghỉ ngơi đi.”
Đường Ngật nhìn về phía hai người: “Bác sĩ La, em, em ở lại đây trông nó được không?”
La Chú sững sờ, Đường Ngật muốn ở lại đây…
Hắn nhanh chóng phản ứng lại, giọng vẫn như cũ: “Tiểu Cảo, đêm nay anh trực cho, em cứ tan làm như bình thường đi.”
Tiểu Cảo nhìn Đường Ngật rồi lại nhìn La Chú, đầu nhanh chóng nhảy số, không nói thêm một câu thừa thãi nào mà làm theo sắp xếp của hắn.


Đến tám giờ, mọi người tan tầm.

Bác sĩ Vạn và Chu Hồi ở dưới tầng.

Hôm nay đến phiên họ trực ca tối, đến mười một giờ mới hết ca về nhà được.

La Chú lấy một quyển sách trên giá sách của Vương Băng Ngu đưa cho Đường Ngật giết thời gian, bản thân cũng bê laptop lên tầng hai.

Trên này có một cái giường xếp chật hẹp có thể làm chỗ nghỉ tạm cho người trực đêm lúc buồn ngủ hết chịu nổi.

La Chú dặn Đường Ngật nếu mệt quá thì cứ nằm lên đó nghỉ một chốc.

Đường Ngật nghe xong gật đầu, tiếp tục quan sát Bò sữa nhỏ.

“Nó còn chưa có tên nữa.” Đường Ngật chợt nói.

La Chú nhìn cậu: “Em lấy tên cho nó đi, cái tên chứa kì vọng của người đặt có sức mạnh thần bí đấy.”
Đường Ngật quay lại nhìn hắn: “Em chỉ mong nó khỏe mạnh.”
“Vậy thì gọi nó là Khỏe Mạnh.” La Chú nháy mắt.

Trên mặt Đường Ngật thoáng chút tươi cười: “Thế thì tùy tiện quá đó.”
“Tùy tiện chỗ nào chứ, không phải biểu đạt rất rõ nguyện vọng của em à? Tên đơn giản càng dễ nuôi ấy chứ.” La Chú cười nói.

Vì thế nên Bò sữa nhỏ đã được đặt một cái tên thẳng thắn không có ý nghĩa sâu xa gì, Khỏe Mạnh.

Đường Ngật nghiêm túc nhìn hắn: “Bác sĩ La, anh là người tốt nhất mà em từng gặp.”
Một câu nói xuất hiện đột ngột, trực tiếp đến độ khiến người ta khó mà đỡ nổi.

Hầu kết La Chú trượt lên trượt xuống, lần đầu tiên cảm thấy vốn từ của mình thật nghèo nàn.

Hắn chỉ có thể nói lại lời cậu: “Em cũng là người tốt nhất mà anh từng gặp.

Để Đường Ngật ở lại đây một đêm là một quyết định rất mạo hiểm, La Chú không biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Hắn chưa từng thử ở cùng một chỗ với Đường Ngật vào buổi tối bao giờ, mèo nhỏ Phú Quý chỉ cách bọn họ có một phòng cách li.


Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt nài nỉ của Đường Ngật, quỷ thần xui khiến mà đồng ý, thậm chí còn ở lại với cậu luôn.

La Chú cẩn thận suy đoán phân tích những hậu quả có thể xuất hiện, tựa hồ không có gì ghê gớm lắm.

Đơn giản là để Đường Ngật mở mang tầm mắt xem hắn có thể ‘ngủ’ say như chết đến cỡ nào.

Ừm, thế thì không còn gì phải xoắn nữa, đêm nay hắn muốn ở cạnh Đường Ngật.

La Chú quyết định ba giờ sáng sẽ đi vào kiểm tra sức khỏe của Khỏe Mạnh.

Đường Ngật cuối cùng vẫn không chịu nổi, đi tới giường xếp nằm ngủ một chốc, hẹn giờ ngủ hai tiếng.

La Chú còn chưa buồn ngủ, tiếp tục đọc tài liệu trên máy tính, thỉnh thoảng còn đi thay dịch truyền cho Khỏe Mạnh.

Thời gian trôi rất nhanh, đồng hồ báo thức của Đường Ngật đúng giờ vang lên.

La Chú bị âm thanh làm giật mình, bấy giờ mới dời mắt khỏi máy tính, hắn xem nhập tâm quá.

Nhắm mắt xoa xoa sống mũi, giảm bớt sự mệt mỏi của hai mắt.

Không để ý cái đã muộn thế này rồi… La Chú chợt hoảng hốt, trợn mắt nhìn đồng hồ ở góc phải màn hình, xác định giờ đã qua mười hai giờ.

Hắn nâng tay xác nhận nhiều lần rồi đứng dậy đi tới trước mặt Đường Ngật, căng thẳng nhìn vào mắt cậu.

Mặt hai người rất gần nhau, cơ hồ chóp mũi chạm nhau, hai mắt không hề chớp lấy một lần.

La Chú nhìn thấy rõ khuôn mặt mình trong đôi mắt ấy.

Hắn tới gần quá mà dường như còn chưa định đi, Đường Ngật sắp nhìn đến lé mắt, không hiểu mô tê gì: “Sao vậy anh?”
La Chú cười rộ lên, không nói gì.

Đêm nay hắn không biến thành mèo.

Diên có lời muốn nói:
Sắp tới tui sẽ rất bận và không thể theo lịch up cố định tuần 3c như cũ nên mọi người đừng chờ nha, hiện tui cũng không thể hứa hẹn được gì ;;.


Bình luận

Truyện đang đọc