“Màu đừng nổi quá, để tông nâu đi.”
Tony cầm một nhúm tóc lên coi, cười bảo: “Anh trắng lắm ý, không thử cân nhắc mấy màu sáng à?”
Trịnh Dư An ngẩng lên từ bảng màu, mỉm cười với tấm gương trước mặt: “Không được đâu. Công việc của tôi không cho phép màu tóc quá bắt mắt, sẫm một chút đi.”
Ba năm giao dịch viên, hai năm quản lý khách hàng lại thêm hai năm được biệt phái tới Ủy ban Giám sát, sau khi Trịnh Dư An quay lại trực tiếp thăng quan tiến chức, vào tháng Ba năm nay cuối cùng cũng ngồi được lên ghế Trưởng phòng tại Ngân hàng JZ.
(biệt phái: việc một đơn vị mượn thuê tạm nhân sự của một công ty khác trong thời gian nhất định nhằm thực hiện một nhiệm vụ nào đó)
Ngân hàng trước nay luôn là nơi coi trọng thâm niên và tài nguyên, có khả năng leo lên chức vụ quản lý cấp trung – cao trong vòng tám năm, Trịnh Dư An thực sự có thể nói là khá may mắn.
Đầu tháng Năm bận rộn xong với hoạt động chào mừng năm mới, Trịnh Dư An mới có thời gian tới tiệm làm tóc quen để cắt tóc. Tony là ông chủ nhỏ của tiệm, hợp tác thời gian dài, có thể coi là người hiểu kiểu tóc của anh nhất, lâu ngày không gặp nên cũng hàn huyên mấy câu.
“Sau này phải gọi anh một tiếng Sếp Trịnh rồi nhở.” Tony có chút ẻo lả, tay xếp lan hoa chỉ[1] ủ duỗi tóc cho anh, “Anh lâu lắm rồi chẳng ghé, công việc làm ăn của bọn em không được tốt đó.”
Trịnh Dư An hơi nghẹo đầu để tiện cho cậu ta thao tác, nhắm mắt nói: “Nói linh tinh, nếu tôi không hẹn trước thì hôm nay sao tới lượt tôi.”
Vị trí trung tâm của khu Hồ Tây thuộc Khu công nghiệp Tô Châu[2], giá trị mặt tiền cửa hàng tấc đất tấc vàng. Có thể mở tiệm ở đây đừng nói bàn chải có hai, ba cái; bốn, năm, sáu cái cũng là phải. Tiệm NIHOME của Tony theo phong cách Nhật Bản, khách hàng thuộc tầng lớp tri thức chiếm 80%, muốn tới làm tóc phải hẹn trước, rất được khách hàng chính là nữ giới ưa thích.
(Có hai bàn chải: ý miêu tả người có bản lĩnh, có năng lực)
Tóc Trịnh Dư An vốn khá mềm. Tóc anh có vài lọn quăn tự nhiên, để tóc ngắn có cảm giác như làm xoăn. Sau khi cắt tỉa gọn gàng, rất nhiều người xung quanh đều không nhịn được hoặc âm thầm hoặc công khai quan sát anh.
Tony bảo anh đi xả nước.
Trịnh Dư An đứng dậy. Anh sở hữu chiều cao vượt trội, tỷ lệ gần đạt mức hoàn hảo, cặp chân dài bọc trong lớp quần bò thật vui mắt vui tai. Nhưng khuôn mặt kia vẫn thu hút hơn cả, mắt hai mí, hốc mắt sâu. Trịnh Dư An nhìn nghiêng có cảm giác hơi giống con lai, thi thoảng lúc đi ăn ở bên ngoài sẽ có người tới bắt chuyện hỏi xem anh có phải người ngoại quốc hay không.
“Trai đẹp ở chỗ bọn em được chăm sóc đặc biệt đó.” Tony ân cần mát-xa da đầu cho anh, “Đặc biệt là người siêu cấp đẹp trai như Sếp Trịnh đây.”
