[HỒ LY TINH HỆ LIỆT NHẤT BỘ) - KIM HỒ

Kim Hồ lấm la lấm lét từ cửa phòng thò đầu ra, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, xác định cả hành lang không có một bóng người, lập tức rón rén bước ra khỏi cửa phòng, vội vã men theo hành lang tới phòng Nam Cung Thắng. Đôi khi còn nhìn chung quanh, giống như đang tránh mặt người nào.

Đến cửa thư phòng, Kim Hồ ghé tai vào cửa nghe ngóng, khẳng định trong phòng không có âm thanh, nhẹ tay gõ cửa.

“Vào đi.” Âm thanh Nam Cung Thắng truyền ra.

Kim Hồ lại cẩn thận nhìn hành lang bốn phía, chắc chắn không có ai theo sau, nhanh chóng mở cửa thư phòng, lách mình vào.

Nam Cung Thắng nhìn thấy hắn hành động giống như kẻ trộm, hơi buồn cười, đứng dậy tiến ra đón, ôm Kim Hồ hỏi: “Ngươi đang làm cái gì vậy? Làm kẻ trộm a.”

Kim Hồ đấm nhẹ vào ngực hắn, sẵng giọng: “Cũng không ngẫm lại xem là ai hại ta?”

“Là ai? Nói cho ta biết. Ai lớn mật như vậy, dám khi dễ ngươi, nói đi, ta báo thù cho ngươi.”

Kim Hồ đẩy hắn ra, tiến lên phía trước vài bước, đợi cách xa một chút, xoay người lại, nói: “Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.”

Nam Cung Thắng chỉ vào chính mình, hỏi ngược lại: “Ta?”

“Đúng vậy.” Kim Hồ gật gật đầu.

Nam Cung Thắng tiến lên vài bước, hỏi: “Ta làm sai cái gì? Nói ra, ta sẽ sửa.”

Kim Hồ hỏi ngược lại: “Ngươi vì cái gì muốn đem tên họ Trần kia lưu lại?”

Nam Cung Thắng đáp: “Trần huynh cùng ta nhiều năm là tri giao hảo hữu, cũng đã lâu không gặp. Lần này vất vả lắm mới có cơ hội gặp nhau, đâu có lý do gì lại đuổi người ta đi. Chẳng lẽ ngươi ghen, yên tâm, ta cùng với Trần huynh chỉ là bạn tốt, tuyệt không có ý tứ khác.”

Kim Hồ bất an nói: “Nam Cung Thắng, trực giác của ta cho biết, lưu hắn lại, cảm tình của ngươi đối với ta nhất định có ảnh hưởng.”

Nam Cung Thắng ôm chặt Kim Hồ, ý đồ trấn an tinh thần hắn, nói: “Không cần lo lắng, ta nhất định vẫn sẽ yêu ngươi, bất luận xuất hiện tình huống gì.”

“Thật vậy sao? Nam Cung Thắng. Ý ta định nói là, ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu ta khác với người bình thường, ngươi sẽ cảm thấy thế nào?”

“Cái gì mà khác người? So với người bình thường còn anh tuấn tiêu sái hơn? Hay là so với người bình thường trắng trẻo hơn?”

Kim Hồ rất muốn nói với hắn, ta không phải là người, là yêu hồ. Nhưng lại nghĩ đến việc sau khi biết chân tướng, Nam Cung Thắng nhất định sẽ có thái độ ghét bỏ, không có dũng khí để mở miệng.

“Đừng nói mấy lời đó, ngươi không thấy chúng ta đã lâu không gặp sao? Ta rất nhớ ngươi.” Nam Cung Thắng ôm chặt hơn một chút.

Kim Hồ tinh tường cảm giác được dục vọng của Nam Cung Thắng đã sớm bung lên, đỏ mặt mắng: “Nam Cung Thắng, ngươi thực là đại sắc lang.”

Kim Hồ cũng là nhiều ngày không cùng Nam Cung Thắng thân mật, tâm đã động từ lâu, tuy rằng mạnh miệng, khẩu khí có vẻ muốn cự tuyệt nhưng vẫn phản ứng lại.

Nam Cung Thắng nhận ra Kim Hồ đã ngầm đồng ý, từ từ thu lại vẻ tươi cười, mắt tối dần, lộ rõ mật ý… Hắn nâng khuôn mặt đỏ bừng của Kim Hồ lên, hôn thật sâu.

