HÓA RA NAM THẦN CỦA TRƯỜNG LÀ BỐ CỦA CON TÔI

Giữa tháng tám, trời vẫn nắng chang chang.

Bây giờ không chỉ Giang Nhược Kiều không muốn ra ngoài mà ngay cả đứa nhóc hiếu động hoạt bát như Lục Tư Nghiên cũng không muốn rời khỏi phòng có máy điều hòa.

Nhóc cảm thán một cách hạnh phúc: “Ở đây mát hơn nhà của bố nhiều!”

Giang Nhược Kiều chưa từng vào nhà Lục Dĩ Thành, chỉ mới đợi ở dưới tầng thôi, đó là một tòa nhà cũ kỹ lâu năm.

“Trong nhà Lục Dĩ Thành không có máy lạnh à?” Giang Nhược Kiều hỏi.

“Có ạ.” Lục Tư Nghiên làm ra dáng vẻ như ông cụ non, thở dài mà nói: “Nhưng không mát bằng ở đây.”

Giang Nhược Kiều cũng không tiện nói gì. Dù sao thì Lục Dĩ Thành cũng đã có trách nhiệm lắm rồi, lúc này cô phải cảm thấy may mắn rằng người gặp chuyện này là Lục Dĩ Thành, nếu đổi lại là người khác, ở độ tuổi hai mươi này, làm gì có ai đáng tin hơn Lục Dĩ Thành đâu? Một việc rắc rối và phức tạp thế này mà Lục Dĩ Thành vẫn có thể giải quyết êm xuôi, cho đứa bé này một chốn nghỉ ngơi, thằng bé không bị lạnh cũng không bị đói, ngược lại, nếu thằng bé này mà đi theo cô, ắt hẳn là cô không thể làm tốt hơn anh.

Lục Tư Nghiên có thói quen ngủ trưa, chưa tới một giờ chiều mà nhóc đã buồn ngủ rồi, ánh mắt dần mất đi tiêu cự, đầu gật gà gật gù như gà mổ thóc, Giang Nhược Kiều bỗng cảm thấy cậu nhóc này thực sự rất rất đáng yêu, cô đặt nhóc nằm trên sô pha rồi mới lên tầng lấy một chiếc chăn mỏng, lúc xuống tới nơi thì nhóc đã co ro người lại mà ngủ rồi.

Cô đắp chăn cho nhóc rồi ngồi xổm bên cạnh, cẩn thận ngắm nhìn.

Cho đến bây giờ, cô chẳng có cảm tình gì nhiều với nhóc cả, nhưng cảm xúc với nhóc và với những đứa trẻ khác là hoàn toàn khác nhau.

Có hơi thích nhưng phần sợ lại chiếm cứ nhiều hơn cả.

Sợ nhóc sẽ mang đến cho cô hàng loạt phiền phức.

Nhưng kỳ lạ là, trong hai trạng thái cảm xúc này, phần thích đang ngày một tăng lên, nỗi sợ hãi cũng theo đó mà giảm bớt lại, bây giờ cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Có lẽ, một ngày nào đó, sự yêu thích sẽ lấn át nỗi sợ hãi.

Lục Tư Nghiên trông vô cùng tuấn tú.

Cô nghĩ, chắc hồi nhỏ nhóc cũng rất đáng yêu. Giang Nhược Kiều kề sát lại nhìn mới phát hiện lông mi của nhóc rất dài, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để quay quảng cáo. Ngũ quan xinh xắn, gần như không soi ra được khuyết điểm nào, tóc của nhóc cũng giống cô, là kiểu xoăn tự nhiên, mí mắt cũng giống cô, má lúm đồng tiền cũng giống cô nữa.

Có chỗ nào giống Lục Dĩ Thành đâu nhỉ?

Chắc là giống phần mũi với miệng.

Nhìn được tầm mấy phút, cơn buồn ngủ cũng tập kích Giang Nhược Kiều. Cô dứt khoát trở về phòng ở trên tầng để ngủ, vì đây là nhà trọ thiết kế dạng gác lửng, gian phòng ở trên cũng không được làm kín, cô ở tầng trên, chỉ cần đứng bên giường là có thể thấy được tình hình dưới phòng khách.

Sau khi Lục Tư Nghiên thức giấc, nhóc sẽ tới tìm cô.

Hai mẹ con, một người trên tầng, một người dưới tầng đều ngủ vô cùng ngon giấc.

Điều tuyệt vời nhất trong mùa hè là được hưởng thụ điều hòa như thế này.

Trước khi đi ngủ, Giang Nhược Kiều có thói quen chuyển điện thoại về chế độ im lặng. Cô không muốn bị người khác làm phiền khi nghỉ ngơi, dù là ai thì cũng không được.

Lúc hai giờ bốn mươi lăm phút chiều, Lục Dĩ Thành từ nhà học sinh đi ra.

Phụ huynh của em học sinh này nhất quyết dúi vào tay anh một trái dưa hấu lớn. Nghe nói trái dưa này là do chính tay ông bà nội của em học sinh đó chọn, đây là trái ngọt nhất trong số đó. Lục Dĩ Thành không thể từ chối sự nhiệt tình của vị phụ huynh đó nên đành xách theo dưa hấu đến ga tàu hoả. Quả dưa hấu này thực sự rất nặng, chắc hơn năm ký. Cũng may là gần nhà trọ của Giang Nhược Kiều có một trạm xe.

Ba giờ hơn, mặt trời nắng gắt chiếu soi mặt đất.

Người đi trên đường không nhiều lắm, Lục Dĩ Thành xách theo dưa hấu bước nhanh vào khu nhà trọ, nhưng sau khi vào thang máy anh mới bỗng nhận ra, nếu bây giờ anh trực tiếp đi lên đón thằng bé, có phải không thỏa đáng cho lắm không?

Lỡ đâu họ còn đang ngủ thì sao?

Hôm nay, khi đưa Lục Tư Nghiên qua đây, anh đi thẳng lên phòng là vì nhận được tin nhắn cô gửi.

Sau đó cô cũng không bảo anh có thể lên tận nơi đón thằng bé.

Xuất phát từ tính cẩn thận, sau khi Lục Dĩ Thành ra khỏi thang máy, anh không đi thẳng đến cửa phòng trọ mà gửi tin nhắn cho cô: [Dậy chưa? Tôi lên trên đón Tư Nghiên hay cậu đưa thằng bé xuống?]

Chờ tầm mười phút cũng không nhận được tin nhắn trả lời từ cô.

Anh đoán, chắc là cô còn đang ngủ.

Có nên đánh thức họ không? Thôi bỏ đi.

Lục Dĩ Thành suy nghĩ một hồi, sau đó lại xách dưa hấu ra ngồi ngoài hành lang thoát hiểm. Tuy trời có chút oi bức nhưng lòng lại thấy bình yên đến lạ, anh lấy điện thoại ra bắt đầu học từ mới.

Từ trước tới nay, Lục Dĩ Thành chưa từng lãng phí một phút giây nào.

Anh biết mình không phải thiên tài.

Cũng biết hoàn cảnh của bản thân không ổn định bằng người khác, vì vậy, anh phải cố gắng hơn so với bất kỳ ai, nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc.

Đến gần bốn giờ, Giang Nhược Kiều tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh lại, một hồi lâu sau cô mới mò thấy cái điện thoại để dưới gối, mang theo trạng thái còn ngái ngủ nhìn vào màn hình, cô thấy tin nhắn của Lục Dĩ Thành.

Cô nhắn lại: [Cậu đến rồi à? Đang ở đâu đấy?]

Lục Dĩ Thành lập tức nhắn lại: [Ở bên ngoài nhà trọ.]

Anh vốn muốn nhắn là anh đang ở ngay ngoài cửa hay ở lối hành lang bộ thoát hiểm.

Sau khi suy xét kỹ lưỡng, anh lại sợ cô sẽ cảm thấy bị mạo phạm, đến tận bây giờ, anh cũng không biết nên cư xử với cô như thế nào cho đúng mực. Trước đây, cô từng ăn chung mấy bữa cơm cùng họ với tư cách là bạn gái của Tưởng Diên, nhưng khi ấy, anh không nói lời nào với cô cũng không sao cả.

Nhưng giờ thì sao?

Có một đứa bé chắn giữa, họ không thể không nói chuyện, cũng không thể không thảo luận gì với nhau.

Nhưng vấn đề là, trừ đứa bé này ra thì hai người họ không có bất cứ quan hệ gì với nhau cả, thậm chí đứa bé này còn không phải do anh và cô ở hiện tại sinh ra, bây giờ cô là bạn gái của Tưởng Diên, mà Tưởng Diên vừa là bạn học, vừa là bạn cùng phòng và là bạn thân của anh.

Vấn đề này hơi khó nói rồi đây.

Khó đến mức Lục Dĩ Thành nghĩ không ra cách giải.

Chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí.

Cô không bảo anh đi lên thì anh sẽ không đi lên, dù có tới rồi thì cũng không thể đi vào trong, giống như bây giờ vậy, chỉ ngồi chờ ở lối thoát hiểm hành lang bộ, nếu cô biết chuyện này, không biết cô có coi anh là bi3n thái không nhỉ?

Chỉ tiếc là, Lục Dĩ Thành nghĩ tới nghĩ lui, cái đầu học bá [*] tự nghĩ ra không biết bao nhiêu lời biện luận, nhưng rồi, cuối cùng Giang Nhược Kiều chỉ đưa ra một yêu cầu: [Vậy thì vừa hay, ngoài nhà trọ có một cửa hàng tiện lợi, cậu ra đó mua giùm tôi hộp nhang muỗi nhé, cảm ơn.]

[*] Học bá: 学霸 /xué bà/, là thuật ngữ để chỉ những người chăm chỉ học tập, giàu kiến thức.

Lục Dĩ Thành: “…”

Anh nhắn lại: [Được.]

Nhưng bât giờ lại có một vấn đề là….

Quả dưa hấu này thực sự rất nặng, giờ anh mà để nó lại đây, có khi nào sẽ bị người khác tự ý lấy mất không?

Và thế là, anh lại cầm theo quả dưa hấu xuống dưới lầu, dù đã bốn giờ chiều nhưng ngoài trời vẫn rất nóng bức, bước chân vội vã hướng đến cửa hàng tiện lợi, sau khi mua hộp nhang muỗi, anh lại tay xách nách mang mà trở về nhà trọ.

Lục Dĩ Thành đứng dưới lầu gửi tin nhắn: [Tôi lên trên hay cậu xuống dưới?]

Giang Nhược Kiều không biết nói gì hơn.

Cạn lời rồi.

Cái người này sao mà tối dạ thế nhỉ?

Chẳng phải buổi trưa gừa mới lên nhà à, mới thế mà đã quên số nhà rồi sao?

Giang Nhược Kiều: [Lên trên đi.]

Cô còn có việc phải nói với anh.

Lục Dĩ Thành không thể làm gì khác hơn là vào thang máy, ấn số lên tầng trên, đi tới trước cửa rồi đưa tay ra gõ, Giang Nhược Kiều mở cửa, cậu nhóc Lục Tư Nghiên cũng vừa mới tỉnh ngủ, có phần cáu gắt khi rời giường, giờ đang ngồi đờ người trên sô pha ăn vặt.

Lực chú ý của Giang Nhược Kiều bị trái dưa hấu thu hút: “Cái này là?”

Lục Dĩ Thành giải thích: “Phụ huynh học sinh cho.”

Anh còn nói thêm: “Rất ngọt, cậu ăn dưa hấu không? Chia cho cậu phân nửa nhé.”

Giang Nhược Kiều xua tay, nói: “Cảm ơn nhé, nhưng mà tôi không ăn.”

Lục Dĩ Thành cũng không miễn cưỡng. Anh không hề đảo mắt thăm dò căn phòng, đây là phép lịch sự, Giang Nhược Kiều dựa vào cạnh cửa, hai tay ôm ngực: “Cậu rảnh không?”

“Ừ, bây giờ thì rảnh.”

“Vào đi, tôi có việc muốn nói với cậu.”

Lục Dĩ Thành: “…”

Anh suy nghĩ một chút: “Tôi đứng ở cửa lag được rồi!”

Giang Nhược Kiều: “Vào đi.”

Dẫu sao thì bây giờ cũng không có ai qua lại quanh nơi này, cô nhìn anh một cái, thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi nên dứt khoát mở rộng cửa để không khí mát lạnh đang chực chờ trong phòng ùa ra ngoài, tạt thẳng vào người Lục Dĩ Thành, anh khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Trong mùa hè, người ta chỉ còn biết trông chờ vào máy lạnh để kéo dài tính mạng mà thôi.

“Chuyện gì?” Anh hỏi.

Giang Nhược Kiều cũng khá hiểu ý người khác, “Cậu chờ một lát nhé.” Nói rồi cô quay người vào nhà, dặn dò Lục Tư Nghiên một tiếng rồi lấy một chai nước suối lạnh từ trong tủ lạnh ra, đi tới cửa, đưa chai nước còn tỏa hơi lạnh cho anh: “Uống đi, trong tủ lạnh chỉ có nước suối thôi.”

Lục Dĩ Thành chần chừ mấy giây nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy: “Cảm ơn.”

Trông anh hơi gầy nhưng vóc người khá tốt, sức lực cũng không nhỏ, anh dễ dàng mở được nắp chai mà chẳng tốn chút sức lực nào.

“Hôm nay Tư Nghiên nói với tôi là hôm qua cậu chơi game.”

Lục Dĩ Thành vừa uống ngụm nước còn chưa kịp nuốt, nghe cô nói thế thì suýt chút nữa đã bị sặc, ho khù khụ, mặt mũi đỏ bừng bừng.

Giang Nhược Kiều thấy phản ứng này của anh thì biết ngay anh đã biết việc này rồi: “Xem ra là thực sự có chuyện này.”

Khó khăn lắm Lục Dĩ Thành mới bình tĩnh trở lại, mau chóng đóng nắp chai nước, chẳng buồn uống nước nữa.

“Hôm qua cậu với nhóm Tưởng Diên chơi game?” Giang Nhược Kiều hỏi: “Thế nên, Tưởng Diên thực sự dẫn theo con gái?”

Sớm biết cô muốn hỏi vấn đề này, Lục Dĩ Thành sẽ không đi lên.

Bây giờ đâm lao đành phải theo lao thôi.

Lục Dĩ Thành trầm mặc mấy giây rồi thành thật trả lời: “Đúng vậy.”

Giang Nhược Kiều vẻ mặt bình tĩnh: “Anh ấy bảo là em gái?”

“Ừ.”

Giang Nhược Kiều cười: “Tôi chưa bao giờ nghe nói anh ấy có đứa em gái nào cả, Lục Dĩ Thành, cậu cứ nói thẳng với tôi đi, nếu tôi không biết thì thôi, nhưng nay tôi biết rồi, cậu không cần phải che giấu.”

Lục Dĩ Thành nói: “Người nói với cậu việc này không nên là tôi.”

“Chẳng lẽ bảo anh ấy tới nói với tôi à, anh ấy sẽ nói sao?” Giang Nhược Kiều không thể làm gì khác hơn là sử dụng đòn sát thủ: “Tôi biết quan hệ giữa cánh đàn ông các cậu rất tốt, có ai làm ra việc gì, người còn lại cũng sẽ bao che giúp, nhưng chúng ta có quan hệ như thế nào cơ chứ? Cậu cứ đứng ngoài xem cuộc vui như thế á?” Cô cố nhịn: “Mẹ Lục Tư Nghiên bị người ta lừa, anh ta lăng nhăng bên ngoài còn tôi phải vào vai người cuối cùng biết điều đó sao?”

Lục Dĩ Thành: “…”

Sau khi nói xong, Giang Nhược Kiều cũng thấy hối hận.

Tự dưng nhắc tới tầng quan hệ này làm gì. Cô ước gì Lục Dĩ Thành hoàn toàn quên chuyện cô là vợ trong tương lai của anh đi, cả đời này cũng đừng nhớ tới nữa.

“Không phải ngoại tình.” Lục Dĩ Thành giải thích: “Tưởng Diên không phải loại người như vậy, cậu ấy bảo cô gái đó là em gái cậu ấy.”

“Em họ à?”

Lục Dĩ Thành không nói gì.

“Em họ ngoại?”

Lục Dĩ Thành vẫn không nói gì.

Giang Nhược Kiều không còn gì để nói nữa rồi: “Không phải em gái ruột, không phải em họ nội cũng không phải em họ ngoại, lẽ nào anh ấy cũng giống đám người kia, quen biết em gái mưa?”

Nếu như Lục Dĩ Thành chỉ là bạn tốt của Tưởng Diên, chắc chắn Giang Nhược Kiều sẽ không nói ra những lời này.

Nhưng bây giờ Lục Dĩ Thành… Không chỉ là bạn thân, bạn cùng phòng với Tưởng Diên.

Xét theo góc độ nào đó, cũng có thể xem cô với anh là người cùng chiến tuyến, không cần thiết phải che giấu suy nghĩ chân thực của mình làm gì.

Giang Nhược Kiều cười: “Nam sinh các cậu thích nhận em gái lắm nhỉ?”

Lục Dĩ Thành nhìn cô: “…”

Nói gì thì nói nhưng cũng không cần vơ đũa cả nắm như thế mà.

Chỉ có điều, anh vẫn giữ im lặng, hoặc có lẽ là, anh chẳng giải thích gì cả.

Người khiến cô tức giận là Tưởng Diên.

Giờ anh có nói gì cũng không quan trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc