HOA ANH THẢO MUỘN

Trong giấc mơ, Adonis thấy mình đang cùng một người say làm trò con nít.

Hình ảnh trẻ con của mỹ nhân khiến cho Adonis không thể nào quên được. Uống rượu vào trở nên say xỉn lại có thể biến một người ngày thường điềm đạm thành cái dạng nũng nịu không đúng tuổi này.

Adonis chỉ biết Hoắc Kình lớn hơn cậu thôi, không biết số tuổi cụ thể nhưng thế này là quá mức tưởng tượng của cậu rồi.

Hoắc Kình khiến Adonis cảm tưởng đến việc anh hack tuổi tác.

Nhớ lại thật là buồn cười chết mất.

Đêm qua khi mang Hoắc Kình về phòng rồi, hai người làm loạn với cây đàn. Hoắc Kình căn bản không ngồi yên, lúc dựa vào người cậu, lúc lại muốn giành lấy cây đàn, đánh lung tung.

Hồi lâu thì ngồi co gối lại, ủy khuất kêu mấy tiếng thì thầm trong miệng.

Adonis cũng say, chí ít là tỉnh táo hơn ai đó. Cậu cố gắng lắng nghe Hoắc Kình nói gì thì nghe được vài chữ, tựa tựa Wayne.

Cậu lúc đó đã bạo gan hỏi lại:

" Anh tìm Wayne hả?"

Hoắc Kình mơ mơ màng màng, gật đầu một cái. Bộ mặt trông ủy khuất đáng thương vô cùng.

Trời ạ, làm sao người này có thể sở hữu cái biểu hiện chết người đó chứ?

Không, không, mình loạn rồi. Tim mình cũng loạn rồi.

Nhưng mà...sao anh phải tìm Wayne chứ!!! Có tôi ở đây rồi mà!!!

Adonis đêm đó thật là phẫn nộ và sầu não.

Nắm lấy tay Hoắc Kình, Adonis nhỏ giọng dỗ dành, " Walton, chúng ta mau ngủ thôi."

Cậu rất muốn người này cùng mình ngủ thật say đêm nay. Có như vậy thằng bạn thân của cậu sẽ không thể làm gì được nữa.

Adonis nào biết Tề Lãng chính là mong chờ khoảnh khắc cả hai ngủ say nhất để thực hiện hành vi cướp vợ nào đó mà.

Hoắc Kình cứ thì thầm mấy tiếng trong miệng, sau cùng chịu không nổi mà nằm xuống, ngủ say.

Adonis "dỗ dành" anh đến mệt, cũng nằm lăn ra ngủ luôn.

Tiếp tục hưởng thụ giấc mơ của mình. Adonis thấy mình đang ôm Hoắc Kình, cả người anh thật thơm, thật ấm, còn mềm nữa. Cậu nhếch môi cười cười tận hưởng cảm giác nghìn năm có một này.

Cái đầu vô thức rúc sâu vào người nọ, hít hít hà hà một lát.

Bàn tay ôm thôi không yên, còn sờ loạn khắp nơi. Cảm giác thớ vải mịn màng chạm đến da khiến Adonis vui vẻ không còn gì nói được.

Giấc mơ này thật là tuyệt quá.

Vừa nghĩ đến ý niệm đó được vài giây thì Adonis đã cảm thấy trời đất đảo lộn. Cậu thấy mình từ trên cao rơi xuống chân không. Một trạng thái rơi tự do thật đáng sợ.

Giấc mơ hạnh phúc quay ngoắt thành nỗi ám ảnh đời cậu.

Chậm rãi tỉnh lại từ trong cơn mơ, Adonis nghe thấy một tiếng hét vang vọng căn phòng:

" A!!! Anh đúng là biến thái."

Biến thái? Không lẽ mình không phải đang mơ sao? Khi nãy mình ôm người ta thật sao?

A, mình ôm mỹ nhân~~~

Adonis còn chưa tỉnh ngủ hẳn, môi nhếc lên cười cười mãn nguyện. Sau đó cậu ăn phải một cái gối vào mặt, tỉnh luôn.

Lấy cái gối ra khỏi người, Adonis ngồi dậy, bộ mặt so với khi nãy khiếp hãi hơn vạn lần. Cậu không thể thốt nổi ra một âm từ gì khác ngoài ú ú ớ ớ.

