HÓA RA NAM THẦN CỦA TRƯỜNG LÀ BỐ CỦA CON TÔI

Chăm sóc người bệnh trong bệnh viện rất khó để có được một giấc ngủ ngon.

Bệnh viện luôn trong tình trạng thiếu giường nằm, chỉ riêng phòng bệnh của bà ngoại cô thôi đã là sáu người chung một phòng, mỗi bệnh nhân lại có một người chăm sóc, mười hai người bị nhồi nhét trong một căn phòng, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của mỗi người lại khác nhau… Cũng may mà Giang Nhược Kiều còn trẻ, vẫn chịu đựng được. Bà ngoại kết thân với mấy bệnh nhân khác rất nhanh chóng, thêm WeChat của nhau, còn lập cả một nhóm bệnh nhân chung phòng.

Giang Nhược Kiều cầm bình giữ nhiệt, cô chuẩn bị đi lấy nước nóng.

Cô ra khỏi phòng bệnh, đi qua một hành lang dài, hai bên hành lang đều có kê thêm giường bệnh.

Bệnh viện là nơi sầm uất và nhộn nhịp nhất. Giang Nhược Kiều không bao giờ ngờ tới việc sẽ chạm mặt Lâm Khả Tinh tại khu nội trú của bệnh viện.

Cô cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ đụng phải Lâm Khả Tinh ở một nơi như thế này, cô từng cho rằng, cả đời này, hai người sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.

Rõ ràng là Lâm Khả Tinh cũng rất kinh ngạc.

Mặc dù hai người đã gặp nhau, cũng từng nói chuyện đôi ba câu, thế nhưng, lúc này đây, chẳng ai có ý định tiến lên chào hỏi. Giữa hai người từng có một loại quan hệ nào đó thông qua Tưởng Diên, nhưng giờ đây, Giang Nhược Kiều đã chia tay với Tưởng Diên rồi, vậy thì, nếu có gặp lại nhau thì cũng chẳng cần thiết phải chào hỏi làm gì. Giang Nhược Kiều lạnh nhạt dời tầm mắt, không nhìn Lâm Khả Tinh nữa, trực tiếp lướt qua người cô ta, đi về phía phòng lấy nước nóng.

Lâm Khả Tinh đứng ngây người tại chỗ.

Cuối cùng, có bạn học gọi thì cô ta mới chợt tỉnh, choáng váng hỏi bạn học: “Khu này dành cho bệnh nhân gì vậy?”

Bạn học thở dài: “Khoa Ung bướu chứ khoa gì, không phải thầy Tạ cũng mắc bệnh này hả.”

Hôm nay Lâm Khả Tinh cùng bạn học đến thăm thầy giáo, mặc dù mới nhập học không được bao lâu, nhưng mọi người nghe nói thầy đang mắc bệnh phải nằm viện nên có vài bạn học nhiệt tình kêu gọi mọi người đến đây thăm thầy.

Lâm Khả Tinh ngẩn ngơ.

Khoa Ung bướu sao? Vậy… người nhà của Giang Nhược Kiều cũng mắc bệnh và phải nhập viện rồi sao?

Tưởng Diên… có biết chưa?

Giang Nhược Kiều đeo khẩu trang, muốn lấy nước nóng thì cũng phải xếp hàng. Có mấy sinh viên trông còn rất trẻ cũng đang đứng tám chuyện ở ô cửa lấy nước nóng, lúc đầu, vốn dĩ cô cũng không chú ý tới, cho tới khi một cái tên chui vào tai cô.

“Các cậu không thấy Lâm Khả Tinh rất thảo mai à.” Một sinh viên lầu bầu một câu: “Như hôm nay ấy, chúng ta nói muốn đến thăm thầy Tạ, cậu ta hỏi có muốn tài xế tới đón chúng ta đi cùng không, để làm gì vậy chứ, cố tình khoe khoang nhà mình có tài xế riêng ấy hả, coi mình là công chúa nhỏ thật ư?”