Trịnh Dư An nghe mấy lời tâng bốc kiểu này nhiều tới mức nhàm tai rồi. Từ lúc bắt đầu có ý thức sơ đẳng nhất về cái đẹp, cho dù là đi tới đâu, gặp bất cứ ai, đối phương đều có thể bị vẻ ngoài của anh thu hút từ cái nhìn đầu tiên. Ngay cả lúc mới tới làm giao dịch viên ở Ngân hàng, anh cũng được ưu ái không ít trong công việc nhờ vào ngoại hình xuất chúng.
Nhóm đàn bà thép ở Phòng Kế toán vất vả lam lũ ở cõi trần nửa đời người, nhìn tiền còn nhiều hơn nhìn người, chỉ cần thấy anh tới nộp hồ sơ vay là sẽ dịu dàng như nước, yến oanh nô nức. Từ đó có thể thấy mã đẹp có lúc còn khiến người ta thích hơn cả tiền mặt.
Tony cuối cùng nhuộm cho anh màu nâu xám. Tóc mái tuy cắt ngắn nhưng không vuốt lên, làm Trịnh Dư An không mặc comple trông trẻ trung hơn tuổi thực không ít.
Trịnh Dư An chỉnh cổ áo rồi ra quầy quẹt thẻ. Tony đi theo, hỏi anh: “Tối nay có muốn hẹn làm chén không?”
“Tôi không đi được mấy quán bar cậu tới mà.” Trịnh Dư An nhìn cậu ta, nở nụ cười điềm tĩnh.
Tony cũng chẳng có vẻ xấu hổ vì bị vạch trần, còn thở dài một hơi đầy tiếc nuối.
Trịnh Dư An vỗ vai cậu ta: “Muốn uống rượu thì có thể kiếm quán vỉa hè, cậu rảnh thì nhắn tin Wechat hẹn tôi.”
Tony sướng rơn, lại bắt đầu dẹo, lấy đầu ngón tay chọc vai anh: “Sếp Trịnh xấu quá nha, người ta mãi mới từ bỏ được.”
Trịnh Dư An bật cười: “Ông chủ lớn mà nghe thấy câu này của cậu thì có khi sẽ cấm tôi lần sau tới đặt hẹn mất.”
Tony thấy sắc là kệ hết nháy mắt với anh, bộ dạng không vấn đề chi bảo: “Anh là trai thẳng mà, anh ấy chẳng lo đâu.”
Trịnh Dư An phát hiện ra bản thân cũng có sức hút với người cùng giới lại là từ miệng bạn gái cũ.
An Đại là một trong những người yêu cũ của Trịnh Dư An – một người làm nghệ thuật. Cô có một công ty phụ trách truyền thông quản lý triển lãm, hàng năm đều phải bay đi khắp miền đất nước tổ chức triển lãm nghệ thuật. Lúc Trịnh Dư An qua lại với cô cũng có tới tham gia vài lần, ấn tượng sâu sắc nhất là buổi giao lưu nghệ thuật gốm sứ tại một căn biệt thự tư nhân. Dưới sự giới thiệu của An Đại, anh được làm quen với nghệ sư gốm sứ, Bạch Gian.
An Đại trước mặt Bạch Gian vô cùng nhiều chuyện: “Dư An là hình mẫu lý tưởng của anh đấy.”
Trịnh Dư An trong chốc lát không kịp phản ứng. Anh nhìn Bạch Gian, đối phương là một người đàn ông thanh tú, khí chất ôn hòa mà tao nhã.
“Đáng tiếc là trai thẳng.” Bạch Gian không phủ nhận chuyện hình mẫu lý tưởng, y rất thoải mái, “Không để ý chứ?”
Trịnh Dư An hiển nhiên nghe cái là hiểu: “Đương nhiên không để ý rồi.”
Anh thật sự không để ý, đồng tính luyến ái với anh cũng không phải cái gì đó hiếm lạ. Trịnh Dư An không phải người cổ hủ. Anh từng đi du học trao đổi kinh nghiệm hai năm, nơi tới còn là Anh, tuy không chính thức tiếp xúc người “phía đó” nhưng cũng láng máng biết được chút ít.
An Đại luôn nói anh là dạng trai thẳng phi điển hình, tiếp xúc lâu thì sẽ biết Trịnh Dư An cũng không phải tên bị thịt chỉ có cái mặt.