Trong đầu bị loạn.

WTF, WTF, WTF...

Không phải, mình còn mơ!!!

Adonis hít sâu một hơi, tát vào mặt mình một cái. Đau rát!

Á, mình không mơ.

Người trên giường mặc dù tình trạng không có gì khác biệt nhưng thức dậy đã thấy một người nằm cạnh mình, còn ôm mình, còn sờ loạn mình, nghĩ tới thôi đã ấm ức không chịu nổi rồi.

Lúc này gần đó có người đi đến.

Liếc mắt ra cửa, Adonis thấy Tề Lãng.

Tề Lãng thấy cửa phòng Adonis không đóng lại, mới nhớ đêm qua mình đã để nguyên như thế. Bước vào, cậu thấy dưới đất là Adonis đang rất thống khổ, còn trên giường là Jin đang rất phẫn nộ.

Sáu mắt nhìn nhau, nghẹn lời.

Phải mất một lúc lâu, Tề Lãng mới hỏi được:

" Có chuyện gì vậy? Khi nãy nghe có tiếng la..."

Adonis đứng dậy, rất bất đắc dĩ nói:

" Tao chẳng biết gì cả. Khi thức dậy đã thấy cô bé này nằm bên cạnh, tao thì bị đạp xuống dưới đất."

Tề Lãng nhìn Adonis, cậu cũng không rõ vì sao Jin lại ở đây nữa. Lại nhìn qua Jin, Tề Lãng nói:

" Jin, sao cậu qua đây? Đây là phòng của Adonis."

" Sao cơ?" Jin lúc này kinh ngạc, cô bé gãi tóc, nhảy vọt xuống giường.

Ra ngoài nhìn bảng số phòng, Jin há miệng thất kinh. Như đã nhận ra mình mới là người có lỗi, Jin bước vào, chủ động xin lỗi Adonis.

" Xin lỗi, tôi nhầm phòng."

"..." Adonis vẫn còn ê ê mông, chỉ gật đầu coi như bỏ qua.

Chuyện này cũng nhỏ thôi mà. Ngoại trừ cậu dám ôm Jin thì cũng chưa làm gì quá đáng.

Đến đây, dường như cả hai trùng hợp nghĩ đến điều đó nên liền đỏ mặt.

Jin hạ mi mắt, tạm biệt hai người rồi chạy về phòng mình. Chẳng trách đêm qua cô bé uống say quá, còn không có người dẫn về phòng nên mới...thành ra như vậy.

A, mình điên mất thôi. Ngủ cùng người ta, còn đạp người ta, đổ thừa người ta nữa.

Jin rầu rĩ ôm đầu. Nhìn vô gương, cô bé thấy mặt mình vẫn còn hồng hồng ngượng ngùng.

Đánh răng sùng sục, Jin lắc mạnh đầu, không nghĩ đến nữa.

Adonis cũng là một thằng con trai bình thường của bình thường. Mặt mũi không đặc sắc, IQ lại vô cùng thấp, EQ thì quá cao so với mức cho phép. Tất cả đều quá là...khó chấp nhận.

Jin tự nhủ như thế rồi ném Adonis qua một bên.

Adonis đặt gối trở lại giường, ngồi xuống, trực tiếp hỏi:

" Mày nói xem, Jin ở cùng tao đêm qua, vậy còn Walton đâu?"

Tề Lãng nghe Adonis hỏi, cậu nhìn bạn mình một cái rồi ngoái đầu nhìn ra cửa sổ. Adonis âm thầm quan sát Tề Lãng, sau đó nhảy dựng lên oan ức.

" A, mày dám cướp Walton của tao!!! Khốn khiếp quá!!!"

Tề Lãng rút hai tay vào túi quần, quay qua nhìn Adonis một cái. Không phủ nhận điều Adonis vừa nói.

" Đúng là vậy. Đêm qua hai người ngủ rồi, tao qua đây đem Walton về phòng."

" Sao mày lại làm thế?"

Tề Lãng cúi nhìn mặt đất rồi rút một tay ra khỏi túi quần, giơ lên trước mặt Adonis. Đôi mắt bị một thứ ánh kim lóe lên. Adonis mở to mắt ra nhìn, kinh ngạc khi đó là nhẫn đôi.