“Chuyện đó thì tôi thấy vẫn bình thường mà, nhưng vừa rồi mới xấu hổ thật đây nè. Rõ ràng là đã bàn bạc xong xuôi hết rồi, mỗi người bỏ ra ít tiền, mua chút hoa quả và mấy lốc sữa cho thầy Tạ, nhưng cuối cùng cậu ta lại cầm tổ yến với đông trùng hạ thảo đến, coi chúng ta là cái gì vậy chứ.” Một sinh viên khác cũng bất mãn mà nói móc nói mỉa: “Cậu ta muốn tặng thì chúng ta cũng đâu thể nói gì được, nhưng tốt xấu gì cũng phải nói trước với chúng ta một tiếng đi chứ, giờ thì hay rồi, đúng là khiến người ta khó xử thật đấy.”

“… Có lẽ, đối với cậu ta, chuyện này cũng không là gì nhỉ. Tôi nghe nói nhà cậu ta giàu có lắm, chắc là chỉ thuận tay cầm theo mấy thứ đồ đó thôi.” Một nữ sinh đeo kính khác nói: “Cũng không thể trách cậu ta được, cậu ta nói muốn tài xế riêng tới đón chúng ta cũng chỉ vì tốt bụng thôi, cậu ta muốn mua gì tặng thầy Tạ cũng là đồ cậu ta tự mua, khó trách lắm, thôi quên đi.”

“Tôi bực việc đó nhất luôn đấy!! Như thể là trong mỗi câu chuyện, cậu ta đều là người đúng, sau đó, nếu chúng ta có uất nghẹn điều gì trong lòng thì cũng là do chúng ta sai. Phiền chết đi được, khó trách mới khai giảng chưa được bao lâu mà cậu ta phải đổi ký túc xá rồi, nghe nói mấy cô bạn cùng phòng trước đây của cậu ta cũng chẳng muốn tiếp xúc nhiều với cậu ta. Rõ ràng là lúc mới đến báo danh, quan hệ của bốn người đó cũng khá tốt…”

Giang Nhược Kiều bình tĩnh đứng nghe.

Hình như là trong nguyên tác cũng có một đoạn thế này, cỡ nửa đầu nguyên tác, nữ chính đã gặp rất nhiều khó khăn, vừa phải chịu đựng nói đâu yêu thầm, trơ mắt nhìn người mình thích ở bên người khác, vừa nhận sự xa lánh của bạn cùng phòng ký túc xá. Trong nguyên tác, đám bạn cùng phòng của nữ chính có vấn đề rất lớn, từ góc nhìn của độc giả thì do trong lòng họ tồn tại những ghen ghét đố kỵ với Lâm Khả Tinh, về sau, mấy cô bạn cùng phòng hay nhảy nhót và vô cùng chanh chua đấy cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Giang Nhược Kiều lấy nước xong thì rời đi ngay.

Bạn không thể hoàn toàn tin tưởng vào nguyên tác. Đây là một cuốn tiểu thuyết, lấy góc nhìn của ai thì những người đứng bên phía đối lập với cô ta hoặc anh ta đều sẽ chỉ có kết cục “đáng đời”. Cô chẳng thể xen vào kết cục của người khác, chỉ có thể thay đổi bản thân nhiều nhất có thể mà thôi.



Không phải Lâm Khả Tinh không cảm giác được tâm trạng đầy mâu thuẫn của bạn học đối với cô ta, một mặt muốn nịnh bợ, một mặt lại không muốn thân thiết.

Cô ta không phải là một kẻ ngốc nghếch ngây ngô, cũng biết mấy cô gái này không thích cô ta gì cả, nhưng chẳng sao hết, dù sao thì cũng chỉ là mấy kẻ râu tia thôi mà.

Cô ta chỉ để ý tới người mà cô quan tâm.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô ta do dự hồi lâu, cuối cùng, cô ta vẫn bấm dãy số mà mình muốn gọi bao lần kia.

Qua một lúc rất lâu sau, lâu đến mức Lâm Khả Tinh tưởng sẽ không có ai nhận máy thì đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nam trầm thấp: “Alo.”

Chỉ là một từ thôi nhưng cũng đã đủ khiến đôi mắt Lâm Khả Tinh hoe đỏ.

Đã rất lâu rồi, cảm giác như đã rất lâu rồi không gặp anh ta, cũng không được nghe giọng nói của anh ta.

Cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, dì bỏ đi đột ngột, chẳng gọi điện được, điện thoại cũng không liên lạc được, cô hỏi mẹ cô thì mẹ nói gia đình dì có việc nên xin từ chức rồi rời đi.

Dì đi rồi, cô ta không liên lạc được, trong khoảng thời gian này, cô ta thấy rất rất khó chịu.

Anh ta cũng chẳng chịu về…

“Anh Tưởng Diên.” Lâm Khả Tinh nghẹn ngào nói: “Em có chuyện muốn nói với anh, có liên quan đến chị Giang.”

Nghe đến đây, Tưởng Diên mới không cúp máy.

Lý do anh ta nhận cuộc gọi này cũng chỉ là muốn nói ra lời xin lỗi với cô ta, cho dù là khi nào, bất kể thời điểm nào, cô ta ôm tâm tư gì với anh ta đi nữa, thì, anh ta cũng không nên như vậy.

Sau khi xin lỗi, anh ta sẽ nói rõ với cô ta là sau này sẽ không liên lạc với cô ta nữa.

Tưởng Diên nghe thấy câu nói đó, lòng chùng xuống, nhưng vẫn không nén được nỗi hiếu kỳ: “Chuyện gì?”

Lâm Khả Tinh không trực tiếp trả lời mà hỏi: “Dì đã đi đâu rồi ạ? Sao dì lại đột ngột bỏ đi vậy, em không liên lạc được với dì.”

Tưởng Diên cũng đoán được, bà Lâm đã biết rồi.

Anh ta không còn mặt mũi nào để gặp bà Lâm, nếu bà Lâm không muốn để Lâm Khả Tinh biết thì tốt hơn hết, anh ta vẫn không nên nói về chuyện đó, đành nói qua loa: “Về nhà, có chút việc.”

Rõ ràng là anh ta không muốn nói thêm.

Lâm Khả Tinh vừa bất an vừa lo sợ. Cô ta không hiểu tại sao dì lại rời đi đột ngột như vậy, thậm chí, cô ta còn nghĩ, có phải dì biết tâm tư của cô ta, có phải dì biết anh Tưởng Diên và Giang Nhược Kiều chia tay là vì cô ta rồi hay không, cho nên dì mới âm thầm bỏ đi như vậy.

Nếu thật là thế, thì, có phải chỉ cần anh Tưởng Diên và Giang Nhược Kiều làm lành, thì mọi chuyện sẽ không sao nữa không?

Lòng cô ta rối như tơ vò, dì cũng không ở bên cạnh, cô ta không biết phải tâm sự với ai, tựa như con ruồi nhặng bay bay loạn xạ.

Tưởng Diên hỏi: “Nhược Kiều có chuyện gì sao?”

Lâm Khả Tinh lấy lại tinh thần, sau một hồi buồn bã, cô ta kể lại: “Em thấy chị ấy trong khu nội trú, có lẽ chị ấy đang chăm sóc người bệnh, nghe nói tầng này đều là người mắc bệnh ung bướu.”

Tưởng Diên lắp bắp kinh hãi: “Bệnh viện nào?”

Sau khi kiên nhẫn và hỏi cho rõ ràng, Tưởng Diên cúp luôn điện thoại.

Lâm Khả Tinh đang muốn nói thêm vài câu với anh ta, nhưng anh ta đã ngắt máy, nghe tiếng tút tút báo kết thúc cuộc gọi từ đầu bên kia truyền đến, cô ta cụp mắt xuống, cảm thấy vô cùng khó chịu.



Giang Nhược Kiều phải chăm sóc người bệnh, Lục Dĩ Thành cũng muốn gánh vác một phần cho cô.

Vừa vặn là hai ngày nay anh cũng rảnh rang, sáng sớm, anh đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn cho mấy ngày liền, sau khi về đến nhà thì anh xắn tay áo vào bếp làm ngay một bữa sáng cho ông ngoại và Lục Tư Nghiên. Thật lòng mà nói, nhờ có ông ngoại trông Lục Tư Nghiên giúp nên anh cũng cảm thấy thoải mái hơn khá nhiều. Trong khi làm bữa sáng cho hai ông cháu, anh cũng chuẩn bị hầm canh, thời tiết bây giờ không quá nóng bức, anh nghĩ hầm canh sẽ khá tốt, bà cụ ăn cũng ngon miệng hơn.

Anh chọn món xương sườn ninh cà rốt và bắp ngô mà trước đó Giang Nhược Kiều rất thích.

Rất thơm ngon.

Sau khi ninh gần hai tiếng đồng hồ, Lục Dĩ Thành múc canh vào cặp lồng để giữ nóng, trước khi ra khỏi nhà, anh không quên nhắc ông ngoại: “Ông ngoại, trong nồi hầm điện còn có canh, nếu ông và Tư Nghiên đói bụng thì có thể ăn canh hầm trước, cháu đi đưa canh xong thì sẽ về.”

Ông ngoại híp mắt phất tay: “Đi đi, đi đi.”

Sau khi Lục Dĩ Thành ra ngoài, ông ngoại lấy một cuốn sổ từ trong túi đựng đồ ra, đeo kính lão lên, lại lấy thêm cây bút máy từ trong túi đồ ra, ghi từng câu: “Ngày hai tháng mười, thời tiết đẹp. Sáu giờ sáng nay Lục Dĩ Thành đi chợ mua kha khá nguyên liệu nấu ăn, nấu canh xương sườn ninh cà rốt và bắp ngô, lúc ra khỏi nhà còn xách theo túi cam (hẳn là biết Kiều Kiều rất thích món đó).”

Lục Tư Nghiên bu lại, cậu nhóc không biết quá nhiều chữ, nhưng vẫn biết là, trong mấy dòng chữ này có tên của bố, hai tay nhóc chống cằm, tò mò hỏi: “Ông cố ngoại ơi, ông đang viết gì vậy ạ, hình như có liên quan đến bố cháu.”

Ông ngoại đóng sổ lại, nghiêm mặt nói: “Viết ghi chép tham khảo cho mẹ cháu.”

Lục Tư Nghiên trợn tròn mắt: “Ghi chép tham khảo ạ? Mẹ cháu đã rất xuất sắc rồi, còn cần cái này sao ông?”

“Đương nhiên rồi, có phải cháu coi thường ông cố ngoại đúng không?” Ông ngoại nói: “Mẹ cháu chưa nói với cháu à, ông cố ngoại của cháu là học sinh cấp ba của mấy thập niên cũ đó.”

“Cũng không phải sinh viên mà ông.” Lục Tư Nghiên nói.

Ông ngoại nghiêm túc nói: “Năm nay ông đã bảy mươi hai tuổi, ở thời đại của ông, học lên đến cấp ba đã là rất giỏi rồi.”

“Giỏi đến thế nào ạ?” Lục Tư Nghiên hỏi: “So với bố mẹ cháu thì sao?”

Với tư cách là ông cố ngoại, ông ngoại quyết định bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, mặt không đổi sắc mà nói: “Chắc chắn là giỏi hơn hai đứa nó.”

Lục Tư Nghiên phải thốt lên một tiếng “Wow” đầy kinh ngạc: “Ông cố ngoại giỏi quá đi!”

Lòng hư vinh của ông ngoại được thỏa mãn.

Vốn dĩ Lục Tư Nghiên cũng là một ông vua nịnh hót, nhóc dỗ đến nỗi mặt mày của ông chỉ toàn là hớn hở.

Tâng bốc một lúc lâu, Lục Tư Nghiên ôm bụng trông vô cùng đáng thương: “Ông cố ngoại ơi, cháu đói. Nhưng cháu muốn ăn đùi gà KFC cơ…”

Ông ngoại đã sớm mở cờ trong bụng, vung tay đầy hào khí, nói: “Đi, ông cố ngoại dẫn cháu đi ăn, cháu muốn ăn gì ông mua cho cháu món đấy.”

Lục Tư Nghiên chớp mắt: “Nhưng bố mẹ cháu không thích cháu ăn mấy thứ ấy.”

Ông ngoại hơi do dự, nhưng vẫn nói: “Cũng không phải ngày nào cũng ăn, đi ăn một chút thôi, hai ông cháu mình, ừ, vậy đừng nói gì thì hai đứa nó sẽ không biết đâu.”

Lục Tư Nghiên lập tức nói: “Vậy chúng ta ngoéo tay đi, không ai được nói đâu nhé!”

Dù sao thì nhóc cũng sẽ không nói đâu.

“Được!”



Lục Dĩ Thành xách cặp lồng xuất phát từ khu nhà trọ, lúc đến bệnh viện, vừa kịp lúc mười một giờ rưỡi.

Giờ này trong phòng bệnh rất náo nhiệt, có người đang gọi đồ ăn, cũng có người đến thăm bệnh.

Từ khi tới đây, Lục Dĩ Thành cũng không hề nhàn rỗi, vừa rót nước giúp bà ngoại, rồi lại sắp xếp đồ trên bàn cho bà, chú ý cả chai truyền nước sắp hết chưa. Anh mang hai cái bát đến, cẩn thận xới một bát cho bà ngoại, rồi xới thêm một bát cho Giang Nhược Kiều, anh biết Giang Nhược Kiều thích ăn cà rốt trong canh nên múc thêm nhiều cho cô.

Anh để Giang Nhược Kiều từ từ uống canh, còn mình thì đỡ bà ngoại ngồi dậy, kê một cái gối sau lưng cho bà, lại chú ý xem mũi kim trên mu bàn tay bà có bị đè vào hay không, vô cùng cẩn thận.

Bà cụ giường bên cạnh trêu: “Đây là cháu trai hay là cháu rể của bà thế?”

Bà ngoại cười ha hả: “Vậy phải xem xem bà chị nghĩ là gì đã?”

“Tôi đoán là cháu rể hơn cả ruột rà ấy chứ.” Mấy ông bà cụ khác trong phòng đều bật cười.

“Cháu trai cũng không hiếu thảo bằng cháu rể đâu!”

Vẻ mặt Giang Nhược Kiều rất bình tĩnh, sự thật là ngay từ tối hôm qua cô đã bị mấy ông bà cụ này hỏi thăm về chuyện bạn trai một lượt, bây giờ cô đã chai lì và miễn dịch với mấy câu nói này rồi.

Lục Dĩ Thành thì không bình tĩnh được như Giang Nhược Kiều.

Anh bị trêu chọc đến mức lỗ tai đỏ bừng bừng, ánh mắt lại thầm chú ý tới Giang Nhược Kiều đang uống canh, liếc thấy cô nhíu mày, anh cũng không nghĩ gì nhiều, rút mấy tờ giấy trên bàn đưa cho cô.



Ngoài phòng bệnh, Tưởng Diên xách theo một giỏ hoa quả đứng ngoài cửa, vừa đến đã thấy cảnh này.

Bình luận

Truyện đang đọc