HỒ LY TINH - LƯU VÂN

Liên Bích ước lượng nữ nhân béo một lượt, lại nghĩ đến bộ dáng thon dài tuấn tú của Thẩm Chính Văn, so sánh tương đối, lắc đầu nói: "Bàn Ngư, ánh mắt ngươi thật là chẳng ra gì."

"Đại nhân, tên ta là Du Ngư, không phải Bàn Ngư." Nữ nhân béo có chút ngượng ngùng, vòng eo thịt mỡ lại run lên, "Ta như thế nào có thể ghét bỏ chàng chứ, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó."

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

"A, chàng tơi, đại nhân người làm ơn." Du Ngư đột nhiên ngồi dậy, thịt mỡ đụng phải chân bàn, chén đĩa ầm ầm rơi xuống.

Thẩm Chính Văn nghi ngờ hỏi: "Là tiếng gì vậy?"

Du Ngư vội vàng hướng ngoài cửa sổ chạy trốn, nhưng mà bụng kia quá nhiều thịt, quả nhiên bị đổ ở cửa sổ, hai chân thô to bất lực đạp tới đạp lui, giống như một con chuột đất ở ngoài cánh đồng.

"Ta tới giúp ngươi một phen." Liên Bích buông cái đùi gà đang gặm ra, lấy khăn lau lau tay, thong thả ung dung đi tới.

Du Ngư gấp đến mức ra một thân mồ hôi lạnh: "Đại nhân mau giúp ta với."

Liên Bích nâng chân, đá thẳng vào mông của Du Ngư.

Du Ngư giống như quả cầu lăn ra ngoài.

Thẩm Chính Văn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình Liên Bích: "Kỳ quái, hình như ta nghe thấy thanh âm của một nữ nhân khác."

Thẩm Tương đi đến bên người Liên Bích, thấy nàng đã ăn sạch gà, ôn nhu hỏi: "A Bích, ăn no chưa?"

Liên Bích dính lại gần người nàng: "Còn chưa đủ đâu."

Thẩm Chính Văn phe phẩy quạt xếp, bày ra bộ dáng phong tư yểu điệu: "Đợi lát nữa kêu tiểu nhị mang lên một mâm gà nướng."

Non nửa canh giờ sau, Thẩm Chính Văn ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái mâm đã xếp thành cái núi nhỏ, mặt hơi hơi giật giật, nhỏ giọng hỏi Thẩm Tương ngồi bên cạnh: "Muội muội, ngươi mang tiền không?"



Thẩm Tương lắc đầu nói: "Hôm qua ra ngoài ta cũng không có mang theo tiền."

Thẩm Chính Văn xấu hổ: "Mỹ nhân nhi ăn uống thật tốt."

Nương hắn từng nói qua nữ nhân ăn uống tốt, mông to sẽ sinh đẻ rất tốt, thịt nhiều bế lên cũng rất thoải mái, vẫn là béo một chút sẽ tốt hơn.

Thẩm Chính Văn bất đắc dĩ ghi nợ, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi.

Hắn đưa hai người về Triệu phủ, chăm chú nhìn Liên Bích dung nhan đẹp như tranh vẽ, trong lòng vẫn còn ý đồ không tha, thò mặt lại gần nói: "Bích cô nướng..."

Liên Bích giương miệng, ngáp một cái thật dài, căn bản không nghe hắn nói.

Thẩm Chính Văn một câu lại nuốt vào trong miệng.

Trước khi về, Thẩm Chính Văn dặn dò Thẩm Tương đừng quên việc hắn nhờ giúp đỡ, tùy thời lấy được liên hệ với Liên Bích.

Thẩm Tương sắc mặt khẽ biến, trong lòng khó xử.

Ca ca biết rõ Liên Bích là thiếp thất của Triệu Bồng, phụ nữ đã có chồng, vì sai vẫn còn có ý định với Liên Bích.

Cái gọi là làm mai mối, chẳng qua là nói dễ nghe mà thôi.

Sau khi hồi phủ, Thẩm Tương vốn tưởng rằng sẽ bị quở trách một trận, ai ngờ trong phủ thế nhưng tử khí trầm trầm.

Nha hoàn nói với Thẩm Tương, đêm qua sau khi Triệu Bồng trở về, vẫn luôn ốm đau không dậy nổi, thỉnh đại phu tốt nhất trong thành tới xem cũng không nhìn ra là bệnh gì.

Phu nhân hoài nghi trong phủ có gì đó không sạch sẽ, đã thỉnh đạo sĩ tới phủ, muốn thiếu phu nhân cùng nhị thiếu phu nhân qua đó, đuổi trừ tà khí.

Hậu viện chen đầy người hầu, làm thành một cái vòng lớn, bên trong bày một cái bàn đầy hoàng phù. Đạo sĩ bộ dáng lão hán cầm trong tay một thanh kiếm, cắt yết hầu của một con gà trống, máu đỏ tươi bắn ở trên chén sứ tuyết trắng, nhìn thấy ghê người.

Nữ nhân xung quanh sợ tới mức che mắt lại, không dám nhìn.



Mí mắt Liên Bích vẫn đang đánh nhau, đầu đặt ở bả vai Thẩm Tương: "Buồn ngủ quá."

Đạo sĩ đốt ba tấm hoàng phù, lấy ngọn lửa hơ thanh kiếm chọc vài cái, lớn tiếng nói: "Bần đạo giúp các ngươi đuổi trừ tà khí."

Người hầu bàn tán sôi nổi: "Đạo sĩ này đạo pháp rất cao cường, nghe nói có thể trảm yêu trừ ma."

Người hầu ở đây thay phiên nhau lên đài, sau khi xác định không có vấn đề, trên trán được lão đạo sĩ điểm một giọt máu chó đen tránh ma quỷ.

Triệu phu nhân liếc mắt, nhìn về phía Liên Bích cùng Thẩm Tương, chỉ vào các nàng nói: "Các ngươi cũng lên trừ tà."

Từ sau lần từ chùa miếu trở về đó, sau khi Liên Bích dắt Thẩm Tương đi mất tích, Triệu phu nhân liền thấy hia người có vấn đề.

Liên Bích tỉnh hơn phân nửa, thoải mái hào phóng lên đài: "Tương Nhi, ngươi ở đây chờ ta."

Thẩm Tương đi theo, cầm lấy tay Liên Bích: "Nàng hoài nghi chính là đôi ta, ta bồi ngươi cùng qua."

Không biết vì sao, Thẩm Tương có điểm thấp thỏm, từ khi cùng Liên Bích ở cùng nhau lâu như vậy, ít nhiều cảm giác được Liên Bcish không giống người thường.

Vận nhất, lão đạo sĩ muốn yêu ngôn hoặc chúng...

Sau khi hai người lên đài, lão đạo sĩ cầm kiếm đi quanh hai người tuần tra, đôi mắt tam giác nheo lại ngó trái ngó phải: "Bần đạo ngửi được một tia yêu khí."

Triệu phu nhân nghe vậy, lỗ tai đều dựng lên: "Ai là yêu nghiệt hại con ta, phiền đạo trưởng chỉ ra giúp ta."

"Ân, đây là bổn phân của bần đạo." Lão đạo trưởng vuốt cằm, tinh tế đánh giá hai người, liếc mắt một cái, đột nhiên chỉ hướng một người, "Yêu nghiệt, là ngươi."

Mọi người động tác nhất trí nhìn lại đây, ánh mắt có phần hoảng sợ, nghi hoặc, còn có vui sướng khi người gặp họa.

Thẩm Tương kinh ngạc mà chỉ vào chính mình: "Ta?"

Bình luận

Truyện đang đọc