HỘ QUỐC CHIẾN THẦN

Mấy người sửng sốt, vội vàng nhìn về phía Vương Minh Viễn.

Chỉ thấy Vương Minh Viễn đang nắm chặt lấy cổ tay mình, đau đến vặn vẹo mặt đầy mồ hôi.

Ngón tay hẳn ta vừa chỉ vào Lâm Vũ đã trực tiếp bị kéo đứt.

Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng vết thương làm mắt của mọi người nhói đau.

Họ theo bản năng nhìn lại tay của Lâm Vũ, chỉ thấy hắn còn cầm một đoạn ngón tay đang nhỏ máu.

Thật là hung tàn quá! Mấy người đều hít hà một hơi rồi bất giác rút lui.

Hôm trước Thẩm Khanh Nguyệt đã chứng kiến sự hung ác của Ninh Loạn cùng Lạc Trường Phong nên thấy cảnh này cũng ít nhiều gì có chút miễn dịch.

"Anh lại đánh người lung tung rồi."

Thẩm Khanh Nguyệt đưa một tay xoa huyệt Thái Dương, cười khổ nói: "Nếu dì Tuyên biết thì anh lại nghe mắng cho xem:

"Em đang khinh thường mẹ chồng tương lai của mình." Lâm Vũ như không có chuyện gì mà vứt đoạn ngón tay rồi mỉm cười nói: "Nếu mẹ biết những người này làm nhục em thì sợ là còn chê anh xuống tay quá nhẹ! Mẹ cưng đứa con dâu tương lai là em nhất."


Tuy rằng mẹ hắn trời sinh thiện lương, nhưng cũng không phải thánh mẫu.

Có thế nhìn ra điểm này từ biểu hiện của bà ấy ở Lâm gia vào hôm qua. Hôm nay nếu mẹ hẳn có ở đây thì chắc còn tức giận hơn cả hắn nữa.

Thẩm Khanh Nguyệt nghe vậy thì đỏ mặt, lại nhẹ nhàng lắc đầu và nói: "Bỏ đi, cứ thế đi! Tôi còn nhiều chuyện phải làm lắm, cũng lười dây dưa với bọn họ.

"Được!" Lâm Vũ khế gật đầu rồi đảo mắt qua mấy nhà cung cấp mang vẻ mặt hoảng sợ kia: “Quỳ xuống nói xin lỗi, sau đó cút đi!"

Quỳ xuống nói xin lỗi? Mấy người cùng sửng sốt rồi quay qua nhìn nhau.

Tuy rằng bọn họ không phải đại phú đại quý, nhưng kém nhất cũng có tài sản hàng chục triệu.

Vị hôn phu của Thẩm Khanh Nguyệt chẳng những đánh người bị thương đến tàn tật mà còn dám kêu họ quỳ xuống nói xin lỗi Thẩm Khanh Nguyệt?

"Các người thiếu nợ không trả mà còn đánh người bị thương! Chúng tôi phải báo cảnh sát!"

"Báo cảnh sát đi, để cảnh sát đến xử lý!"


"Tôi cũng muốn xem rốt cuộc các người ngang tàng đến mức nào!" Đám người tỉnh táo lại thì lập tức phẫn nộ kêu to lên.

Muốn bọn họ quỳ xuống nói xin lỗi Thẩm Khanh Nguyệt, nằm mơi Bọn họ không cần mặt mũi sao?

"Báo cảnh sát là chuyện sau đó! Hiện tại phải xin lỗi vị hôn thê của tôi!" Lâm Vũ không cho là đúng, đột nhiên nâng cao giọng lên mà hét lớn: "Quỳ xuống!"

Giọng nói phát ra từ lửa giận, khí thế kinh khủng kia lập tức như núi lớn đè xuống đầu bọn họ.

Mấy người run lên, căn bản không thể chịu nổi khí thế kinh khủng như vậy. Bich, bịch, bịch... Họ đều quỳ xuống đất.

Lực dậy ngược bắn ngược lên từ nền đất xi măng làm đầu gối họ máu thịt bây hầy.

Trong mơ hồ có thể nhìn thấy cả xương trắng.

Nhưng họ lại như không cảm nhận được đau đớn, trong lòng sớm đã bị sợ hãi vô tận cắn nuốt.

Cảnh này cũng làm hai bảo vệ sởn gai óc, cả người không ngừng run rẩy. "Nói xin lỗi!" Lâm Vũ lại rống một tiếng.

Bọn họ như mới tỉnh từ trong mộng, đau nhức chợt lan tràn từ đầu gối đến toàn thân.

Bọn họ muốn kêu thảm thiết, nhưng lại không dám. "Thẩm tiểu thư, xin... lỗi." "Cầu xin cô tha cho chúng tôi..."

"Là chúng tôi có mắt không tròng..."


Bình luận

Truyện đang đọc