“Bạn trai cô là một gentleman” Bạch Gian không khỏi hâm mộ, “Tự tin, đầy quyến rũ, tính cách so ra còn hấp dẫn hơn khuôn mặt anh ta.”
Tiếc là An Đại vẫn cứ chia tay với anh.
“Anh quá tốt rồi.” Trịnh Dư An vẫn nhớ lời cuối An Đại nói với anh, “Em thấy con gái vẫn thích trai hư hơn.”
Trịnh Dư An là người rất tốt, anh không từng gặp chuyện người yêu cũ trở mặt.
An Đại cho tới giờ vẫn giữ quan hệ bạn bè bình thường với anh. Về sau có vài lần Bạch Gian tới Tô Châu tổ chức triển lãm cá nhân về nghệ thuật gốm sứ, ba người họ sẽ thi thoảng tụ tập một lúc.
Mấy người làm nghệ thuật dường như đều thích cà phê. Trịnh Dư An mỗi lần gặp bọn họ đều là ở một tiệm cà phê mới mở hoặc là tiệm cà phê đặc sản kén khách.
(Cà phê đặc sản – Specialty Coffee: là thuật ngữ chỉ những loại cà phê có chất lượng cao cấp. Để trở thành Specialty Coffee, cần đạt các yêu cầu như sau: có nguồn gốc từ nông trại tiềm năng, nguồn giống tốt; khâu thu hái, chế biến, bảo quản đúng phương pháp; quá trình chiết xuất (pha chế) chuẩn mực và phải đạt từ 80 điểm trở lên theo thang điểm 100 của Hiêp hội Cà phê Hảo Hạng – Specialty Coffee Association – SCA)
Quán Chim Sẻ nằm trên đường Thập Toàn[3], mặt tiền không rộng, ngoài cửa có kê băng ghế sắt dài dựa tường. Vì vị trí gần Đại học Tô Châu nên không ít sinh viên trẻ sẽ ghé quán, chụp vài tấm hình rồi đăng lên Khoảnh khắc.
(Khoảnh khắc– 朋友圈 : dịch thô là “vòng bạn bè”, là một tính năng của Wechat khá tương với “Trang chủ” của facebook, cho phép bạn đăng trạng thái, hình ảnh và cũng xem được bài đăng của bạn bè)
“Em vừa tiễn bà chủ Đường xong.” An Đại mặc một chiếc quần dài xếp ly màu trắng, phía trên là màu đen đơn giản, “Chị ấy có hỏi thăm em về anh đó.”
Người có tiền tới Chim Sẻ cũng không ít, bà chủ Đường là một trong số đó. Là khách hàng có giá trị tài sản ròng cao tại Ngân hàng JZ, trong nhà kinh doanh tín dụng cổ vật, có quan hệ công việc với An Đại nên cũng là chị em tốt hơn mười năm nay.
(Giá trị tài sản ròng – Net worth: giá trị của tất cả tài sản tài chính và phi tài chính thuộc sở hữu của một cá nhân hoặc tổ chức trừ đi giá trị của tất cả các khoản nợ chưa thanh toán;
Tín dụng cổ vật: khi một người sở hữu một món đồ cổ mà thiếu tiền nhưng không muốn bán món đồ cổ đó đi, họ có thể tìm tới các tổ chức, công ty tín dụng cổ vật để vay thế chấp bằng món đồ cổ ấy)
Trịnh Dư An gọi một ly Kenya. Anh móc lấy bao thuốc lá, đưa An Đại một điếu.
Cô nàng rít thuốc nhả khói rất duyên dáng: “Anh cũng quá thu hút rồi.”
Trịnh Dư An: “Bà chủ Đường là người bận rộn, qua đây mua ly cà phê, thấy em nên mới hỏi chút về anh.”
An Đại cười, cô duỗi đầu ngón tay đang kẹp điếu thuốc, thở dài: “Sao anh lại tốt vậy chứ.”
Trịnh Dư An đùa đùa đáp: “Anh tốt vậy, chẳng phải em vẫn không cần anh sao?”
