[HỒ LY TINH HỆ LIỆT NHẤT BỘ) - KIM HỒ

Trên núi Thúy Vi, từ giữa sườn núi trở lên, dần dần ngập đầy mưa bụi, sương khói mịt mờ, tầm nhìn cực ngắn, nếu không phải người quen đường núi, sợ là không thể vào đến nơi. Cho nên núi Thúy Vi mới có nhiều cảnh vật khác thường quái lạ, giống trong truyền thuyết thần tiên quỷ quái.

“Uy… Kim Hồ… còn phải đi bao lâu mới tới a?” Chi Chi chống gậy, thở dốc hỏi.

“Còn lâu lắm!” Phía trước truyền đến âm thanh đáp trả của Kim Hồ, nhưng thân ảnh đã bị sương mù che phủ.

“Ta… thật sự… đi không nổi nữa.” Chi Chi đặt mông ngồi lên một tảng đá, “Ta phải nghỉ một chút.”

“Chi Chi tỷ, đi thêm vài dặm nữa rồi hẵng nghỉ ngơi. Cứ tốc độ này, một tuần nữa cũng không lên tới được.” Kim Hồ nhẹ nhàng quay trở lại, cau mày nói.

“Ta… từ trước đến giờ… chưa bao giờ đi nhiều như vậy. Thật sự… là đi không nổi.” Chi Chi không hề cường điệu, nàng ngay cả thở cũng còn không nổi, đừng nói là leo núi.

Kim Hồ cùng tiểu hoàn ngồi xuống.

Kim Hồ khịt khịt mũi, nói: “Ta cũng cảm thấy có chút không bình thường.”

“Có cái gì không bình thường?” Tiểu hoàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, hỏi: “Có cái gì là không ổn a? Kim Hồ thiếu gia ngài đừng dọa ta, lá gan của ta nhỏ lắm đó.”

Chi Chi an ủi nói: “Đừng nghe hắn nói, rõ ràng đang là ban ngày, làm gì có cái gì không ổn?”

Kim Hồ lắc đầu, “Không phải thần tiên quỷ quái. Giống như có người đã xông vào, ta ngửi được mùi hương của người lạ.”

Tiểu hoàn cũng bắt chước, dùng sức hít hít vài cái, “Không có a! Chỉ có hương hoa mai thôi.”

Chi Chi cười nói: “Hắn lừa ngươi đó. Kim Hồ, ngươi đâu phải chó? Làm sao có cái mũi thính như vậy.”

Kim Hồ không hiểu phần chế nhạo bên trong, còn thật thà giải thích nói: “Người phàm đều nói chó có cái mũi cực thính, kỳ thực là ngộ nhận. Loài chó là sinh vật đáng ghét như vậy, làm sao so được với cái mũi thính của chúng ta.”

Chi Chi cùng tiểu hoàn dù đã sớm quen với điên ngôn điên ngữ của Kim Hồ, cũng không khỏi kinh ngạc.

Sau đó, Chi Chi dần khỏe lại, chỉnh đội hình năm bước, nghỉ ngơi một chút rồi lại hướng động hồ ly trên núi Thúy Vi tiếp tục đi tới.

Rừng cây rậm rạp y như mê cung, ba người sít sao đi cạnh nhau, đi tuốt đằng trước là Kim Hồ, nện bước một cách cứng ngắc. Không biết sau bao lâu, phía trước đột nhiên xuất hiện nhiều tia sáng, “Đến rồi, chạy đến đó đi.” Kim Hồ kinh hỉ kêu lên.

“Cái gì đến rồi?” Đằng sau hai người thò đầu lên hỏi.

Kim Hồ chỉ vào chỗ phát ra ánh sáng, kêu lên: “Nơi đó chính là nhà của ta.”

“Cảm ơn trời đất, rốt cục cũng đến rồi.” Hai người đồng thời cầu nguyện. Nghe giọng nói, các nàng e là cũng đã mệt gần chết, sớm biết phải nhọc như vậy, sẽ không tỏ ra mạnh mẽ, ngoan ngoãn ở lại Nam Cung phủ cho rồi.

