HỘ QUỐC CHIẾN THẦN

Giọng Ninh Loạn vang dội như chuông đồng, còn lấn át luôn tiếng dàn nhạc. Ninh Loạn đứng lại rồi vung tay lên.

Ào ào...

Vải bạt được phủ lên xe tải được xốc lên, từng cái quan tài sơn đen đã hiện ra. Trên hơn mười chiếc xe tải đều là quan tài!

Không cần hoài nghỉ, chúng lên đến một trăm cái.

Ánh mặt trời chiếu lên quan tài sơn đen làm ẩn hiện phản quang.

Thấy cảnh này, anh em Lâm gia mặt mày xanh mét đi.

Hôm nay là đại thọ sáu mươi của cha họ là Lâm Đông Lai, cái tên điên này dám đưa quan tài tới?

Còn đưa nhiều như vậy! Đây rõ ràng là đến chà đạp Lâm gia!

Đừng nói Lâm gia là hào môn hàng đầu Giang Bắc, cho dù là người bình thường cũng không cho phép tên tiên này làm càn trong ngày vui như thế.


Mặt Lâm Văn Bách xanh lè, vung tay lên ra lệnh cho mười mấy vệ sĩ lập tức xông ra khỏi Lâm gia.

"Đi! Lâm Văn Bách chỉ vào Ninh Loạn và tất cả tài xế rồi phẫn nộ rống to: “Đánh gãy tay chân tụi nó hết cho tôi!"

Dám chọc Lâm gia thì phải trả giá đắt!

"Đừng vội, quà còn chưa xem xong mài Nếu có người dám tặng quà đến thì dù là cái gì Lâm gia cũng dám nhận!" Lâm Văn Tùng gọi đám vệ sĩ lại, thể hiện ra khí phách hào môn, lại ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn về phía Ninh Loạn: “Anh bạn trẻ, để tôi xem quà trong tay anh là gì! Tôi cũng muốn xem trong đó có đầu của người nào!"

"Vốn muốn cho các người xem mà." Ninh Loạn nhún nhún vai, không đoái hoài đến ánh mắt ăn thịt người của mấy chục vệ sĩ mà cười hì hì đi lên trước rồi đưa hộp quà trong tay tới.

Hai tên vệ sĩ lập tức nhận hộp quà thay họ.

Lâm Văn Tùng nhìn hộp quà tinh xảo mà lộ ra nụ cười bình tĩnh tự nhiên, lại nói với vệ sĩ: "Khi mở ra cẩn thận một chút, đừng làm hư hộp quà này, chờ lát nữa anh bạn trẻ này cần dùng đến đấy!"

"Đừng khách sáo, cứ tuỳ ý đi, tôi không dùng được." Ninh Loạn khoát khoát tay mà cười đùa: "Tôi còn có một trăm cái quan tài dùng được, nếu không đủ thì tôi gọi người đưa tới thêm."

Trong mắt Lâm Văn Tùng b ắn ra tia sắc lạnh, nhưng lại cố nén lửa giận mà cười nói: "Đủ rồi, các người không có nhiều người, không dùng hết nhiều quan tài như vậy! Nếu còn dư thì lát nữa tôi bảo người đốt cho anh!"


Chết!

Giờ khắc này, trong lòng Lâm Văn Tùng đã phán tử hình cho Ninh Loạn và những tài xế kia. Dám gây sự với Lâm gia vào hôm nay, chỉ đánh gãy tay chân thì không khỏi quá nhân từ!

Truyền ra ngoài còn làm trò cười cho người khác, nói rằng đàn ông Lâm gia hèn yếu.

Nhiều năm rồi Lâm gia không thấy máu, cứ nhân cơ hội này giết gà dọa khỉ để người của Giang Bắc biết: Đối nghịch với Lâm gia chính là muốn chết!

Ninh Loạn sờ đầu, dò xét Lý Văn Tùng một hồi rồi chép miệng lẩm bẩm: "Có phải thứ này bị ngu không? Còn chưa nhìn ra tôi đưa quan tài cho Lâm gia à? Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ? Có cần nói lại lần nữa không?”

Giọng của Ninh Loạn không lớn không nhỏ nên tất nhiên anh em Lâm Văn Tùng và Lâm Văn Bách đều nghe thấy rõ ràng.

Cơ mặt hai người không ngừng run rẩy, cố nén xúc động giết người mà ra hiệu cho vệ sĩ tranh thủ mở hộp quà ra.

Vệ sĩ không dám thất lễ nên vội vàng mở hộp quà. Thật sự là đầu người!

Nhìn thấy đầu người trong hộp quà, hai vệ sĩ run lên rồi lập tức đưa hộp quà chứa đầu người tới trước mặt hai anh em.

"Dư Long, Dư HổI" Lâm Văn Bách lập tức nhận ra hai người này nên nghiến răng vang lên ken két.

"Tốt, rất tốt!" Lâm Văn Tùng giận quá thành cười, vỗ tay cười to và nói: "Tao tưởng là ai cứu hai con tiện nhân kia đi, không ngờ Lâm gia còn chưa đi tìm mà tụi mày đã chủ động đưa tới cửa! Đã đến rồi thì ở lại đi!"


Bình luận

Truyện đang đọc