Tính cách An Đại lúc trước có phần tự ti và nhạy cảm, Trịnh Dư An luôn bao dung cô. Phụ nữ nói chung vẫn thích chút mãnh liệt, khi gặp đối tượng quá hoàn hảo thì tình cảm sẽ nhạt đi rất nhiều.
Lúc hai người họ còn qua lại luôn không giống như đang yêu, thế nên khi quay về làm bạn bè lại càng thoải mái hơn.
“Nếu anh không phải trai thẳng thì chắc Bạch Gian đã sớm ra tay rồi.” An Đại hút xong một điếu, nét mặt thư thái, “Anh biết không? Anh ta muốn mở phòng làm việc ở Tô Châu đấy.”
Trịnh Dư An hớp ngụm cà phê, có chút kinh ngạc: “Xác định rồi?”
An Đại gật đầu: “Bên này Chính phủ có quỹ thúc đẩy văn hóa, thuế thu rất có lợi, môi trường cũng tốt, anh ta sớm đã muốn tới rồi.”
“Vậy tốt lắm.” Trịnh Dư An cười, “Chờ tới lúc đó phải kêu anh ta qua chỗ anh mở tài khoản.”
An Đại lườm anh một cái: “Sếp Trịnh sao lại để mắt tới chút tiền này chứ?”
Trịnh Dư An đáp: “Cái này đâu có giống, tình cảm bạn bè khác biệt mà.”
An Đại dường như bị sự dịu dàng đầy lươn lẹo của anh làm cho nổi da gà, giả bộ run run cánh tay.
Tháng Năm còn chưa quá oi, sau khi Bạch Gian tới, ba người tụ tập nói chuyện một lát. Tiệm Chim Sẻ nhỏ, tới chiều dần đông khách, xung quanh cũng trở nên ồn ào hơn, Trịnh Dư An bèn tính ra ngoài ngồi.
Anh làm lâu trong ngành dịch vụ, dù là lãnh đạo thì vẫn có sự chu đáo không quá phô trương. Chính là kiểu xuất phát từ trong xương tủy, kín kẽ không để người khác nhận ra.
Ví dụ như Bạch Gian không hút thuốc, Trịnh Dư An sẽ không hút thuốc trước mặt y.
Thói quen nay của Trịnh Dư An không phân biệt nam nữ, giống như Bạch Gian đã nói vậy, anh thực sự là một gentleman.
An Đại bị ảnh hưởng từ anh, ra cách đó khá xa hút thuốc chung với một nhóm khác. Cô đổi sang hút thuốc lá thơm, thực ra so với thuốc lá Tô Yên[4] quy chuẩn của Trịnh Dư An thì cô thích vị cay cay hơn một chút.
(Thuốc là thơm: loại thuốc lá có cho thêm những chất hóa học tạo mùi thơm ví dụ mùi bạc hà, mùi cam, …)
Bạch Gian với Trịnh Dư An nhắc tới chuyện mở tài khoản, nói qua một ít, trong lòng Bạch Gian cũng biết nên thế nào.
“Chính phủ có hạng mục hỗ trợ, bên tôi sẽ móc nối với các bên ban ngành.” Trịnh Dư An một tay đút túi quần, một tay cầm ly cà phê. Anh cao hơn Bạch Gian nửa cái đầu, lúc này hơi cúi xuống nhìn y, ánh mắt ấm áp, “Các tác phẩm của thầy ưu tú như vậy, không phải lo lắng gì hết.”
Bạch Gian bị anh nhìn tới hơi đỏ mặt. Trịnh Dư An từ lúc quen biết đã luôn gọi y là thầy, thi thoảng trong mấy dịp trang trọng cần giới thiệu mới gọi y là “ngài Bạch”.
“Trịnh Tổng đừng gọi tôi là thầy nữa, cứ ngài ngại sao ấy.”
Trịnh Dư An nâng cánh tay uống một hớp cà phê. Anh mặc áo sơ-mi vải đũi, ống tay áo xắn tới khuỷu, để lộ ra cẳng tay với đường cong đẹp đẽ, anh nói: “Thầy gọi tôi ‘Trịnh Tổng’ mới là khách sáo.”