Kim Hồ vội vã, chạy về phía ánh sáng thật nhanh. Về đến nhà rồi, hắn trong bụng kêu lên. Khoảng thời gian này, ủy khuất, phiền muộn cũng như thương tâm trong lòng tạm thời tiêu biến.

Theo hướng chạy của hắn, ánh sáng càng lúc càng mãnh liệt. Cuối cùng, Kim Hồ ra sức nhảy, đạp lên nhánh cây trên mặt đất, ánh sáng mặt trời mãnh liệt trực tiếp chiếu trước mắt hắn, mắt do ở lâu trong rừng cây phủ đầy sương mù, nhất thời bị chói, Kim Hồ đứng lại, đột nhiên mở mắt thật to nhìn thẳng vào mặt trời, không để ý cảnh đẹp trước mắt, dùng hết sức để hít thở không khí mới mẻ trên đỉnh núi, lớn tiếng kêu lên: “Ta, Kim Hồ, đã về rồi!”

“Ngươi rốt cục cũng đến rồi.” Một âm thanh quen thuộc vang lên.

Kim Hồ sau khi nghe thấy thanh âm, lập tức choáng váng. Là hắn nhìn thấy ảo giác sao? Đường đường Nam Cung phủ Đại thiếu gia làm sao có thể xuất hiện trên đỉnh núi Thúy Vi hiếm có dấu chân người?

Nhất định là ngày có chút suy nghĩ, đêm có điều tưởng nhớ, tư niệm quá độ mới xuất hiện ảo giác, ha ha ha… Kim Hồ ngây ngô cười lớn, còn vỗ vỗ vào đầu mình, cho rằng có thể làm thế để thoát khỏi tưởng niệm quá độ mà sinh ra ảo ảnh, đánh tan hình ảnh thâm tình trước mắt… nhưng hình ảnh kia lại động đậy, càng lúc càng tới gần, trực tiếp đi tới trước mặt hắn.

Rốt cuộc, lúc khí khái nam tử trầm ổn quen thuộc vây xung quanh hắn bốn phía, Kim Hồ mới nhận ra, đây quả thực là hắn! Không khỏi lệ nóng quanh tròng.

“Kim Hồ…” Thanh âm trầm thấp ôn nhu của hắn hóa thành thành phẫn nộ, nhưng ẩn chứa thâm tình, cầu xin, tựa hồ sợ rằng lớn tiếng sẽ dọa chết người đứng trước mặt.

“Nam Cung thiếu gia, làm thế nào lại rảnh rang đến vậy? Lên chỗ gió lạnh để ngắm cảnh xa xăm a? Quả nhiên rất có hứng thú.” Kim Hồ trong ngực kinh hoàng sôi sục, tưởng niệm khiến cho xúc động trở nên mãnh liệt, chỉ muốn dựa đầu vào lồng ngực người đối diện, khẽ hôn lên môi, vĩnh viễn không buông. Nhưng biểu tình phẫn nộ cùng ngôn ngữ đả thương lúc hắn rời đi đã tổn thương hắn. Hắn đành phải nắm chặt tay, lấy móng tay nhọn cắm vào lòng bàn tay, khiến bản thân bình tĩnh, trấn định, dùng ngữ khí dường như chẳng có việc gì để cùng người đó nói chuyện.

Nam Cung thiếu gia!? Nam Cung Thắng!?

Chi Chi và tiểu hoàn theo sau vừa đuổi tới cơ hồ còn tưởng bản thân nghe lầm. Nhưng khi nhìn kỹ, quả thực chẳng thể nghi ngờ. Các nàng không ngừng cười trong ánh mắt.

Không thể trách các nàng, chỉ là bộ dạng Nam Cung Thắng lúc này quá sức chật vật. Có lẽ do không quen đường núi, Nam Cung Thắng hẳn là đã qua rất nhiều chặng đường trắc trở, vẻ mặt tiều tụy vất vả, giày dưới chân đóng kín toàn bùn, hơn nữa còn bị gai rừng đâm kéo, y phục trên người đầy lỗ thủng, có thể thấy được cả da thịt. So với trang phục chỉnh tề lúc trước, bộ dạng hào hoa phong nhã quả thực cách biệt một thời một vực.

