HỒ LY TINH - LƯU VÂN

Hỏa hoạn đã phá hủy phần lớn nhà cửa, làm cho Triệu phủ khói mù nặng nề. Có người phỏng đoán, Thẩm Tường cùng tình nhân trốn đi, cố ý phóng hỏa đốt nhà.

Tin đồn bay tới tai Lý thị, lại từ chuyện giả dối hư ảo tưởng là thật. Lý thị cảm thấy mất hết mặt mũi, phái người khắp nơi tìm kiếm Thẩm Tương, chờ sau khi tìm thấy người, lại chất vấn xem gian phu là ai.

Ai ngờ, người hầu còn chưa bước ra khỏi cửa, Thẩm Tương lại tự mình hiện thân.

Xiêm y của Thẩm Tương không chút hỗn loạn, thướt tha lả lướt đứng trước đống phế tích, tay cầm cổ tay phải của chính mình, đối mặt với đám người Lý thị đang vây xem.

Lý thị đang đầy một bụng lửa giận, liền phát tiết lên người Thẩm Tương: "Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, đêm qua ngươi đã đi đâu, chẳng lẽ là cùng tình nhân tư thông?"

Lão ma ma bên cạnh ứng hòa: "Thiếu phu nhân trực tiếp thừa nhận đi. Sáng nay đại ca ngươi nói lỡ miệng, chứng thực ngươi đã phạm vào tội tư thông."

Bọn họ đối chất ngoài dự đoán, nhưng Thẩm Tương cảm thấy tình lý ở bên trong. Tâm tình nàng bình tĩnh dị thường, quyết tâm cùng Triệu gia chặt đứt quan hệ.

"Ta vẫn chưa phạm tư thông chi tội." Thẩm Tương trầm giọng nói, "Ta cùng với Triệu Bồng không tính là phu thê danh chính ngôn thuận."

Lý thị giật mình, ngay sau đó giận không thể át: "Ngươi là Triệu gia ta tam môi lục sính cưới vào cửa, như thế nào lại không tính là tức phụ Triệu phủ."

Thẩm Tương trả lời: "Triệu Bồng đã không cùng ta bái đường, càng không có phu thê chi thật."



Lý thị phát hiện trên cổ tay phải của Thẩm Tương có một cái vòng tay nạm ngọc, nhìn có vẻ giá trị xa xỉ, hơn nữa từ khi xuất hiện nàng ta vẫn luôn vuốt ve cái vòng tay đó, hẳn là rất quý trọng.

"Vòng tay này hẳn là gian phu đưa cho ngươi đi." Lý thị chán ghét chỉ vào vòng tay, "Không thừa nhận là tức phụ nhà ta, vậy ngươi còn chạy về đây làm gì?"

Thẩm Tương không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: "Ta tới thỉnh Triệu Bồng một tờ hưu thư, hoàn toàn cùng Triệu gia phân rõ giới hạn."

Lý thị tức giận đến mức muốn xé nát da mặt Thẩm Tương, chỉ thẳng vào mặt nàng: "Được...Được lắm cái tiện phụ nhà ngươi. Người đâu, mang nàng ta giam lại."

Vừa vặn Triệu Bồng đi tới, nghe tới chuyện hưu thư, tâm lập tức lạnh thật lạnh, chính thê nũng nịu ngay cả tay cũng chưa từng được sờ qua, cư nhiên chủ động yêu cầu hòa li, thật là làm mất mặt mũi nhân vật phong lưu bực này của hắn.

Xem ra muốn bá vương ngạnh thượng cung là không thể. Ở trên giường dạy dỗ tử tê, tiểu nương tử về sau nhất định sẽ nghe lời.

Sau khi thiếu phu nhân trở về, vẫn không thấy bóng dáng Bích phu nhân, không ngừng có người suy đoán, nếu không phải Bích phu nhân táng thân biển lửa thì cũng đã trốn đi rồi.

Thẩm Tương bị nhốt vào nhĩ phòng, chờ Triệu lão gia trở về xử lý. Nha hoàn hồi môn Hoàn Nhi không thể chịu được nàng bị ủy khuất, ở ngoài cửa sổ nhĩ phòng khóc sướt mướt, nói là sẽ trộm nói cho Thẩm lão gia để sớm cứu tiểu thư ra một chút.

Thẩm Tương ngược lại bình tĩnh hơn so với nàng, vuốt ve vòng ngọc trên tay, an ủi nàng không cần quá lo lắng.

Vòng ngọc này là trước khi rời đi Liên Bích đã tự mang vào cổ tay cho nàng,hơn nữa còn nói sẽ tận lực trở về sớm đón nàng.



Thẩm Tương không biết đến tột cùng Liên Bích là ai, hắn muốn mang nàng đi nơi nào, tất cả nàng đều không biết.

Nhưng mà, có thể cùng Liên Bích ở bên nhau, còn tốt hơn là ở Triệu gia bị coi là công cụ sinh dục.

Ngoài cửa sổ, đêm dài dày đặc sương mù, gió lạnh phất phơ.

Tạp tư một tiếng, có người mở khóa cửa, khặc khặc cười ngớ ngẩn: "Nương tử đừng sợ, tướng công tới cứu ngươi."

Thẩm Tương nghe thấy biết bên ngoài chính là Triệu Bồng, buồn nôn chán ghét xông lên: "Cút!"

Triệu Bồng đẩy cửa ra, đem giấy đèn lồng ném ở một góc, mắt tam giác nheo lại, giống như sói đói nhìn chăm chằm Thẩm Tương: "Ta sao có thể bỏ mặc nương tử, nơi này có lạnh hay không, tướng công ta đến làm ấm cho nàng."

Thẩm Tương nhìn hắn cởi quần áo, hô to không tốt, nhân lúc hắn không chú ý, đang muốn vòng qua hắn chạy trốn.

Triệu Bồng bị sắc dục huân tâm, một phen nhéo cánh tay của nàng:"Nương tử đừng chạy, Triệu phủ đều là của ta, ngươi có thể trốn tới nơi nào?"

Thẩm Tương ra mồ hôi lạnh, theo bản năng hô: "Liên Bích..."

Triệu Bồng cảm thấy giật mình: "Ngươi kêu Liên Bích làm gì? Nàng là tiểu thiếp của bổn thiếu gia, ngươi lại là thê của bổn thiếu gia. Mỗi ngày ngọt ngấy dính lấy nhau, hay là các ngươi có việc không thể để cho người khác biết?"

Bình luận

Truyện đang đọc