HOA ĐĂNG GỬI TÂM TƯ - THANH HIỂU HIỂU THANH

Dương Văn Húc đột nhiên ầm ĩ đòi đi tòng quân.

 

Thật buồn cười.

 

Cha hắn muốn bồi dưỡng hắn thành trạng nguyên tiếp theo, vậy mà hắn lại muốn đi tòng quân.

 

Một con gà còn không bắt được mà cũng muốn đi tòng quân?

 

Hắn thậm chí còn không học cùng thư viện với chúng ta, người ta học ở Quốc Tử Giám.

 

Ngay cả hoàng đế cũng từng nói, người này học vấn uyên bác, không phải trạng nguyên thì cũng là bảng nhãn.

 

Hắn nói hắn muốn đi tòng quân?

 

Ta rất ngạc nhiên.

 

Càng ngạc nhiên hơn là Dương Trạch Đoan đến phủ công chúa, nói chuyện phiếm một hồi rồi nhờ ta đi khuyên con trai ông ấy.

 

Mẹ ta rất ngơ ngác: "Có liên quan gì đến con trai ta?"

 

"Hôm trước, Chu hiệu úy đã khống chế một con ngựa điên suýt làm người ta bị thương ở đường Huyền Vũ, tư thế oai phong lẫm liệt, khiến Văn Húc vô cùng kính phục..."

 

Có chuyện này thật, ta đã quên mất rồi.

 

Hôm đó thư viện không học, ta đến trà lâu uống trà nghe khúc, tình cờ gặp Dương Văn Húc.

 

Con ngựa của một thư sinh đột nhiên phát điên, người đánh xe không khống chế được, ngang ngược chạy loạn trên đường phố.

 

Thấy sắp đ.â.m vào đứa trẻ mua kẹo hồ lô bên đường, ta nhảy qua cửa sổ, đạp lên vai người đi đường bay vút qua, cưỡi lên ngựa, nắm lấy dây cương dùng hết sức kéo về phía sau.

 

Ngựa đứng thẳng lên, hai chân trước đá loạn xạ trên không trung.



 

Diệp Khuynh đột nhiên xuất hiện, ôm đứa trẻ ra xa.

 

Tiếng vó ngựa nặng nề giẫm xuống đất, ta nắm chặt dây cương, kẹp chặt bụng ngựa, vững vàng trên lưng ngựa.

 

Ngựa bồn chồn dậm chân tại chỗ, ta không dám lơ là.

 

Dường như đã rất lâu, cuối cùng con ngựa cũng bình tĩnh lại một chút, xung quanh vang lên tiếng hoan hô và khen ngợi.

 

Ai ngờ con ngựa bị lo sợ, lại đột nhiên dựng chân phi như điên.

 

May mà ta phản ứng nhanh, vội vàng nằm trên lưng ngựa nắm chặt bờm, bị xóc đến mức muốn nôn thóc nôn tháo.

 

Diệp Khuynh từ trên trời giáng xuống, như một sát thần rơi xuống giữa đường, mặt đầy băng giá, mắt mang sát khí.

 

Giơ cao trường kiếm, c.h.é.m đứt chân con ngựa đang lao tới.

 

Con ngựa ngã ầm xuống, ta bay ngang ra ngoài, đ.â.m vào vòng tay Diệp Khuynh đang lao tới cứu ta.

 

Ta không sao, lưng hắn đập mạnh vào cột trụ của một khách điếm, đau đớn rên lên một tiếng.

 

"Ngươi không sao chứ?"

 

"Ngài có bị thương không?"

 

Ta và hắn đồng thời lên tiếng.


 

Hắn thật kỳ lạ, bản thân bị thương, lại vội vàng hỏi ta trước.

 

Ta đưa hắn đến một y quán gần đó, đại phu nói là thương tích ngoài da.

 

Ta còn giúp hắn bôi thuốc rượu.



 

Nhưng tại sao cả người hắn lại đỏ như vậy?

 

Có phải vì ta dùng sức quá mạnh, khiến hắn đau không?

 

Nhưng đại phu nói phải dùng sức xoa thuốc rượu vào da thịt.

 

Chậc, con em nhà quyền quý ở kinh thành đúng là mỏng manh cao quý.

 

Mẹ ta ho một tiếng, ta thu hồi suy nghĩ.

 

Bà gọi ta ra ngoài, không kiên nhẫn nói: "Đi, đi khuyên. Bà đây không muốn nhìn thấy hắn, nhìn thấy hắn là nhớ lại quá khứ điên cuồng của mình, thật không thoải mái."

 

Ta: "..."

 

Ta suy nghĩ rất lâu, thậm chí còn hẹn Triệu Ngọc, Diệp Lan đến bàn bạc rất lâu.

 

Từ đánh một trận, đến làm nhục một trận, rồi đến biểu diễn võ công để hắn biết khó mà lui, thậm chí còn chuẩn bị đưa hắn đến doanh trại để trải nghiệm.

 

Hắn lại không đi nữa.

 

Thật kỳ lạ.

 

Sau đó Diệp Lan nói với ta, là ca ca hắn đã đi khuyên Dương Văn Húc.

 

Có lẽ là sự đồng cảm giữa những người văn nhân.

 

Nhưng ta rất đồng ý với câu nói của Diệp Khuynh.

 

"Văn thần võ tướng, không thể thiếu một. Ngươi không cần phải đến nơi mà ngươi không giỏi để vùng vẫy, mà nên ở nơi mà ngươi giỏi để làm đến cùng. Văn nhân trị quốc, quốc gia cường thịnh, chiến loạn ắt ít, võ tướng cũng có thể yên ổn."

 

Bình luận

Truyện đang đọc