HOA DÃ QUỲ


Nha Trang – một thành phố biển xinh đẹp

Sau gần 10 lướt sóng biển trên du thuyền 6 người dừng chân tại một bến thuyền riêng của khu resort. Đây quả là một thiên đường ngọt ngào với không gian của cỏ, những hàng dừa hàng cọ thẳng tắp cùng sóng biển rì rào với bờ cát trắng mịn.Từ xa nó thấy một đoàn người đang tiến lại. Hình như họ là nhân viên của khu resort này. Một trong những người đó nhìn chàng trai bên cạnh nó cúi chào:
- Cậu chủ, mọi thứ đã như cậu dặn dò.
- Tốt lắm đây là bạn tôi, thời gian này họ sẽ nghỉ ở đây.- Phong đĩnh đạc nói.
" Thì ra đây là khu nghỉ dưỡng của nhà anh ta". Nhìn quanh một hồi nó đáng giá. " Cũng ko tồi.


Đúng như lời đánh giá của nó, ở đây cảnh sắc yên bình, lãng mạn. Kiến trúc độc đáo, sang trọng mang đậm hơi thở thiên nhiên và đặc biệt mỗi villa theo đuổi tôn chỉ coi trọng không gian riêng của mỗi người tạo nên sự tiện ích, đẳng cấp.
Từ ngày bước chân đến đây nó không đi đâu. Quả thực Nha Trang không phải là nơi xa lạ với nó. Nó cùng anh trai đến đây không dưới chục lần, ngày trk là vì có người thân ở đây, sau khi họ chuyển đi thì là vì mục đích công việc nhưng dù là gì thì với nó ăn chơi vẫn là chính. Vì vậy ở đây nó quen từng ngóc ngách nhỏ.
Nhưng hôm nay thì khác, tự dưng cảm thấy chân tay buồn bực muốn hoạt động chút xíu. Nó ngó ra sân golf. Không. 4 người họ và Hoài Phương đang ở đó. Xuống đó một là làm Hoài Phương mất tự nhiên hai là phí công cãi nhau với 4 tên còn lại. Còn cái hồ bơi.
“ Thôi đk rồi, tiến đến hồ bơi”

Ở sân golf
Sau 3h đồng hồ chơi ai nấy đều thấm mệt.
Uống một hớp nước, Phong nhìn lên phía phòng nó. Anh thấy bóng nó đi lại trong phòng
- Phục cô ta luôn, 2 ngày nay, chưa gặp cô ta đến 1 lần. Cô ta định đóng cửa tu luyện cho đủ 9 đuôi rồi mới ra ak
- Không biết là đk mấy đuôi rồi nhưng lần nào vào gọi cô ta cũng từ chối ra ngoài hết á. – Tuấn nhận lấy chai nước từ tay Phong
- Mong chờ gì, 2 ngày nay yên bình thế cơ mà. Cô ta mà lộ mặt chắc gì đk vui vẻ như thế.- Dù nói vậy nhưng Quân vẫn thắc mắc không biết nó làm gì 2 ngày qua.
Trong lúc đó Long vẫn miệt mài dạy Phương chơi. Nhìn họ không có vẻ gì là mệt mỏi, đặc biệt là Phương cô bắt đầu thấy có hứng thú với bộ môn này
- Nóng quá, ra hồ bơi không? – Tuấn đề nghị
Không trả lời, 3 chàng chỉ nháy mắt rồi kéo nhau ra hồ bơi

Tại hồ bơi
3 chàng xuất hiện thu hút sự chú ý của tất cả nữ nhi nơi đây. Cũng đúng thôi ai nấy đều vạm vỡ, làn ra rám nắng chắc khoẻ, chiếc mũ phớt như tô thêm vẻ lãng tử của ba chàng. Tuấn cỏ vẻ thích thú với những ánh nhìn ấy. Phong thì thấy bình thường, anh cũng biết mình là một người điển trai. Còn Quân vốn tính lạnh lùng anh thấy hơi khó chịu vì những ánh nhìn ấy.

Một cô em bikini trắng vừa đi qua.
Chân dài, da trắng, eo thon.
Mùi nước hoa còn thoang thoảng
- Chanel number five. – Tuấn và Phong nhìn nhau, búng tay cái tách cười gian xảo.
- Bệnh cũ tái phát.- Quân nhìn 2 thằng bạn lắc đầu rồi trở về ghế xem màn kịch sắp diễn ra.
Sau 1 hồi tranh đấu mãnh liệt, Tuấn đành ngậm ngùi nhường cô em vừa rồi cho Phong. Anh về phía Quân phụng phịu
- Mày để tao xem thằng này khá hơn mày chỗ nào.- Quân an ủi
Phong tự tin tiến tới chỗ cô gái vừa rồi, anh nhẹ nhàng quàng tay qua eo cô gái và thì thầm:
- Honey. Tôi có thể bơi cùng người đẹp một vòng chứ.
Cô gái ấy khẽ cười 1 nụ cười nham hiểm nhẹ nhàng đáp lại:
- Được chú
Vừa dứt câu cô gái đẩy mạnh Phong xuống hồ đánh cái “ Ùm”. Nước văng tung toé.
Quân và Tuấn từ xa chết lặng trk cảnh này
- Quyến rũ đại pháp của thằng Phong toi rồi. – Tuấn thảng thốt
- Cao thủ phương nào đây.- Càng lúc Quân càng tò mò về cô gái này
Phong từ đáy bể ngoi lên, thấy cô gái vừa rồi đang khinh khỉnh khoanh tay nhìn xuống,anh bực bội
- cô….
Chưa nói hết câu miệng anh đã cứng đờ như người chết đuồi. Cô gái vừa rồi đã tháo kính và bỏ mũ ra.
Là nó.
Quân và Tuấn từ xa cũng nhận ra nó càng lúc càng sửng sốt cơ miệng co cứng không nói đk gì.
Phong phi lên từ bể tiến tới nó với tâm trạng bốc hoả. Nó vẫn đứng im chỉ duy nhất có ánh nhìn là di chuyển, đôi lông mày khẽ nhếch lên, đôi môi cá trích hờn dỗi mấp máy cười:
- Còn muốn bơi nữa không, honey
Một cái nháy mắt và hôn gió bay về phía Phong. Sau đó là tiếng cười lanh lảnh của kẻ đắc thẳng.
Ùm một tiếng nữa, nước lại bắn lên.
Faye đã xuống nước

Nó hít một hơi sâu rồi bơi một mạch đến đầu kia của bể bơi. Nơi Tuấn và Quân đang nhìn Phong cười rinh ríc
Nó vươn người ngoi lên khỏi mặt nước.
- Không ngờ con nhỏ này bốc lửa quá ha.- Tuấn nhìn nó xuýt xoa
- Nhìn thằng Phong đi, vẫn muốn đụng vào sao.- Quân có vẻ tỉnh táo đề phòng nó hơn
Thấy Quân và Tuấn nó quyết định không bơi nữa mà đi thẳng lên phòng.

Tối đến
Long và Phương đánh golf trở về đã kịp tắm rửa thay quần áo. Cả 2 đều đói bụng nên nhanh chóng bước xuống dùng bữa với 3 người kia.
Hôm nay muốn thay đổi không khí họ ăn ngoài trời
Trên phòng, nó đã nhìn thấy cảnh 5 người họ đang chọn món. Bỗng dưng nó muốn xuống tham gia cùng.
Thay nhanh một bộ váy hoa vintage,nó bước xuống.
Phong đã nguôi ngoai phần nào chuyện ở hồ bơi đang hứng khởi gọi đồ uống thì nghe thấy tiếng nó:
- Honey, đi ăn sớm vậy mà không gọi em đến một tiếng sao.
Phong lập tức khựng lại. Tuấn và Quân thì đang gắng nhịn cười. Long và Phương thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nó nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống.
- Em ăn gì.- Phương hỏi nó
- Như chị đi ạ.
Trong suốt bữa ăn nó thỉnh thoáng nhìn Phong với ánh mắt trìu mến cộng thêm mấy tiếng gọi honey, honey trêu ngươi làm Phong không sao nuốt nổi thức ăn trk mặt.
“ Ức vậy sao nuốt nổi. Honey của cô ta không biết là mật ong hay mật gấu nữa”- Phong dậm mạnh chiếc dĩa xuống miếng thịt.
“ ha. Tức cho ói máu đi”. Nó hả hê
Bữa ăn kết thúc. Mọi người đang lo gọi đồ uống và hoa quả thì Phong bỗng nảy ra sáng kiến: “ Không phải cô ta bị dị ứng đào sao”
Anh khoát tay gọi phục vụ dặn dò rồi nhìn nó mỉm cười đểu giả: “ Lần này cho ngứa chết cô luôn”
Nó nhìn anh bỗng lấy lạnh gáy

5’ phút sau đồ uống được đem ra
Lúc nãy đa phần toàn đồ nướng và hải sản làm nó tháy háo nước vô cùng. Nhìn ly nước ép táo trước mặt nó làm một hớp lớn
Phụt..t..t……
Nó đứng phắt dậy làm mọi người trong bàn bất giác nhìn theo
- Cái quái gì thế này, là đào sao
Như nhớ ra nụ cười về nãy, nó chỉ thẳng vào mặt Phong
- Anh, là anh dở trò
- Thông minh đó, tôi muốn xem bộ dạng ngứa ngáy của cô thế nào, đẹp hơn tôi hồi chiều là bao.
“Vừa nãy uống không ít, chắc lần này chết thật rồi”. – mặt nó cắt không còn một giọt máu. Nhìn thấy vậy Phong cũng hả hê nhưng chưa kịp cười lớn thì đã vội xanh mặt.
Nó lần này không ngứa như lần trước
Nhưng đó không phải là tin vui
Faye bắt đầu thấy chóng mặt
Cảm giác lờm lợm trong họng
Như bị ai bóp nghẹt
Nó không thở đk, hơi thở đứt quãng, gấp gáp
Nó quỵ xuống
Nhìn thấy vậy ai cũng hoảng hốt. Một số người bàn ăn bên cạnh đã nhốn nháo lên.
Quân chạy vội đến đỡ nó, Phong cũng phóng đến
Mặt con bé sưng tấy lên, hô hấp ngày càng khó
Cái chết như đang đến gần
Nó vô định gục vào vai Quân tay nắm chặt lấy cánh tay anh ra sức thở
Bỗng dưng anh thấy nó thật nhỏ bé, chỉ gọn trong lòng anh. Anh cố lay nó. Phong cũng ra sức gọi:
- Này, Hoàng Thiên Anh cô tỉnh lại đi đừng doạ tôi nha
Bên cạnh đó Long đang cố gọi cho bệnh viện, Tuấn và Phương cũng rối rít gọi người đến giúp.
Trong lúc ấy, từ đám đông bước ra một vị khách khoảng 30- 35 tuổi:
- Tôi là bác sĩ, tôi có thể giải quyết trường hợp này. Các anh mau đưa cô ấy vào trong đi, đợi cấp cứu chắc không kịp đâu
Nghe thấy chữ “ không kịp” Quân và Phong vội vàng bế nó vào trong, đặt nó vào giường của căn phòng gần nhất.
- Mọi người xin ra ngoài, cô ấy cần không khí.- vị bác sĩ nói
Đứng ở ngoài 5 người bọn họ hết bồn chồn lại đến lo lắng. Phương chắp tay khấn trời phật

- Hèn chi lần trk chị Thuý bỏ đào vào salat cô ta lại phản ứng mạnh đến vậy.- Long bỗng sực nhớ ra.
- Thì lần đó thấy cô ta chỉ mẩn ngứa vài nốt tưởng ko sao, ai dè.- Phong cảm thấy có lỗi bứt rứt khôn cùng
- Lần đó có vài miếng còn lần này mày ko thấy cô ta tu nguyện nửa cốc sao. – Tuấn phản biện
Quân im lặng dựa mình vào tường, ko nói nhưng lòng anh như lửa đốt. Nhớ lại chuyện chị Thuý bỗng dưng anh không thấy giận nó như lúc trước nữa.
“ Có vẻ tôi chưa biết hết về em”.
5’
10’
15’ rồi 20’ trôi qua
Cánh cửa bật mở, vị bác sĩ vừa rồi bước ra.
- Cô ấy sao rồi? – Phong vội bước tới hỏi dồn
- Cô ấy ổn rồi.
- Cô ấy bị sao vậy. – lần này là Quân hỏi
- Không có gì nghiêm trọng, cô bé bị dị ứng thực phẩm cấp tính, chắc lúc nãy có ăn phải đồ ăn dị ứng nên cơ thể giải phóng nhanh các tế bào histamine gây nên những phản ứng như vậy. Giờ thì ổn rồi.
Vội vàng cảm ơn vị bác sĩ cả bọn chạy vào. Nó vẫn nằm trên giường thiêm thiếp.
- Phong bế con bé lên phòng hộ Phương. – thấy nó không sao Phương như chút đk gánh nặng
Tại phòng nó
Phương trong nhà tắm giặt khăn mặt lau chân tay cho nó
Phong đứng mép giường nhìn nó không chớp mắt. Cảm giác tội lỗi trào dâng.
Quân, Long và Tuấn ngồi im không nói.
Nó vẫn miên man nhưng cảm nhận đk ai đó đang nhìn mình. Nó biết là Phong, kẻ suýt hại chết nó
- Nếu anh cảm thấy hối tiếc vì tôi chưa chết thì kia, dao gọt hoa quả trên bàn ý, cứ đâm đi bây giờ tôi không còn sức chống cự đâu
Mọi người trong phòng có phần giật mình vì câu nói đó, tập trung ánh nhìn về phía nó, lòng ai nấy đều thấy nhẹ nhõm.
- Tôi … xin lỗi, đâu có ai biết cô bị nặng vậy đâu.- Phong bẽn lẽn
- Vẫn câu nói với chị Thuý, anh đợi tôi chết rồi nói ko biết cũng đk sao. – nó không có ý định thù dai nhưng cũng không muốn quá dễ dãi cho kẻ vừa đồ sát nó.
- Tôi thành thật xin lỗi mà, giờ cô cũng có sao đâu
- À phải, tôi ko sao nên anh đâu có lỗi gì đâu xin. Trái lại tôi phải cảm ơn chứ hả. Nhờ anh tôi gặp đk ông bà ông vải nhà tôi còn suýt nữa đk các cụ giữ lại báo hiếu.
Phong không kiên nhẫn hạ mình đk nữa:
- Tôi còn đang định hỏi xem cô thế nào nhưng giờ chắc ko cần nữa. Thôi cô cứ nghỉ đi tôi về.
Nó ko phản ứng gì, kéo chăn, nhắm mắt ý: “ Không tiễn”


Bình luận

Truyện đang đọc