“Kim Hồ, thật may là ngươi đã về rồi? Ta mãi vẫn không tìm thấy ngươi, thật sự là lo lắng muốn chết. Dù sao thì may mắn là cuối cùng ta cũng đã tìm thấy ngươi!” Đôi mắt nồng nhiệt thâm tình của Nam Cung Thắng bất luận là kẻ nào cũng không thể tiếp nhận, nay đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Kim Hồ, cầm lòng không đặng đem hắn ôm vào lòng. “Cả ngày không gặp… ta rốt cuộc cũng được nhìn thấy ngươi…”

Không được mềm lòng, hãy nhớ lại những gì hắn đã làm với ngươi, không được mềm lòng… Kim Hồ dằn lòng khuyên răn chính mình, không ngừng thuyết phục bản thân không được đắm chìm trong điềm ngôn mật ngữ (lời nói mật ngọt), nhu tình vạn chủng (các loại tình cảm dịu dàng).

Chi Chi cùng tiểu hoàn bên cạnh đã sớm tuyển chọn tầm nhìn tốt, ngồi lên một tảng đá, chuẩn bị xem kịch hay.

“Nam Cung thiếu gia, ta không rõ ý của ngài.” Kim Hồ tâm tư gắng gượng, vùng vẫy thoát khỏi cái ôm. “Ta trị bệnh cho ngài, sau đó về nhà tiếp tục tu hành là chuyện đương nhiên. Ngài cần gì phải lên núi, chật vật đến như vậy để tìm người? Hơn nữa ngài đây thân phận tôn quý, Nam Cung phủ mọi chuyện đều không thể rời ngài ra. Làm sao có thể đến chỗ này? Vạn nhất lạc đường, cũng không phải là chuyện đùa. Ta cũng không đảm đương nổi.” Hắn càng nói, trong giọng càng bớt phẫn uất, chỉ còn tâm ý lo lắng nồng đậm.

“Phúc Bá bọn họ sao lại không ngăn cản ngươi?” Kim Hồ oán giận nói.

“Nếu không có ngươi, cho dù trở thành hoàng đế lão tử, ta cũng không cần. Huống chi chỉ là Nam Cung gia.” Nam Cung Thắng đắm đuối nhìn hắn, hối hận nói, “Kim Hồ, là ta có lỗi. Buổi chiều hôm đó đối với ngươi đã làm chuyện quá đáng…”

“Hừ…” Kim Hồ hai má đỏ bừng, khóe mắt liếc xéo hai tai dựng hẳn lên, lo rằng Chi Chi cùng tiểu hoàn có thể nghe được, vội che miệng Nam Cung Thắng, thấp giọng uy hiếp nói: “Ngươi nếu dám ở chỗ này nói ra, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết, cả đời không tha thứ cho ngươi!”

“Được, ta không nói. Ngươi nếu cả đời không tha thứ cho ta, ta thật sự sống không bằng chết.” Thanh âm Nam Cung Thắng xuyên qua kẽ hở mơ hồ vang lên, nhưng người trước mặt hắn là Kim Hồ vẫn có thể nghe rất rõ ràng.

Sống mũi hắn cay cay, tựa như bị người ta nện cho một quyền, tình cảm bao trùm ở bên ngoài khiến khôi giáp lãnh tĩnh của lý trí cũng phải tróc ra.

“Ngươi chẳng qua lâu ngày nằm trên giường bệnh, không mở mang kiến thức nhiều. Chờ đến lúc ngươi gặp nhiều nữ hài tử, sẽ giống ngày hôm đó đuổi ta đi.” Kim Hồ trong thanh âm phảng phất chất chứa sự chua xót.

“Trời đất chứng giám, ta không có ý đuổi ngươi đi.” Nam Cung Thắng kéo tay hắn xuống, kích động kêu lên.

“Ngươi rõ ràng là kêu ta cút đi!” Kim Hồ hổn hển quát, sao lại có loại người như vậy, đã nói mà không chịu nhận.