Một loại nhẫn đôi mà.

Adonis ngẩng mặt nhìn Tề Lãng:

" Mày đeo nhẫn đôi?"

" Phải."

" Với ai?"

" Với mỹ nhân 419."

Tề Lãng nói ra một câu nhẹ hẫng như thế rồi vỗ vai Adonis. Cậu mỉm cười, giải thích:

" Thật ra bọn tao yêu nhau lâu lắm rồi, chỉ vì một số hiểu lầm nên bị xa cách thôi. Hôm qua tao cũng đã cầu hôn Walton đó. Walton chấp nhận rồi. Nói xem, mày sẽ ủng hộ bọn tao đúng không?"

Lần đầu biết đến mỹ nhân 419, Adonis đã nghĩ mình hỏng rồi khi cứ mải nghĩ về người đó, còn muốn làm rất nhiều điều với người đó.

Muốn biết tên, muốn biết sở thích, muốn cùng trò chuyện, muốn cùng đi chơi, muốn rất nhiều.

Còn ôm mộng tưởng một ngày nào đó sẽ thành đôi với mỹ nhân.

Bây giờ lại biết được sự thật này, Adonis có chút không vui. Cậu thấy rất đau lòng đó khi mà Tề Lãng giấu cậu lâu như vậy.

Cả hai người đều biết, mỗi mình cậu là không biết, giống như đùa dai vậy.

Adonis hất mạnh tay Tề Lãng ra, lạnh nhạt nói:

" Cút đi, tao không có tâm trạng."

Tề Lãng nhíu mi, không nghĩ chuyện này lại ảnh hưởng nhiều đến Adonis như thế.

" Nếu mày nghĩ tao đùa cợt với mày thì tao xin lỗi, nhưng tao không có ý như thế. Tao định nói cho mày nghe rất lâu rồi nhưng tao cứ sợ Walton sẽ không thật sự chấp nhận tao. Tao chỉ muốn chắc chắn mới thông báo..."

" Mẹ kiếp!" Adonis tức giận, " Thế thì mày cứ bảo là mày thích Walton đi. Đường đường chính chính mà tranh với tao. Mắc cái đ gì lại như mèo ăn vụng như thế?"

" Tao không nghĩ là tao ăn vụng." Tề Lãng nhướn mi, " Tao có ghen đấy chứ. Tao ghen rõ ràng như ban ngày, có mày không biết thôi."

" Cái gì?" Adonis nhảy dựng, " Thằng chó này, ý bảo tao ngu phải không?"

Tề Lãng bị nắm cổ áo cũng không mấy khiếp sợ. Cậu giữ lấy tay Adonis, buồn cười nói, " Lần này mày thông minh rồi."

" A thằng khốn khiếp này!! Thằng bạn khốn khiếp!!"

Adonis quật mạnh Tề Lãng xuống giường. Hai tên giao đấu một trận ra trò. Đúng lúc này ở cửa có một người xuất hiện.

Adonis đang bị Tề Lãng trấn áp, xử dồn dập. Né qua một bên, Adonis phát hiện người kia đang đứng nhìn liền cười lên thật gian.

Tề Lãng định buông tha rồi thì Adonis bất ngờ hôn nhanh lên môi cậu một cái. Nụ hôn này so với những nụ hôn khác của hai đứa chắc là được xếp vào loại kinh dị ngang ngửa The Saw.

Tề Lãng thất kinh đấm mạnh vào mặt Adonis rồi nhảy xuống giường. Cậu chưa thấy ai kia đứng ngoài cửa, nên lớn giọng:

" Mẹ kiếp!! Sao lại hôn bố? Aish."

Cậu ra sức lau miệng của mình rồi quay ra ngoài cửa. Nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của người kia, Tề Lãng đã hiểu tại sao Adonis làm trò con bò đó.

" Mày được lắm, Doggie." Tề Lãng quay lại trừng mắt.

Sau đó đi đến kéo tay Hoắc Kình trở về phòng.

Hoắc Kình hoàn toàn không bài xích chuyện ban nãy. Anh chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi. Với lại, anh vừa ngủ dậy, còn có chút mệt mỏi trong người.

Tề Lãng nắm lấy tay anh, dẫn đi một đoạn ra bên ngoài ăn sáng. Khi hai bàn tay chạm vào nhau, vô tình làm cho hai chiếc nhẫn cạ nhẹ vào nhau tạo nên âm thanh khe khẽ.

Adonis nằm trên giường, khi nãy liếc nhìn ra bên ngoài, vừa vặn thấy được chiếc nhẫn bạc trên tay Hoắc Kình, mi mắt cậu hạ xuống.

Cười đùa như thế nhưng thật ra lòng cậu đang đau xót muốn chết được đây. Đặt tay che ngang tầm mắt của mình, Adonis thở dài một tiếng.

Tình cảm đúng là không đơn giản.

Trong ngày du lịch thứ hai cũng là ngày cuối cùng, mọi người ai nấy đều chơi rất vui vẻ.

Hoắc Kình tiếp tục được Tề Lãng dạy cho bơi. Hai người dưới nước chơi cực kỳ vui vẻ và thoải mái.

Những người khác cũng có thú vui riêng của mình.

Hoắc Ưng lúc này mới thức dậy, hắn thức dậy muộn nhất trong những người còn lại. Ra đến ngoài liền đi chọn đồ ăn sáng rồi ngồi vào một góc khuất.

Ngạo Thiên đang phơi nắng, liếc mắt nhìn qua liền thấy bóng dáng nào đó đang ngồi ăn pancakes.

Đứng dậy, Ngạo Thiên thản nhiên đi đến lấy một ly nước trái cây rồi đem đến trước mặt người nọ. Nhìn thấy ly nước, Hoắc Ưng cũng bất ngờ nhưng không thèm tỏ ra quá rõ.

" Cảm ơn." Hoắc Ưng nhả ra được hai chữ rồi tiếp tục ăn.

Ngạo Thiên cũng không nói gì nhiều, chỉ là trực tiếp ngồi xuống đối diện, im im lặng lặng mà nhìn người kia ăn sáng.

Phía bên kia, Adonis không còn tâm trạng nào để phục vụ cho khách du lịch nữa. Cô em họ nhìn cậu, muốn giáo huấn một trận thì lại thôi không nói nữa.

Rất hiếm khi nhìn Adonis buồn như vậy.

Jin đang tắm cùng Hoắc Kình dưới hồ thì đột nhiên không tắm nữa. Cô bé bảo phải lên thoa kem chống nắng. Bước lên bờ, Jin quấn một chiếc khăn bản lớn quanh hông rồi ngồi cạnh Adonis.

Adonis ngẩng mặt nhìn Jin một cái, nhớ lại sáng hôm nay, đột nhiên cậu ngượng ngùng.

" Đừng để ý chuyện hồi sáng nữa, cũng không có gì xảy ra mà. Xin lỗi nhé, đêm qua chắc là em say quá nên mới như thế."

Jin thản nhiên bày tỏ lòng mình.

Đúng là cô bé không còn ngượng nữa, chẳng trách suy nghĩ của cô bé ảnh hưởng phương Tây nhiều hơn mà.

Adonis nghe vậy cũng gật đầu, xem như là đồng ý.

Chuyện kia, bé tí.

Jin lại nhìn cậu, hồi lâu mới lên tiếng:

" Hôm qua em định bảo với anh về chuyện của chú Walton rồi. Hmmm, đúng là bọn họ yêu nhau lâu lắm rồi đó. Đầu tiên thì là chú Walton yêu thầm Wayne cơ. Yêu tận ba năm trời, sau đó họ gặp nhau, thử hẹn hò nhưng thất bại vì tên đần Wayne. Cuối cùng chú Walton đau lòng mà giả chết, khiến cho ba năm sau đó Wayne yêu điên cuồng một người chết..."

Adonis nghe Jin kể, cậu đã hiểu rõ hơn ngọn ngành câu chuyện. Chuyện Tề Lãng yêu người chết, Adonis có biết rồi. Cho nên lúc đó cậu thương cảm thằng bạn mình lắm.

Hóa ra là do Walton giả như thế...

