" Xin chào."
Giọng nói thanh thoát trong trẻo cùng với dáng người quen thuộc vừa mới ra mở cửa phòng không ai khác chính là Aurora.
Còn người đàn ông vóc dáng khá gầy đang trừng lớn đôi mắt vốn rất xinh đẹp kia giống như đang xem thể loại kinh dị bí ẩn vẫn là một người quen, Hoắc Kình.
Hoắc Kình nhìn ả rất lâu, sau đó vô thức lùi chân về phía sau, làm một hành động ngốc nghếch chính là ngẩng đầu, xem kỹ lại số phòng.
Thế nhưng ba con số 443 kia hoàn toàn không sai lệch một li nào so với tin nhắn mà Tề Lãng gửi đến cho anh.
Trong lòng vẫn còn mơ hồ hoài nghi, Hoắc Kình trong một giây phút đã thật sự muốn chạy ra khỏi khách sạn, ngước mắt nghiền ngẫm tên khách sạn để chắc rằng bản thân không nhầm lẫn.
Nhưng mà, điều anh nghĩ không có khả năng xảy ra. Vì trước mặt anh lúc này, ngay bây giờ, vốn xuất hiện thêm một người nữa.
Người thanh niên kia dáng dấp cao lớn, bộ dạng vừa mới tỉnh rượu đang đứng song song với Aurora, khuôn mặt giống như anh vừa nãy, hoảng hốt.
Nắm tay Hoắc Kình run rẫy không còn sức lực siết chặt lại, cũng không có khả năng giơ cao lên, vung một cái tát thật xứng đáng và thỏa mãn.
Hai người cứ mải nhìn nhau mà không nói một lời nào, cho đến khi Tề Lãng lắp bắp thốt ra tên của anh.
" Hoắc...Kình."
Hoắc Kình nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, thấy được sự bồn chồn, lo lắng cùng sửng sốt. Tất cả đều hiện lên trong đôi mắt đó.
Có điều, anh bỗng dưng chán ghét đôi mắt đó quá...
Hoắc Kình mím hờ môi, thật sự muốn hỏi, hai người đang làm gì trong này?
Nhưng nghĩ lại, đó là một câu hỏi ngu xuẩn.
Nam nữ ở trong một khách sạn vào mười một giờ đêm, còn có thể thảo luận công việc hay không?
Huống gì quần áo của Tề Lãng còn đang cởi mất hai khuy áo, trông bộ dạng như đang làm cái chuyện gì đó dang dở.
Lúc này, Hoắc Kình dời tầm mắt nhìn Aurora, ả đang cười rất tươi như đang chiêm ngưỡng một vở kịch thật hay và cuốn hút.
" Cô đã làm được rồi?"
Hoắc Kình không nhanh không chậm hỏi Aurora.
Ngoại trừ Tề Lãng không biết gì về sự thách thức của cả hai, thì hai người họ đều ngầm hiểu ra được vấn đề.
Aurora cong khóe môi, cười đắc thắng.
" Anh cũng thấy rồi, xin đừng rút lời thách thức. Đàn ông không nói hai lời."
Hoắc Kình lúc này chỉ ném cho ả ánh mắt lãnh khốc, sau đó không nói thêm một chữ nào liền xoay người vội vàng rời đi.
Tề Lãng đến giờ vẫn cảm thấy chân mình như bị đóng đinh, không cách nào di chuyển được. Cậu quay sang nhìn Aurora, thấy được sự đắc ý trên gương mặt xinh đẹp kia mà không khỏi nhíu mày.
Không màng đến Aurora là phụ nữ, Tề Lãng ngang nhiên túm lấy ngần cổ mềm mại kia, siết thật chặt.
Aurora bị Tề Lãng tấn công bất ngờ, hai bàn tay cố gắng đẩy tay Tề Lãng ra nhưng sức của cô hoàn toàn không thể làm điều đó.
Aurora sợ xanh mặt, " Anh...làm, làm...buông ra.."
Tề Lãng đẩy mạnh ả vào tường, quát lớn:
" Mẹ kiếp, chính cô đã dựng nên chuyện này đúng chứ? Cả chuyện của Luke cũng chính là cô?"
Aurora khuôn mặt càng lúc càng mất máu, trắng bệch hệt như xác chết. Ả không thể thở, cho nên không còn sức lực mà nói. Chỉ bất lực lắc đầu nguầy nguậy, muốn tránh khỏi bàn tay của Tề Lãng.
Nhưng Tề Lãng chính là đang điên máu, ngay cả phụ nữ còn không từ thì Aurora cũng hết cách thoát.
" Hai người vừa nãy nói như thế là ý gì? Mau nói!"
Aurora vỗ mạnh vào tay cậu, " Tôi nói...buông, tôi sẽ...nói."
Tề Lãng một lần nữa dùng lực hất mạnh Aurora vào mảng tường phía sau. Đứng đối diện, cậu kiên nhẫn chờ đợi.
" Khụ khụ...ư..." Aurora ho đến đỏ bừng khuôn mặt, cảm thấy cổ mình bị đau rát không thể chịu nổi.
Còn chưa định thần được vài phút, Tề Lãng đã nắm lấy tóc của ả, giật ngược lên:
" Mau nói đi!"
Aurora đôi mắt ngấn nước, sợ hãi nói:
" Walton đã nói, nếu tôi cùng anh lên giường được, thì sẽ nhường anh cho tôi."
--- Khốn khiếp!
Tề Lãng thẳng thừng cho Aurora một bạt tai, khiến ả ngã sấp ra sàn nhà lạnh lẽo. Sau đó cậu mở cửa phòng, lao như bay ra khỏi khách sạn.
Hoắc Kình về đến nhà cũng phải nhận thấy, bản thân anh đã quá bình tĩnh rồi. Anh không nghĩ mình còn có thể ấn nút thang máy, bắt tắc xi, lại ấn nút thang máy, sau cùng là mở cửa vào nhà.
Cởi bỏ giày, Hoắc Kình lập tức xông vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại. Tiếp đến, anh đi vào phòng tắm, mở vòi sen mức lớn nhất, đứng dưới dòng nước lạnh lẽo.
Từng đợt nước mạnh mẽ xối xuống khắp cơ thể, quần áo nhanh chóng ướt sũng, bám sát vào da thịt.
Hoắc Kình nhắm chặt mắt lại, cảm nhận được cơ thể bắt đầu lạnh đi, anh mới thất thần lùi về phía sau, áp người vào tường ốp gạch sứ.
Tấm lưng đau nhức trượt dài từ trên xuống, Hoắc Kình không nghĩ thêm được gì, chỉ vục mặt giữa hai gối, trầm mặc thật lâu.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Tề Lãng cũng đã về đến nhà. Cậu nhập mật mã rất vội, sau đó phát hiện, cửa không mở.
Cậu kiên nhẫn ấn lại một lần nữa thật cẩn thận, mật mã vẫn không khớp.
Tề Lãng trong lòng nóng như lửa thiêu, mạnh tay gõ vào cửa, nói lớn:
" Hoắc Kình, mau mở cửa. Anh có nghe không?"
" Hoắc Kình, mở cửa."
Sau vài màn gõ cửa gây ồn ào mất trật tự, suýt nữa Tề Lãng đã bị người hàng xóm gọi ra giáo huấn một trận.
Dừng lại, Tề Lãng áp người vào cánh cửa lạnh ngắt, trầm mặc suy nghĩ thật lâu. Cậu không nghĩ Hoắc Kình như thế lại còn bình tĩnh mà đổi mật mã căn hộ.
Mật mã trước đây của hai người chính là ngày sinh của cả hai ghép lại. Bây giờ đã thay đổi, liệu có phải là một điềm báo trước?
Chỉ là một sự thay đổi rất nhỏ nhưng nó sẽ ảnh hưởng trong mối quan hệ của cả hai.
Tề Lãng quay người, ngón tay vì sương đêm mà lạnh buốt, muốn đông cứng lại. Cậu đã chạy hết tốc độ của bản thân mà không bắt một chiếc tắc xi nào.
Hai chân muốn nhũn ra, Tề Lãng một tay dựa tường, một tay thử lại mật mã.
Ngày sinh tháng sinh của Hoắc Kình, không khớp.
Thử thêm một vài con số đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu vẫn chỉ có một kết quả, không khớp.
Tề Lãng có nghĩ đến ngày sinh tháng sinh của mình, nhưng rồi lại bật cười chua xót.
Mẹ nó, mày đang nghĩ cái gì thế?
Làm sao còn có thể là ngày sinh của mày chứ hả?
Tề Lãng bất lực đấm mạnh vào tường, áp sát cửa, cất tiếng:
" Đủ rồi, Hoắc Kình, mở cửa đi. Đừng như thế, xin anh đó."
Nói một vài lần rồi cũng thôi. Tề Lãng xoay lưng nhìn ra ngoài ban công, cảm thấy bầu trời đen đặc một màu. Không khí đã lạnh hơn một chút rồi.
Tất cả, hình như đã chấm dứt rồi.
Tề Lãng vuốt khuôn mặt, cảm thấy đầu óc thật đau nhức. Nghĩ lại hai ngày qua, cậu nhiễu loạn chẳng vì một lý do gì rõ ràng, cũng không có một bằng chứng cụ thể cho sự phẫn nộ của cậu.
Tất cả, là vì cậu.
Một lần nữa là vì cậu.
Niềm tin là thứ mỏng manh nhất trên đời.
Đồng hồ điểm qua nửa đêm, một ngày mới đã sắp bắt đầu. Một nửa thế giới vẫn đang chìm trong giấc ngủ say.
Tề Lãng ngược lại bồn chồn không thể chợp mắt được. Cậu đứng dậy, một lần nữa thử mật mã.
Cậu suy nghĩ, sau đó nhập bốn số 0 vào.
Ngay tức khắc, âm thanh lưu loát khe khẽ phát ra, cửa mở.
Mật mã trùng khớp.
0000?
Tề Lãng nhíu mày, số không này có phải như cậu đang nghĩ?
Vì đã chấm hết, cho nên mới thành số không?
Cửa mở ra rồi đóng sầm lại.
Tề Lãng giống như Hoắc Kình, cũng lao vào phòng ngủ nhưng cậu không thay giày. Trực tiếp mở cửa phòng ngủ, Tề Lãng một lần nữa chứng kiến viễn cảnh kinh hoàng bên trong.
Trên sàn nhà đang rơi vãi đầy những viên thuốc màu trắng, một ít ngoài hộp, một ít còn trong hộp.
Tề Lãng từng bước run rẫy đi đến, cúi người cầm lấy hộp thuốc kia lên. Ba chữ, thuốc an thần đã khiến tâm trí cậu vứt hẳn xuống một ngục sâu thẳm.
Nhìn qua phía Hoắc Kình, nhìn thấy anh đang nửa ngồi trên giường, khuôn mặt cúi thấp, giống như đang ngủ say.
Tề Lãng sửng sốt đánh rơi hộp thuốc trên tay, chạy vội đến chỗ của anh, đỡ lấy thân thể lạnh ngắt như người chết kia vào lòng.
" Hoắc Kình, mau tỉnh dậy. Tôi biết anh chỉ giả vờ, giả vờ thôi."
Tề Lãng lay Hoắc Kình thật mạnh, một lần lại một lần, càng lúc càng mạnh. Nhưng đáp lại cậu chỉ là một khuôn mặt không cảm xúc, không thần thái, chỉ duy trì một tư thế nhắm mắt như đang ngủ.
Cơ thể cậu run rẫy càng lúc càng mạnh, khuôn mặt méo mó trông rất khó coi. Không nghĩ thêm nữa, Tề Lãng xốc cả người anh lên tay mình, hướng đến thang máy đi xuống dưới.
Đặt anh lên một chiếc tắc xi, Tề Lãng một bên căng thẳng hối thúc tài xế chạy hết tốc độ, một bên vẫn không ngừng ôm lấy cơ thể lạnh như băng kia.
Miệng luôn thì thào, " Một chút nữa thôi, tôi sẽ sưởi ấm cho anh."
" Một chút thôi, nhé. Đừng đi..."
Tề Lãng lầm bầm đến mức khiến tài xế khẩn trương theo cậu. Ánh mắt của chú liếc nhìn kính chiếu hậu, nhận ra người bên cạnh cậu có một khuôn mặt tái nhợt.
Nhịn không được, chú rùng mình, nhấn ga tăng tốc hết mức.
Khi đến bệnh viện, Tề Lãng cùng bác sĩ y tá đẩy giường bệnh thật nhanh vào phòng cấp cứu. Lúc bác sĩ hỏi tình trạng bệnh nhân, Tề Lãng đã thật sự kìm nén đau lòng mà nói:
" Uống thuốc an thần quá liều."
Bác sĩ thoáng nhìn cậu, sau đó gật đầu, hành động nhanh chóng.
Tề Lãng cũng nhận thấy ánh mắt khi nãy, nhưng cậu không quan tâm. Khi đó, cậu đã không thể nào thốt ra được hai từ, tự tử.
Nghe như thế nào vẫn thật đáng sợ.
Ngước mắt nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt lại, Tề Lãng tay chân rã rời ngồi bệt xuống tại chỗ.
Cậu ngây ngốc đưa đôi mắt nhìn đăm đăm vào chiếc đèn chớp nháy màu đỏ, khóe mắt không tự chủ được đã lấp đầy nước mắt.
Đây là lần thứ hai cậu đối mặt với căn phòng đáng sợ này, đối mặt với thời gian đang lạnh lùng hờ hững trôi qua từng giây, từng giây, thật lâu, thật lâu.
Lần này quay trở lại bệnh viện, Hoắc Kình trong tình trạng vừa mới uống thuốc an thần để mà chấm dứt cuộc đời, Tề Lãng vẫn không thể an tĩnh bản thân.
Cậu biết rõ lúc này có nói gì đi nữa vẫn là đáng ăn đòn, đáng bị oán giận, đáng bị hận.
Cậu biết rõ lúc này cậu không thể làm gì khác, không thể tự mình nói sẽ chuộc lỗi lầm.
Cậu, phải làm sao đây?
Nhiều người ở bệnh viện khi đi ngang khu vực cấp cứu đều nhìn thấy được một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi thất thần trước cửa, đôi mắt liên tục chảy nước mắt nhưng cậu không có động tĩnh gì cả.
Kể cả khi một vài y tá đến chỗ cậu hỏi han, cậu cũng không đáp lại, hệt như một người câm.
Một lúc sau, Tề Lãng nhìn chung quanh, nhận thấy một số người cũng nhìn mình với đôi mắt quái dị. Cậu cúi đầu, chìa hai bàn tay ra, ngay lập tức hứng được hai giọt nước trong veo.
Hóa ra từ nãy đến giờ là cậu đang khóc?
Tề Lãng bỗng cười khan, lau mặt bằng tay áo, sau đó đến chỗ của y tá trực ban nhờ gọi điện thoại.
" Jin, cậu có thể đến bệnh viện được không?"
#
Chẳng đầy nửa tiếng, Jin đã có mặt tại bệnh viện mà Tề Lãng nói. Cô bé đưa mắt nhìn quanh, sau đó đi thẳng đến phòng cấp cứu.
Từ xa bước đến, Jin nhận ra hình dáng của Tề Lãng. Cậu ta ngồi một mình trên hàng ghế dài, khuôn mặt cúi thật thấp, bàn tay lại bao lấy ôm trọn khuôn mặt.
Khi nãy nghe Tề Lãng nói qua loa tình hình của Hoắc Kình, Jin kỳ thực vẫn bình tĩnh trấn an cậu, sau đó mới đi đến đây.
Số lần Jin đến bệnh viện vì Hoắc Kình cũng không ít, cho nên cô bé đã khá quen. Chỉ có điều, tại sao trông Tề Lãng lại thất thần sa sút như vậy?
Jin lại gần, vỗ nhẹ xuống vai cậu.
" Wayne."
Tề Lãng mơ hồ nghe thấy tên mình, lập tức ngẩng đầu. Trông thấy Jin, khóe môi cậu tự động nhếch lên.
Cậu đứng dậy, vội vàng ôm lấy Jin. Sau đó, Jin lại cảm nhận được vai áo của mình thấm ướt thật nhiều.
" Wayne, có chuyện gì thế?"
Jin ra sức vỗ lưng Tề Lãng.
Nhưng Jin không nghe cậu trả lời vấn đề của mình mà chỉ nhắc lại một câu:
" Tôi phải làm gì đây? Jin, cậu nói xem, tôi phải làm gì? Hoắc Kình nếu như bị gì tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm thế nào..."
Hoắc Kình bị gì?
Jin đầu óc nhanh nhạy, nghe đến đó liền trầm mặc. Jin đã rõ, tên ngốc tên Wayne kia chắc chắn lại làm ra chuyện gì đó thật đáng đánh rồi.
" Có chuyện gì?"
Tề Lãng buông Jin ra, bình tĩnh nói:
" Tôi và Hoắc Kình hai ngày nay đã xảy ra chút gây gổ, toàn bộ đều là tôi nghi ngờ anh ấy cùng quản lý có quan hệ thân thiết. Sau đó...sau đó tôi nóng giận nên làm ra nhiều chuyện... Hoắc Kình, đã thấy tôi...cùng với một người con gái trong khách sạn..."
Jin im lặng lắng nghe đến câu cuối cùng, ngược lại với suy nghĩ của Tề Lãng, Jin không hề vung tay cho cậu một bạt tai hoặc nóng giận mắng chửi.
Jin chẳng làm gì, chỉ hỏi:
" Người con gái kia là Aurora đúng không?"
Tề Lãng nhất thời sửng sốt, nhìn Jin thật lâu rồi gật đầu.
Jin vẫn mặt lạnh hít sâu một hơi, sau đó mới hành động.
Đúng như Tề Lãng đoán, Jin thật sự đã đánh cậu, chỉ là thời gian có chút sai lệch. Tề Lãng cũng không tránh né, không oán trách, im lặng nhận lấy cú đánh kia.
" Cậu đúng là đồ ngốc!"
Jin bình tĩnh lên tiếng.
Tề Lãng lúc này bật cười, gật gật đầu liên tục.
" Đúng, tôi là thằng ngốc, vẫn cứ ngu ngốc như thế."
" Con ả đó đã thuê người quấy rối chú Walton, không để chú ấy làm việc, còn ra tay siết cổ chú khiến chú suýt ngạt thở. Con ả đó còn đánh một nhân viên đã bảo vệ chú Walton. Tôi đều chứng kiến hết thảy và đã cho một trận. Thế mà ả còn chưa chừa, còn dám lộng hành như vậy? Con ả là một thứ dơ bẩn, một con điếm. Còn cậu, tại sao lại ngu ngốc quá thế hả? Cậu có biết, chú Walton tin tưởng cậu đến mức nào hay không? Dám mạnh miệng thách thức con ả đó là cậu sẽ không lên giường với nó."
Tề Lãng ngẩn ra nhìn Jin. Cậu nghe rõ từng chữ một, chỉ là những câu chữ kia cậu trước đây chưa từng nghe ai kể.
Cậu hoàn toàn không biết!
Tề Lãng siết nắm tay, " Tại sao cậu lại không kể cho tôi?"
Jin lúc này im lặng nhìn Tề Lãng. Đây chính là lý do mà Jin không nặng tay xử chết cậu.
" Chú Walton không cho tôi nói với cậu, sợ cậu lo lắng và làm chuyện hồ đồ. Nếu như tôi biết, đằng nào cậu cũng làm chuyện hồ đồ thì tôi đã nói."
" Xin lỗi, Wayne..."
Tề Lãng nghiến chặt răng, cảm thấy từ đầu đến giờ, bản thân chẳng biết một cái gì cả. Ngay cả khi biết đi nữa thì đó cũng chỉ là một câu chuyện bịa đặt.
Đúng là giận quá hóa ngu mà...
Lúc này, từ xa có vài bước chân đi tới. Tề Lãng cùng Jin ngước nhìn, nhận ra ba người kia thực quen thuộc.
Ngay khi ba người thân thuộc của Hoắc Kình xuất hiện, bác sĩ trong phòng cấp cứu cũng bước ra. Chẳng chờ đợi gì, Chu Sa lập tức hướng bác sĩ đi đến.
" Bác sĩ, con trai tôi như thế nào rồi?"
Bác sĩ cởi khẩu trang y tế, " Bệnh nhân uống thuốc an thần sao?"
Tề Lãng nghe đến đây, vội nói, " Đúng vậy!"
Chu Sa quay đầu nhìn Tề Lãng, đôi mắt bà đột nhiên lạnh băng.
Thuốc an thần?
Ba chữ này đều khiến mọi người ở đó ngạc nhiên và tò mò.
Bác sĩ lúc này gật đầu, nói tiếp:
" Chúng tôi đã súc ruột cho cậu ta rồi, đã qua tình trạng nguy hiểm. May mắn là bệnh nhân được đưa đến đây kịp thời."
Chu Sa cả người run rẫy, tâm tình chấn động không nhẹ.
" Súc ruột? Ý của bác sĩ là..."
Bác sĩ hơi nhíu mày, " Đúng thế. Bệnh nhân lúc đưa tới đây đã ở trong tình trạng hôn mê do uống thuốc quá liều."
Chu Sa nghe xong, tinh thần tụt dốc thảm hại. Jin vội vàng đến đỡ bà, sau đó nhìn bác sĩ, cảm ơn.
Jin định để Chu Sa ngồi xuống ghế thì bỗng dưng bà đẩy cô bé ra, hướng đến Tề Lãng.
" Cậu rốt cục đã làm gì con trai của tôi?"
Tề Lãng không ngước mắt nhìn Chu Sa, nhắm mắt lại, cậu chỉ biết nói xin lỗi.
Chu Sa lúc này thực sự giận dữ, bao nhiêu niềm tin bà đặt trọn lên cậu đều một chốc tan biến hết.
Chu Sa lần này không ra tay đánh cậu nữa, cũng không muốn gây ồn ào. Đôi vai bà run lên, không tự chủ lùi về phía sau, nhanh chóng được Jin đỡ lấy.
" Tôi đã tin lầm cậu rồi, Tề Lãng."
Nói rồi, Chu Sa xoay lưng, rời khỏi đó, đi xử lý thủ tục cho Hoắc Kình. Bà không cho Jin đi theo nên Jin đành ở lại.
Lúc này, người nóng giận nhất mà lại ra tay quyết đoán nhất lại chính là Hoắc Ưng. Hắn căn bản không dài dòng nửa lời, vì sao hay cậu đã làm gì. Trực tiếp đánh thẳng vào mặt Tề Lãng rồi quát:
" Mẹ kiếp, tao có súng sẽ thực sự bắn chết mày ngay tức khắc!"
Cổ áo bị túm lấy giật ngược lên, Tề Lãng bất đắc dĩ đối mặt với Hoắc Ưng. Đôi mắt cậu u uất mệt mỏi, căn bản chỉ là nhìn nhưng không có hồn.
Hoắc Ưng lần nữa định đánh thì bị Ngạo Thiên chặn lại.
" Đủ rồi."
Hoắc Ưng liếc nhìn người vừa nói, " Câm miệng. Hoắc Kình là em tôi, tôi không thể tức giận hay sao?"
Sau đó nhìn Tề Lãng, đánh nốt cú cuối cùng.
" Em trai tao mắc nợ gì với mày thế hả? Hả? Nếu tao biết mày đã làm ra chuyện gì, tao sẽ cầm súng đến bắn chết mày thật đấy!"
" Được, tôi đợi anh."
Hoắc Ưng sửng sốt liếc nhìn Tề Lãng vừa mới đáp trả, trong lòng càng giận sôi lên được. Hắn nhếch môi, cười lạnh:
" Nói quả quyết lắm. Tao sẽ làm cho mày biết."
" Tôi nói đợi anh mà, tôi đợi anh bắn chết tôi. Còn không, anh cứ đưa tôi khẩu súng, tôi sẽ tự chấm dứt."
Ba người đứng vây quanh cậu đột nhiên không thể nói được gì. Giọng điệu kiên định kia là ý tứ gì?
" Mày đừng diễn kịch trước mặt tao nữa."
Tề Lãng bỗng cười một tiếng, ngước mắt nhìn Hoắc Ưng.
" Anh thấy tôi diễn kịch lắm sao? Tôi nóng giận là tôi nóng giận, tôi yêu là tôi yêu, tôi muốn chết cũng là diễn kịch? Đúng thực tôi luôn nói rất nhiều lời hay ho hoa mỹ với Hoắc Kình, nhưng thì sao chứ? Bây giờ tôi bảo muốn chết, anh lại bảo tôi đừng diễn kịch."
Không thấy Hoắc Ưng đáp, Tề Lãng mỉm cười:
" Hoắc Kình sẽ không tha thứ cho tôi đâu..."
Hoắc Ưng chớp mắt, đứng thẳng dậy, " Nên là như vậy." Sau đó xoay người, nhanh chóng biến mất.
Jin ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng tức giận của Hoắc Ưng, sau lại nhìn Ngạo Thiên đang im lặng.
" Anh đi theo anh ta đi."
Tề Lãng không nhìn Ngạo Thiên, nhưng ý tứ rõ ràng là nói đến anh.
Ngạo Thiên nhún vai, điềm nhiên lên tiếng:
" Đúng là cậu đừng diễn kịch nữa. Gồng làm gì? Vì có tôi ở đây nên cậu mới gồng mình ngăn cảm xúc đúng không?"
Tề Lãng ngước mắt nhìn y, chẳng mở miệng nói gì, chỉ thoáng mỉm cười chua xót.
Ngạo Thiên rút hai tay vào túi quần, thong dong nhìn cậu một cái, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
" Tôi nghĩ mình có việc cần phải làm rồi."
Tề Lãng nhìn thấy Ngạo Thiên rời đi rồi mới thả lõng đôi vai từ nãy đến giờ đều căng cứng. Một lần nữa, nó lại run lên thật mạnh mẽ.
Người đến thật nhiều, nhưng người ở lại chỉ còn có một người.
Jin không phải người trong cuộc, nhưng là người hiểu rõ sự tình của bọn họ nhất. Cô bé hiểu được người nào thống khổ, người nào khổ sở.
Đó là lý do Jin không rời đi.
Cả hai trầm mặc thật lâu, cho đến khi Jin bỗng bước đến trước mặt Tề Lãng, dùng hai cánh tay ôm lấy đầu cậu, giống như bao bọc một đứa trẻ to xác.
Giây phút Tề Lãng cảm nhận được sự an ủi im lặng của Jin, cậu rốt cục cũng không diễn kịch nữa.
Một lần nữa, ở khu vực phòng cấp cứu lại diễn ra một khung cảnh ủy mị đến thương tâm.
Một cô gái trẻ ngẩn ngơ ôm lấy một người thanh niên đang gào khóc không quan tâm đến ánh nhìn chung quanh.
Ngày hôm đó, những người chứng kiến viễn cảnh đó, sẽ có người không thắc mắc, sẽ có người lại thắc mắc, nhưng không có ai lại không nhận ra sự thương tâm tột cùng của người thanh niên kia.