Kim Hồ tâm trí đánh ầm một tiếng, động tác trở nên cứng nhắc, tim đập điên cuồng, hơi nóng nhanh chóng bao phủ hắn, trói buộc lý trí. Nhiều ngày bất an trong lòng hắn được nụ hôn nồng nàn an ủi, thỏa mãn thở dài một tiếng, lập tức toàn thân bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt hừng hực cháy. Hai người bọn họ lúc đó, không còn phân biệt người hay yêu, chỉ còn lại mỗi bản năng dây dưa cuồng nhiệt giao hoán…

Lý trí hóa tro tàn, triền miên điên cuồng cháy sạch…

Khuôn mặt trầm tĩnh say ngủ của Nam Cung Thắng chìm trong ánh sáng, hai vai cường tráng rộng lớn cùng lồng ngực vô cùng đẹp đẽ, trông giống như một pho tượng tuấn mĩ. Kim Hồ nhìn gương mặt khi ngủ của hắn, trong lòng ngầm khoan khoái, dục vọng đã lâu chưa được thỏa mãn nay đã được lấp đầy.

Vấn đề là…

Hắn không phải muốn tới tìm Nam Cung Thắng thương lượng chuyện nghiêm túc ư? Làm sao lại bất tri bất giác, ù ù cạc cạc, mơ hồ cùng hắn làm thành hảo sự này?

Thế nhưng lúc Nam Cung Thằng hôn trụ môi hắn, hôn khắp nơi trên cơ thể hắn, hắn chỉ biết khàn khàn rên rỉ, cấp bách hi vọng Nam Cung Thắng tiến vào bổ khuyết nhiều ngày trống rỗng.

“Việc này cũng không quan trọng, hiện tại nên làm thế nào cho phải?” Kim Hồ nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, trong lòng bất ổn, “Nếu để cho người ta trông thấy, có thể sẽ lớn chuyện.” Kim Hồ chính là tiểu hồ ly ngây thơ da mặt rất mỏng.

Kim Hồ không chút nghĩ ngợi nhanh chóng bò dậy, do động tác quá mạnh làm tác động đến bộ phận tư mật đã vận động quá độ. Nhưng hắn ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ đánh thức Nam Cung Thắng, cuối cùng chẳng thể thoát ly.

Kim Hồ phát huy bản tính hồ ly, tỉnh táo nhanh nhẹn hành động, chạy nhanh từ thư phòng trở về phòng của mình, nhưng tình cờ trông thấy một thân ảnh không thể ngờ trước.

Lòng hiếu kỳ của Kim Hồ nổi dậy, rón ra rón rén theo sát đằng sau.

Bóng dáng phía trước rất cảnh giác, vừa đi vừa nhìn xung quanh, tựa hồ rất sợ có người chú ý.

Kim Hồ trong lòng thầm nghĩ, Nam Cung Lợi kể từ sau đêm đó tại Đào Liễu Lâu, toàn bộ dường như thay đổi cả, trước kia luôn tự nhận phong lưu, ngẩng đầu ưỡn ngực, về sau trở nên uể oải không phấn chấn, có nỗi niềm gì đấy. Mấy ngày qua lại càng trầm trọng thêm, ở trong chính nhà mình, lại có hành vi như kẻ trộm. Kim Hồ vừa nghĩ vừa lắc đầu, không bình thường, tuyệt đối không bình thường. Càng gia tăng quyết tâm theo dõi của hắn.

Chỉ thấy Nam Cung Lợi đi tới một góc hẻo lánh ở phía sau ngọn núi giả trong hoa viên, Kim Hồ cũng không dám đến quá gần. Liền cúi người nấp sau cây đào cách đó bảy tám bước dài, tuy rằng nhìn không thấy bóng người, nhưng ít nhất có thể đại khái nghe được.

Âm thanh Nam Cung Lợi vang lên, cố ý đè thấp giọng, nói không rõ ràng, “Ngươi có thể ở đây, nhưng không được nói lung tung, cũng không được làm càn.”

“Ha? Theo ý của ngươi, cái gì là nói lung tung? Cái gì là làm càn?” Âm thanh khác vang lên.

Đằng sau cây đào Kim Hồ trố mắt, chỉ có thể dùng sức che miệng lại, mới có thể nén tiếng thét chói tai vì xúc động. Đây chính là người hắn nhiều ngày nay trốn tránh – Trần Phong Khi! Kim Hồ thật muốn dùng sức nện chính mình, bản thân chẳng phải đang tự dâng mình lên tới cửa, để người ta túm được. Nhìn trái nhìn phải, nghĩ bụng phải kiếm cơ hội để đào thoát.

Đột nhiên “Bốp!” Một âm thanh vang lên, Kim Hồ sững lại, lòng hiếu kỳ khiến hắn ló đầu ra dòm, chỉ thấy Nam Cung Lợi giơ tay lên cao, còn Trần Phong Khi mặt nghiêng sang một bên, trên mặt còn nguyên chưởng ấn có thể thấy rõ.

Kim Hồ tuy rằng không thích Nam Cung Lợi, nhưng hiện tại cũng muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ai bảo Trần Phong Khi làm cho hắn trong lòng chán ghét.

Trần Phong Khi đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn về hướng Kim Hồ đang núp, Kim Hồ vội vàng lui đầu, tim bang bang đập loạn cả lên.

“Này, họ Trần kia, tóm lại, ngươi không được đem chuyện buổi tối ngày hôm đó nói ra.”

“Buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi không cần phải giả vờ, biết rõ còn hỏi!” Trong thanh âm của Nam Cung Lợi lửa giận gia tăng.

“Là ngươi ôm ta cứng ngắc, còn dùng hai chân quấn lấy thắt lưng của ta, còn gắt gao cuốn lấy ta, cũng là ngươi cao giọng rên rỉ gọi ta không ngừng tiến vào trong cơ thể ngươi? Đến cuối cùng là thế nào đây?” Trần Phong Khi thanh âm khàn khàn, cực kỳ giống như đang tán tỉnh tình nhân giữa lúc thượng trên giường.

Kim Hồ nghe được trên mặt lửa nóng, chắc mẩm mặt Nam Cung Lợi cũng rất khó coi. Kim Hồ bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai bọn họ hai người là cái quan hệ này.

“Buông tay!” Nam Cung Lợi thanh âm đột nhiên cao vút lên, tựa hồ đang dùng sức giãy dụa.

“Không ai có thể đánh ta hai lần!” Trần Phong Khi thanh âm trở nên đứng đắn hẳn lên, bên trong có hàm chứa uy hiếp. “Ta phải làm gì để trừng phạt ngươi đây? Tiểu dã miêu của ta.” Thanh âm càng về sau càng trầm thấp, cuối cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

“Ngươi…” Kim Hồ cố gắng nghe trộm, kết cuộc chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ, âm thanh quần áo cọ xát, thanh âm môi kề môi. Xem ra bọn họ đang ở đó thực hiện những hành vi không nên chút nào.

Không biết đã bao lâu, Kim Hồ đứng đến mức chân đã mỏi. Mới nghe thấy âm thanh của Nam Cung Lợi, “Trần Phong Khi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Nói xong, Nam Cung Lợi nhặt áo dưới đất vội chạy ra ngoài.

Trần Phong Khi cũng sửa sang lại ống tay áo, chậm rãi nói: “Không thể tưởng tượng được, Nam Cung phủ lại có nhiều chuột như vậy! Đã vậy còn lớn mật, công nhiên ở sau cây đào hoạt động.”

Kim Hồ cả kinh, xem ra chính mình đã sớm bị phát hiện, đang định kiên gan bất chấp đi ra.

“Trần huynh, ngươi ở đây làm gì vậy?” Thanh âm của Nam Cung Thắng truyền tới.

Kim Hồ trong lòng thả lỏng, biết bản thân tạm thời an toàn.

“Không có gì. Đang ở đây thưởng thức phong cảnh, giả sơn (ngọn núi giả) của Nam Cung phủ quả nhiên không khác gì động tiên a!”

“Khó mà được Trần huynh ưa thích. Có điều, Trần huynh, khóe miệng của ngươi thế nào lại chảy máu?”

“Không có gì đáng ngại, chỉ là vừa bị tiểu dã miêu cắn cho một phát.”

“Nói đến tiểu dã miêu, Trần huynh ngài thuần phục được không?”

“Không cần hấp tấp, từ từ mà tiến, mới thú vị.”

Kim Hồ nghe xong buồn cười, Nam Cung Lợi coi như đụng phải đối thủ. Chỉ là không biết cuối cùng rốt cuộc là ai sẽ bại trong tay ai.

Nam Cung Thắng lại hỏi: “Trần huynh, có nhìn thấy Kim Hồ đâu không?”

Kim Hồ trong lòng nổi nóng, mắng thầm: “Nam Cung Thắng ngu ngốc, đúng là chưa đánh đã khai.”

“Đâu đây thôi,” Trần Phong Khi chậm rãi nói, khiến cho Kim Hồ trong lòng bị giày vò, “Không có a, bất qua ta tới xem một con chuột lớn.”

Nam Cung Thắng không hiểu lắm, không rõ trong lời hắn có ý gì khác, đáp: “Ta sẽ gọi người tới thả mèo, đuổi chuột.”

“Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi uống một chén. Tâm tình của ta đang tốt, muốn uống nhiều một chút.”

Nam Cung Thắng cười nói: “Thế thì có gì là khó, tiểu đệ nhất định phụng bồi.”

Nghe tiếng xa dần, hai người cũng đã rời khỏi.

Đợi bọn hắn đi được một lúc, Kim Hồ đang căng thẳng chợt chùng xuống, hai chân rốt cuộc chống đỡ không nổi cơ thể, cả người quỳ trên mặt đất, hai tay chống xuống đất, lớn tiếng thở hổn hển.

Trần Phong Khi này thật không đơn giản, chính mình cho dù không đối diện với hắn, vẫn như cũ, cảm giác được trên người hắn tỏa ra khí thế mãnh liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc