HỔ PHÁCH CẦU VỒNG

Hai ngày cuối tuần trôi qua, Thứ Hai lại bắt đầu đánh trận. Ngân hàng JZ tác phong thoải mái, chỉ cần không phải là giao dịch viên thì nam nữ mặc đồ công sở là được, không có quy định nghiêm ngặt về đồng phục.

Trịnh Dư An gửi xe vào bãi đỗ tầng hầm xong, lúc đứng chờ thang máy mới mặc áo vest vào. Sau khi thời tiết nóng lên, anh chẳng thắt cà vạt nữa, cúc áo để mở hai chiếc, bộ dạng khá tùy ý.

Ai ngờ lại đụng phải Tần Hán Quan trong thang máy.

“Giám đốc Tần.” Trịnh Dư An gật đầu.

Ánh mắt Tần Hán Quan bắn thẳng vào chỗ cổ áo anh, có chút nhức răng: “Đẹp trai quá rồi, chú ý hình tượng chút đi.”

Trịnh Dư An dở khóc dở cười. Nếu nói về bề ngoài thì Tần Hán Quan cũng không có tư cách nói anh. Hai gương mặt đại diện của chi nhánh[1] Ngân hàng JZ tại Khu công nghiệp Tô Châu, một người là Trịnh Dư An, người còn lại chính là Giám đốc chi nhánh – Tần Hán Quan.

Phòng làm việc của hai người đều ở tầng cao, trong lúc đi lên lần lượt có nhân viên vào thang máy. Trịnh Dư An tính tình hiền hòa, lại là từ tầng lớp bình dân thăng chức lên, không khó tiếp cận như mấy người “từ trên trời rớt xuống” nên quan hệ giữa anh và nhân viên rất tốt. Ngân hàng vốn đông phụ nữ, Trịnh Dư An lại thêm vẻ ngoài được ưa chuộng, sau khi thang máy đầy người thì dường như tất cả nữ đều dồn về phía anh.

Tần Hán Quan lại không vui “chẹp” một tiếng.

“Hôm nay WE GO sẽ cử người qua bàn chuyện vay vốn.” Trần Lê là thư ký của Trịnh Dư An, những hợp đồng tương đối lớn đều do cô bàn bạc với anh, “Chúng ta phải sắp xếp thời gian gặp mặt một chút.”

“WE GO?” Tần Hán Quan ngồi bên cạnh nói chen vào, “Là cái công ty dịch vụ du lịch trực tuyến đó hả?”

Trần Lê: “Người ta bây giờ là doanh nghiệp lớn nhất trong lĩnh vực công nghệ Internet mới ở khu công nghiệp, đã sớm không phải công ty cỏn con tám năm trước nữa rồi.”

Tần Hán Quan thấy tiền là sáng mắt: “Vậy phải gặp thôi.”

Lúc Trịnh Dư An mới vào ngành đảm nhiệm vị trí giao dịch viên phụ trách khách hàng doanh nghiệp, WE GO có thể nói là phát triển từng bước trước sự chứng kiến của anh. Từ giao dịch viên tới quản lý mảng Khách hàng doanh nghiệp, Trịnh Dư An nắm rất rõ hồ sơ của WE GO.

“Hai năm tôi qua Ủy ban Giám sát, hình như bọn họ sắp lên sàn rồi?” Trịnh Dư An hỏi.

Trần Lê gật đầu: “Bọn họ năm nay có dự định ấy nên rất nhiều công ty chứng khoán cũng đang tiếp xúc. Do hợp tác với chúng ta tương đối sớm nên gần quan được ban lộc, mấy chuyện như vay vốn đều sẽ ưu tiên chúng ta.”

Khách hàng doanh nghiệp có giá trị ròng cao, Trịnh Dư An nghĩ, một miếng thịt ba chỉ mỡ màng thơm ngon, nếu bọn họ không tích cực một chút thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngân hàng lớn khác cướp từ trong miệng.

Tần Hán Quan đương nhiên cũng rất rõ điểm này, chỉ Trịnh Dư An bảo: “Tiếp đãi cho tốt vào đó.”

Trịnh Dư An cài lại khuy trên cổ áo, cười khẽ nói: “Tôi còn sốt ruột hơn anh.”

WE GO lần này cần một khoản vay rất lớn, gần 300 triệu, kỳ hạn năm năm. Báo cáo tài chính của bọn họ đã sớm được đưa tới tay Trịnh Dư An, phải mất một lúc mới xem xong.

(300 triệu RMB ≈ 979 tỷ VNĐ)

Lúc Trần Lê đi vào, Trịnh Dư An đã hút được nửa điếu thuốc. Anh nói một tiếng “xin lỗi” rồi dụi nửa điếu còn lại vào trong gạt tàn.

“Người bên WE GO đã tới rồi, là thư ký Chương.” Trần Lê nói.

Trịnh Dư An hơi ngạc nhiên: “CFO không đích thân tới à?”

(CFO – Chief financial officer: Giám đốc tài chính)           

Trần Lê: “Nghe nói đang tạm thời bị một cuộc họp giữ chân. Hôm nay chỉ là gặp mặt, thư ký Chương chắc tới mời chúng ta qua thăm trụ sở chính.”

Trịnh Dư An không tỏ ý gì. Anh cũng không quan trọng việc gặp mặt ai, chỉ là lúc thấy chữ ký trên báo cáo thì có chút tò mò.

“Yến Thư Vọng.” Trịnh Dư An nhẩm cái tên này trong đầu một lượt. Tám năm trước khi anh còn làm giao dịch viên đã thường thấy ba chữ “Yến Thư Vọng” này, bảng lương đầu tháng hay hóa đơn tài chính cuối tháng của WE GO gửi tới đều ký cái tên này.

“Yến Tổng cũng là cánh tay đắc lực tạo nên WE GO.” Trần Lê lúc buôn chuyện thì chẳng còn quan tâm vấn đề cấp trên – cấp dưới, “Anh ấy làm việc ở đó từ hồi mới thành lập, luôn phụ trách mảng tài chính. Nghe nói khoản vốn đầu tư thiên thần đầu tiên cũng là nhờ anh ấy thương thảo được, rất lợi hại đó.”

(Đầu tư thiên thần: Nhà đầu tư thiên thần thường là những người có giá trị tài sản đầu tư lớn, hỗ trợ tài chính cho các doanh nghiệp hoặc một công ty khởi nghiệp với mục đích thường là đổi lấy quyền sở hữu trong công ty. Họ thường là các thành viên trong gia đình và bạn bè của một doanh nhân, đầu tư vốn từ giai đoạn đầu thành lập doanh nghiệp)

Những người đàn ông thành công trước giờ đều là đề tài nói chuyện của tầng lớp làm công ăn lương. Tuy giới tài chính không náo nhiệt như giới giải trí nhưng một, hai người tài giỏi cũng sẽ được bàn tán xôn xao trong thời gian dài.

WE GO và ngân hàng JZ đã hợp tác từ rất lâu, thẻ trả lương của công ty họ cũng do Ngân hàng JZ đặc biệt cung cấp. Nhằm biểu đạt thành ý, thời gian đầu hợp tác Ngân hàng JZ thậm chí còn thiết kế một bộ thẻ có in logo riêng của WE GO.

Thành ý ngập tràn, phục vụ tận tình. Bao nhiêu năm rồi WE GO không bỏ không chê cũng không phải là không có lý do.

Thư ký Chương đang chờ ở phòng tiếp khách. Lúc anh ta nhìn thấy Trịnh Dư An thì cười rạng rỡ.

“Tiểu Trịnh à.” Chương Tấn sau khi kết hôn mập lên không ít, lúc cười thấy rõ hai cái nọng cằm, “Chúc mừng cậu thăng chức, lâu lắm rồi không gặp đấy.”

“Lâu rồi không gặp.” Trịnh Dư An bắt tay anh ta. Bộ phận tài chính của WE GO không có ai mà Trịnh Dư An không quen. Chương Tấn cũng là nhân viên lâu năm, hồi xưa khi anh ta chưa có vị trí như ngày hôm nay còn tới ngân hàng đưa chứng từ, Trịnh Dư An có tiếp mấy lần. Tới khi anh được điều tới Ủy ban Giám sát để rèn luyện, Chương Tấn còn qua hỏi thăm xem có phải anh chuyển công tác không.

“Tôi đã bảo cậu từ Ủy ban Giám sát về kiểu gì cũng lên chức lãnh đạo mà.” Có thể nhìn ra Chương Tấn thật lòng vui mừng cho anh, “Người quen thì dễ nói chuyện, chúng ta sau này thân càng thêm thân.”

Quan hệ giữa ngân hàng và doanh nghiệp có đôi lúc thực giống “vợ” và “chồng”. Doanh nghiệp trước khi có thành quả gì lớn thì giống hệt kẻ ở rể, sau khi thành công thì ngân hàng cũng không lo mình thành “người vợ tào khang”, vị trí chính cung đã ngồi vững, nhưng chắc chắn cũng có không ít vợ bé bỏ vốn góp, không chuyện gì cũng tới tranh sủng.

Chương Tấn quả nhiên chỉ là “người mở đường”, ló mặt ra ôn lại kỷ niệm xưa với Trịnh Dư An, hâm nóng tình cảm đôi bên.

Trịnh Dư An lấy thuốc lá ra, Chương Tấn vội bảo: “Ôi chao, thuốc tôi ngon, hút của tôi này.”

Hồng Hạc Lâu từ quê nhà của Vương Chiêu Quân[2].

Trịnh Dư An cũng không khách sáo với anh ta, nhận lấy điếu thuốc rồi châm lửa.

Chương Tấn nhìn bao thuốc Tô Yên bên tay anh thì bật cười: “Tôi lúc đầu biết cậu hút loại thuốc này còn thấy đắt ghê. Một giao dịch viên nho nhỏ hút loại thuốc 48 tệ, giả vờ giả vịt gì chứ.”

Trịnh Dư An kéo cái gạt tàn lại gần: “Hút hiệu đó hợp, vỏ cũng đẹp nữa.”

Chương Tấn cười: “Biết cậu thích thật rồi.”

Trịnh Dư An cười cười không đáp. Chương Tấn hút thuốc một lúc, hình như nhớ ra điều gì: “Mà Yến Tổng cũng hút cùng hiệu với cậu đấy.”

Trịnh Dư An ngây người, không quá tin: “Thật sao?”

Chương Tấn: “Tôi lừa cậu làm gì. Thuốc của sếp Yến không phải ai cũng hút được đâu. Tôi làm với anh ấy lâu như vậy rồi, mới được cho một hai điếu.”

Trịnh Dư An nháy mắt với anh ta: “Thuốc lá của anh còn đắt hơn của Yến Tổng đó.”

Chương Tấn rất đắc ý: “Văn hóa công ty bọn tôi không để ý chuyện trên dưới. Sếp Yến tuy tính tình không tốt lắm nhưng cũng là người nói đạo lý.”

Trịnh Dư An tỏ vẻ đau đầu nói: “Anh trai, anh nói làm em sợ lắm rồi đó.”

Chương Tấn đạp chân anh: “Nói cái gì vậy, có người nào mà cậu không hầu nổi sao.”

Lúc người bên WE GO rời đi, Tần Hán Quan còn cố ý xuống một chuyến. Trịnh Dư An với Chương Tấn đã chốt hẹn sang tuần tới trụ sở chính của WE GO, Tần Hán Quan có thể cũng sẽ đi cùng.

“Tốt nhất là ăn chung bữa cơm.” Tần Hán Quan là người phương Bắc, còn cao hơn Trịnh Dư An mấy phân. Gã tự nhận bản thân đẹp trai theo style dã thú, tóc vuốt keo dựng thẳng đứng.

Chương Tấn so ra khách sáo với gã hơn với Trịnh Dư An: “Đi ăn là được các anh nể mặt rồi.”

Tần Hán Quan: “Trịnh Tổng uống rượu giỏi lắm, quan trọng là xem ý của Yến Tổng.”

Chương Tấn cười cười, không từ chối cũng không đồng ý.

Tần Hán Quan tiễn người xong mới chép miệng: “Khó xơi đấy.”

Trịnh Dư An: “Chương Tấn là người nhạy bén. Anh ta tới tức là WE GO rất coi trọng chúng ta.”

Tần Hán Quan bất ngờ nhìn anh: “Cậu hiểu Yến Thư Vọng lắm hả?”

“Đâu có.” Trịnh Dư An cười, “Tôi không quen anh ta, lúc trước có khi còn chưa từng gặp mặt.”

Tần Hán Quan lại nghĩ: “Không chắc, tôi nhớ cậu từng làm giao dịch viên mảng khách hàng doanh nghiệp, sau còn làm quản lý khách hàng, luôn có giao dịch hợp tác với WE GO mà?”

Trịnh Dư An gật đầu: “Phải.”

Tần Hán Quan vuốt cằm: “Vậy hai người hẳn phải gặp rồi. Hồi bọn họ vẫn còn là công ty nhỏ, Yến Thư Vọng có qua đây mấy lần, cậu không có ấn tượng gì à?” Nói xong, Tần Hán Quan lại tự mình phủ định, “Nếu không có ấn tượng thì có thể thật sự chưa gặp rồi. Cái cậu Yến Thư Vọng này, gặp một lần là không thể quên được.”

Trịnh Dư An có chút ngạc nhiên: “Sao nói vậy?”

Tần Hán Quan tỏ vẻ thần thần bí bí, lấy tay che miệng như thể đang nói gì đó người khác không được biết: “Yến Thư Vọng là một người siêu đẹp. Khuôn mặt của cậu ta á, phụ nữ không so bì được. Cậu ta còn nuôi tóc dài, 35 tuổi chưa kết hôn, tôi nghi cậu ta là GAY.”
  • Chú thích:
[1] Giới thiệu một chút về hệ thống cơ cấu ngân hàng của Trung Quốc (thông tin được mình tổng hơp qua Baidu, Zhihu cũng như tìm hiểu từ một vài nguồn khác, nếu ai có thông tin nào khác để bổ sung thì có thể nói mình nhé)

Một ngân hàng ở Trung Quốc thông thường được phân thành các cấp là 总行, 分行, 支行, 分理处, 储蓄所, trong đó:

+ 总行 là hội sở, trụ sở chính có quyền lực cao nhất của một hệ thống ngân hàng.

+ 分行 và 支行 đều có thể dịch là chi nhánh, tuy nhiên khác nhau ở chỗ 分行 (branch) là chỉ các chi nhánh thuộc thành phố, tỉnh còn 支行 (subbranch) là chỉ các chi nhánh nhỏ hơn thuộc một khu vực như quận, huyện… Nói một cách đơn giản thì 分行 có phân cấp quyền lực cao hơn 支行, chuyên phụ trách quyết sách và quản lý 支行 còn 支行 thường phụ trách chủ yếu về mảng nghiệp vụ trực tiếp

+ Dưới 支行 còn có 分理处 (phòng giao dịch), 储蓄所 (quỹ tín dụng)…

=> Giải thích chút này vì trong truyện có xuất hiện cả 分行 và 支行, để phân biệt rõ thì mình sẽ gọi 分行 là chi nhánh thành phố (vì bối cảnh truyện là thành phố Tô Châu) và 支行 là chi nhánh. Nếu có lúc nào cả 2 từ xuất hiện trong cùng một đoạn và có mối quan hệ với nhau thì 支行 mình sẽ gọi là chi nhánh con.

Trong truyện này, anh An làm việc tại 支行 – chi nhánh con tại Khu công nghiệp Tô Châu nhé ^^

[2] Hồng Hạc Lâu từ quê nhà của Vương Chiêu Quân: tên một nhãn thuốc lá

Bình luận

Truyện đang đọc