“Ta chỉ bảo ngươi ra khỏi phòng.” Nam Cung Thắng giải thích nói.

“Nhưng ngữ khí của ngươi thực rất hung dữ, còn không thèm nhìn ta.” Kim Hồ ủy khuất nói.

Nam Cung Thắng nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của hắn, dằn lòng giải thích rõ ràng: “Rõ ràng là ngươi nói không được, ta đành phải nhịn dục vọng xuống không được phát tiết. Là nam nhân ai chẳng hỏa đốt.”

“Vậy sao ngươi không nói rõ.” Kim Hồ trên mặt phiếm hồng, kề lỗ tai Nam Cung Thắng nhỏ giọng nói: “Thực ra ta không phải là không muốn, chỉ là không nghĩ bị trói hai tay, không được chạm vào ngươi.”

“Trời ạ, sao ngươi không chịu nói cho rõ!” Nam Cung Thắng được hắn kêu lên.

“Uy, đừng có đem hết lỗi đẩy sang cho ta. Còn không phải vì ngươi đem ta trói lại, mới gây ra nhiều chuyện vậy sao.”

Chi Chi cùng tiểu hoàn bên cạnh hiểu ra bèn cười, nguyên lai Nam Cung thiếu gia có sở thích đặc biệt, Kim Hồ không muốn, hai người bởi vì chuyện phòng the không thể hòa hợp, cuối cùng ầm ĩ một trận.

Nam Cung Thắng nhìn thấy các nàng tươi cười, biết hình tượng của chính mình vừa bị hủy hoàn toàn, để phòng ngừa Kim Hồ nói thêm điều gì, đành phải đối hắn xin tha: “Đúng, ngươi nói đúng, tất cả đều là ta không đúng. Chúng ta trở về rồi nói sau!”

“Không cần.” Kim Hồ ngang ngạnh nói.

“Ngươi thật sự không theo ta trở về.” Nam Cung Thắng nghẹn ngào trong cổ họng, trong đầu đã sớm có dự cảm hiện ra, “Trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?” Kim Hồ lần này đúng sai phải tranh khẩu khí, nhất định phải bắt Nam Cung Thắng nhượng bộ trước.

“Trừ phi ngươi… ngươi chưa từng… thích ta.” Nam Cung Thắng vẻ mặt bi thương, bốn chữ sau cùng cơ hồ từ trong kẽ răng mà ra.

Kim Hồ nhìn vẻ mặt của hắn, nếu hắn lại dám mạnh miệng, chỉ sợ Nam Cung Thắng hiểu sai ý bỏ đi, hai người lúc ấy sẽ chẳng thể vãn hồi. Hắn chịu chấn động lớn, cước bộ lảo đảo lui ra sau, “Quả là bất công…” Rõ ràng là Nam Cung Thắng đuổi hắn đi trước, chính hắn cũng vô cùng yêu Nam Cung Thắng, thậm chí đã sớm cho qua kế hoạch thành tiên, làm sao có thể trợn mắt nói dối phủ định sự thật, sau đó thì chẳng những trong tâm Nam Cung Thắng mà ngay cả trong lòng hắn cũng lưu lại vết thương khó có thể phai mờ?

“Chỉ cần ngươi thật sự chán ghét ta, nửa điểm củng không yêu ta, vậy thì…” Nam Cung Thắng nặng nề đau buồn nhận mệnh trong tuyệt vọng, trái tim hắn khắc sâu đau đớn. “Ta sẽ buông tay, cho ngươi được tự do.”

Nhìn ánh mắt tan nát cõi lòng của Nam Cung Thắng, Kim Hồ cảm thấy tâm tư dường như bị người ta siết chặt, không thể hô hấp bình thường.

“Ta yêu ngươi, chính là nghĩ rằng ngươi không cần ta, cho nên mới rời đi.” Kim Hồ thốt lên, lưu lại nước mắt ủy khuất.

Nam Cung Thắng không biết nên nhẹ nhõm hay nên mừng như điên, nên cười hay nên giận, Kim Hồ đối với hắn một chút tin tưởng cũng không có.

“Ta xin lỗi,” Nam Cung Thắng thâm tình ôm hắn, hôn lên giọt nước mắt, nhẹ giọng an ủi nói: “Ta từ giờ về sau sẽ không bao giờ… đối với ngươi lớn tiếng nói chuyện, bảo ngươi đi nữa. Thực ra ta chỉ là nóng giận bốc lên đầu, có chút bất cẩn nói ra.”

Kim Hồ hỏi: “Ngươi đến tột cùng là giận cái gì?”

Nam Cung Thắng nghiêm nghị nhìn Kim Hồ đầy thâm ý, “Ta giận ngươi, cùng Trần Phong Khi nói nhỏ, lại không cho ta biết.”

“A, cái đó à!” Kim Hồ nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nén giận, Trần Phong Khi quả nhiên là sao chổi, gặp hắn nhất định không có chuyện tốt.

“Đúng rồi, các ngươi đến cuối cùng đã nói cái gì?”

“Chính là nói… không được, không thể nói cho ngươi biết.” Kim Hồ không muốn để Nam Cung Thắng biết được tướng mạo vốn có, sợ sẽ khiến Nam Cung Thắng xa lánh, sợ hãi mình. Tưởng tượng đến ánh mắt ghét bỏ của Nam Cung Thắng, Kim Hồ trong lòng như dao cắt.

Nam Cung Thắng nheo nheo mắt, Kim Hồ không khỏi rụt cổ lại, sợ Nam Cung Thắng lại không vui, vội vàng nói lớn: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng!”

Nam Cung Thắng ánh mắt chứa đầy thâm ý chăm chú nhìn Kim Hồ, trầm mặc một lát.

Ngay tại lúc Kim Hồ cảm thấy khó khăn, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh, Nam Cung Thắng mở miệng, “Không nói cũng được, chúng ta đi về cái đã!”

Kim Hồ cùng lúc thả lỏng, lại cảm thấy không được ổn, hỏi: “Ngươi thật sự không muốn biết sao?”

“Nếu ta nói muốn, ngươi sẽ nói cho ta biết sao?” Nam Cung Thắng hỏi ngược lại.

Kim Hồ cuống quít lắc đầu.

“Đấy, không phải sao.” Nam Cung Thắng vẻ mặt không lộ biểu tình, nắm tay Kim Hồ, nhìn Chi Chi cùng tiểu hoàn nói, “Xem trò hay cả buổi rồi, diễn cũng diễn xong rồi, đi về thôi.”

Tiểu hoàn nhảy cỡn lên, hoan hô: “Được rồi, rốt cuộc cũng có thể trở về!”

Tất cả mọi người vô cùng cao hứng, hướng Nam Cung phủ mà đi. Chỉ có Kim Hồ bị Nam Cung Thắng giữ chặt là không vui vẻ gì, hắn có cảm giác Nam Cung Thắng có chuyện gì đấy giấu mình, so với lúc trước có chút khác biệt.

Có điều, quên đi, Kim Hồ nắm chặt tay Nam Cung Thắng trở về, dù sao cũng còn nhiều thời gian, có thể từ từ hỏi rõ.

Khi đến giữa sườn núi, Kim Hồ quay đầu lại nhìn đỉnh núi. Không biết đến khi nào mới có thể quay lại? Thật sự xin lỗi Ngân Hồ cùng Bảo Hồ, chính mình đã tìm thấy người cần có, chỉ sợ là không thể cùng bọn họ thành tiên. Hi vọng Ngân Hồ cùng Bảo Hồ cũng có thể may mắn, tìm được người thật sự muốn có.

“Uy, Kim Hồ, đi nhanh lên, đừng tụt lại phía sau.” Nam Cung Thắng hô.

“Được, sẽ lên ngay.” Kim Hồ vui vẻ đáp, chạy như bay về phía hai cánh tay mở rộng nghênh đón của Nam Cung Thắng.

Về phần Nam Cung Thắng đến tột cùng có biết hay không biết diện mạo vốn có của Kim Hồ? Chưa thể nào biết được!

Bình luận

Truyện đang đọc