HOA DÃ QUỲ


Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật Hoài Phương, cô rất háo hức mong chờ sinh nhật lần này bởi nó không còn là những buổi sinh nhật cô đơn và tủi thân vò võ 2 mẹ con. Giờ đây cô đã có 1 cuộc sống mới, 1 cuộc sống đầy đủ ba mẹ, 1 gia đình mới yên ấm bên những người bạn tốt. Và lần sinh nhật này cô cũng muốn tổ chức lớn một chút và đặc biệt cô muốn ông Hoàng Nghiêm có mặt. Ông cũng rất vui với lời mời này của đứa con gái này chỉ đáng tiếc ngày hôm đó ông lại có việc bận đi công tác châu Âu mấy ngày. Không muốn kế hoạch phá sản cô đã quyết định tổ chức sớm 1 chút, tranh thủ lúc ông Nghiêm còn ở nhà.
Cô ko biết chính quyết định này của cô lại là nguyên do dẫn tới 1 biến cố lớn trong gia đình

Mấy ngày nay mặt nó lúc nào cũng thấy buồn so, những giấc mơ về mẹ lại ùa về nhiều hơn lúc nào hết. Cảm giác nghèn nghẹn ở cổ và lồng ngực luôn luôn thường trực. Mọi người xung quanh hễ ai cố bắt chuyện nó đều tỏ vẻ khó chịu hoặc trốn tránh, không muốn giao tiếp. Nhưng mặc dù có muốn né tránh hay chạy trốn thì nó cũng biết bản thân dù muốn chạy cũng không thoát.
Ngày dỗ của mẹ nó sắp đến
Hàng năm mỗi lần đến khoảng thời gian này con bé đều như người mất hồn như vậy, những ngày trk ở bên Mĩ hay du lịch ở bất cứ đâu nó cũng đều trở về thăm mộ mẹ vào ngày này.
Và những người coi mộ ở nơi đó năm nào cũng vậy giữa tiết trời mùa hạ nóng bức, cái nóng như muốn nung chảy mọi thứ trên mặt đất nhưng dù có nóng cỡ nào họ cũng nhìn thấy hình bóng 3 cha con trk ngôi mộ nhỏ trên đỉnh đồi. Đó chính là nó cùng anh trai và ba nó.
Giá như ngày này năm đó nó không đòi mẹ dẫn đi chơi
Giá như ngày này năm đó nó chịu ngồi yên ở nhà
Giá như ngày này năm đó chiếc xe ko bị lật

Giá như ngày này năm đó mẹ không cứu nó mà tự cứu lấy bản thân minhg thì có lẽ giờ này bà đang sống hạnh phúc vs gia đình
Bao năm nay nó vẫn tự trách mình như thế
Rồi
Cuối cùng cái ngày đó cũng đến


Phương từ sáng đã rủ nhóm của Quân đi sắm đồ rồi đặt bánh cho tối nay. Cô vui mừng ra mặt khi ông Nghiêm hứa sẽ đến bữa tiệc tối nay của cô.

Trong khi đó nó vò võ một mình tự tay mua sắm đồ lễ hương khói, hồi sáng anh trai nó có điện về nói không thể về đk do công việc chưa ổn định. Vậy là năm nay chỉ còn nó và ba.
Buổi sáng thấy lịch làm việc của ba dày đặc nên nó quyết định chiều muộn 4,5h sẽ lên mộ mẹ, tối sẽ đi nhà thờ, vì mẹ nó vốn là người theo đạo Thiên Chúa. Ba nó năm nào cũng nhớ nên nó không cần phải nhắc mà chỉ nhắn giờ giấc cho ông: “ 5h chiều nay nha ba”

3h
Nó đang sắm sửa trong phòng bỗng nghe tiếng gõ cửa
- Vào đi
Cánh cửa mở ra, Hoài Phương mặc dù mang vị thế là chị hai nhưng lại bẽn lẽn vào phòng
- Um, chị có làm phiền em không
- Không, có gì chị cứ nói đi
- Ak, cũng ko có gì, Hôm nay sinh nhật chị nên chị muốn mời em tham gia. 5h chiều nay
5h chiều nay, nó đang ở mộ mẹ mất rồi
- Cảm ơn nhưng em có việc bận mất rồi, em gửi quà sau
Kết quả này ko nằm ngoài dự đoán của Phương nhưng cô vẫn thấy thất vọng
- Uk, ko sao

4h
Nó đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi bắt một chiếc taxi theo con đường lớn đi thăm mộ mẹ
Ở nhà, nhóm 4 người Quân, Long, Tuấn và Phong đã đến đem theo bánh sinh nhật và những đồ trang trí lỉnh kỉnh cho bữa tiệc sinh nhật hôm nay

Lúc này tại văn phòng của chủ tịch Hoàng
Thư kí Trần bước vào trên tay cầm một túi xách nhỏ
- Thưa chủ tịch đã chuẩn bị xong quà cho Hoài Phương tiểu thư
Ông Nghiêm dừng công việc đang làm lại ngắm nhìn sợi dây chuyền trk mặt
- Đẹp lắm, cảm ơn cậu
Mải làm việc ông không để ý lắm, bây giờ mới thấy tin nhắn của nó lúc hơn 2h. “ 5h chiều nay nha ba”. Đọc xong ông mỉm cười
- Chủ tịch có chuyện vui ạ. Thư kí trần thấy lạ với thái độ vừa nãy của ông
- Ko có gì, Thiên Anh nhắn tin, nó nhắc tôi 5h chiều nay, chắc nó ko muốn tôi đến muộn bữa tiệc của Hoài Phương.
- Vậy chúng ta cũng mau chuẩn bị ko lại phụ lòng của nhị vị tiểu thư

Chủ tịch Hoàng cứ bình tâm chuẩn bị mà không biết rằng ông đã gây ra một nhầm lẫn tai hại. Mấy ngày nay cứ lu bu với dự án mới không biết ngày giờ lại thêm tuổi tác ngày càng cao ông đã quên khuấy mất ngày dỗ của vợ mình. Mà kể ra nếu không có bữa tiệc sinh nhật hôm nay của Hoài Phương ông cũng không hiểu nhầm tin nhắn của nó mà nhớ ra hoặc chí ít cũng nhắn tin hỏi lại. Nhưng mọi việc xảy ra như một sự trùng hợp, trùng hợp đến đáng nghi. Không ai có thể nói đây là sự nhầm lẫn hay là trò đùa có chủ ý của số phận.

5h
Mọi người bao gồm bạn bè, họ hàng của Hoài Phương đã kéo đến đông đủ tại nhà nó. Ai cũng phải xuýt xoa trk kiến trúc độc đáo của ngôi nhà. Vài phút sau, chiếc xe đưa đón ba nó cũng dừng lại trk cổng. Rũ bỏ đi phong thái nghiêm túc thường ngày của một vị chủ tịch thay vào đó là thái độ cởi mở hoà đồng của cha nó làm mọi người trong bữa tiệc ai nấy đều thấy thoải mái. Đặc biệt là bà Ngọc và Hoài Phương, 2 người ai nấy đều vui vẻ ra mặt.

Cùng lúc đó
Chiếc taxi chở nó cũng dừng lại dưới chân một khu nghĩa trang lớn
Nó tất tả xách đồ lên đỉnh đồi, mẹ nó đang nằm đợi con gái ở trên đó
Không có ai, trống không
“ Ba đâu, sao còn chưa đến”
Nó gọi điện
Đáp trả lại nó chỉ là những hồi chuông đổ dài
Ko ai nhấc máy
“ Hay đang có hẹn, ko đúng mình xem lịch của ba rồi, rảnh mà”
Nó lại gọi điện
Lại là những hồi chuông
Vẫn ko có ai
“ Chắc là có việc đột xuất chắc tí nữa sẽ gặp mình ở nhà thờ”
Nó tự an ủi mình rồi bắt đầu thắp hương ẹ

6h30

“ Chúa người vẫn dõi theo con chứ, mẹ nói chỉ cần con tin vào người thì người lúc nào cũng ở bên con. Nếu vậy xin người hãy nói cho con biết con phải làm gì bây giờ”
Faye đang chắp tay cầu nguyện
Ba cô vẫn chưa tới
Bây giờ vẫn còn sớm. Trong giáo đường chỉ có chiếc bóng nhỏ của cô đổ hắt lên tường
Cô đơn và đang run rẩy
Đã gọi mãi mà không dk, ko biết có chuyện gì xảy ra với ba nhưng nó bắt đầu cảm thấy bực. Cảm giác tủi thân như đang chiếm lấy nó. Nó cầm cái ôm ấm áp của ba nó. Nhưng giờ ông ko có ở đây
“ Chẳng nhẽ ba con lại quên ngày dỗ của mẹ con sao Người”
Nó ngước lên như cầu xin một sự cứu rỗi từ Đức mẹ
“ Đúng rồi thư kí Trần”
Một rồi hai hồi chuông vang lên. Sốt ruột.
Cuối cùng cũng có ng bắt máy
- Dạ tiểu thư
- Thư kí Trần, ba tôi đang ở đâu
- Dạ chủ tịch đã về nhà từ lâu và đang dự tiệc sinh nhật của tiểu thư Hoài Phương. Tiểu thư ko có ở đó sao
Thế là rõ. Nó như chết lặng
“ Rốt cuộc ngày này cũng tới.Ko nhớ ngày dỗ của mẹ mà lại nhớ ngày sinh nhật của chị ta ư”
Bàn tay nó như muốn bóp nát chiếc điện thoại trong tay


Bình luận

Truyện đang đọc