Jin thở dài, " Hai người họ yêu nhưng lại chọn không đúng thời điểm để hẹn hò, cho nên mới như vậy. Bây giờ nhìn họ hạnh phúc, em rất vui đó. Chú Walton từ lúc nhỏ đã rất đáng thương rồi, còn mang trong mình căn bệnh tim nữa, em chỉ muốn chú ấy thật thật hạnh phúc. Em biết anh cũng thích chú ấy, nhưng có lẽ ông trời không se duyên rồi. Hay là, anh thử tìm người khác xem, biết đâu ngoài kia còn nhiều người hợp với anh hơn đó."

Adonis cúi mặt cười một tiếng, " Cảm ơn em đã an ủi anh. Đúng là anh đang đau lòng vì chuyện đó. Haizz, mà biết làm sao đây? Bạn thân mình hạnh phúc thì mình càng phải chúc phúc."

Jin vỗ vai Adonis, " Chuẩn đó. Anh nghĩ như thế là tốt. Hm, anh thích con trai, vậy anh là Gay đúng không?"

Adonis lúc này thật thà lắc đầu, " Không phải. Anh thích con gái nữa, từng hẹn hò với con gái. Hm, trước cũng thích vài đứa con trai nhưng chỉ là vui thôi. Walton là người đầu tiên anh thật lòng nghiêm túc đó."

" Ồ, hóa ra anh là Bi." Jin cười.

" Ừm. Mà, đa số người khác ghét Bi bọn anh lắm. Họ bảo bọn anh nửa vời, Gay không Gay, Straight không Straight. Riêng anh cảm thấy như vậy rất vui đó. Lúc thích con gái, lúc thích con trai, hai cái đều có thể trải nghiệm cảm giác. Hơn hẳn bọn họ rồi."

Nghe Adonis bày tỏ suy nghĩ về tình cảm của Bi, Jin không nhịn được cười. Thật ra cô bé cũng nghĩ như thế.

Bi cũng là người thôi, cũng như Gay, như Lesbian. Cũng được yêu thương vậy.

Chỉ là họ hơi tham lam một tí.

" Được rồi, thế thì sự lựa chọn của anh được nhiều hơn đó nha. Vừa con gái, vừa con trai, quá hời rồi."

" Òm, vui thế chứ." Adonis cười cười, sau lại nhìn Jin, " Có một điều này... Hình mẫu con gái mà anh thích, so bề ngoài thì em rất phù hợp đó. Tiếc là ban đầu, em làm anh thấy sợ quá."

Jin lúc này nhìn Adonis, nghe người kia bảo sợ mình, cô bé không biết phải biểu cảm như thế nào. Ngày trước Tề Lãng cũng sợ cô bé như thế.

" Em không đáng sợ như vậy đâu." Jin biện hộ cho mình.

Adonis cũng gật đầu, " Ừm, anh nhận ra mình nhầm rồi. Em rất tốt bụng, biết an ủi, khá vui tính, hát hay nữa. Haha, Jin là cô gái hoàn hảo đó."

"..." Jin hơi đỏ mặt.

Trước đến giờ ai cũng bảo Jin là đứa con gái hung dữ, lời lẽ ác độc, khó nghe, còn hay tỏ vẻ là mình hiểu biết.

Hôm nay lại có người bảo cô bé tốt bụng, vui tính, hát hay...

" Cảm ơn anh." Jin dùng nụ cười che đi sự ngượng ngùng.

Adonis nghiêng mặt, thấy được nụ cười của Jin, trong lòng đột nhiên trỗi dậy một cảm xúc kỳ lạ. Những ngày qua, tâm trí cậu đều là hình bóng của Hoắc Kình, cho nên cậu bỏ lỡ khá nhiều người khác bên cạnh.

Hôm nay nhìn thấy cô gái này nằm cùng mình trong một phòng, bây giờ còn được cô gái này an ủi, lắng nghe, tâm sự, cậu cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Nhìn ra ngoài kia, Hoắc Kình vừa mới hụt chân, Tề Lãng thì ở kè kè bên cạnh đã nhanh chóng đỡ được anh. Bọn họ quấn quýt gần gũi nhau như vậy, không rời nửa bước khiến cho Adonis cũng khá an tâm.

Nhất là thấy Hoắc Kình cười vui vẻ như vậy, Adonis tin chắc đó là nụ cười của hạnh phúc.

Dưới nắng, hai chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh, khiến ai nhìn qua cũng phải bị thu hút.

Bình luận

Truyện đang đọc