HÓA RA ST. PAUL KHÔNG ĐAU THƯƠNG



Editor: Lynklynk

Beta: Yuè Yīng

Lý Nhược Vân có xấp xỉ mười ngày ngày nghỉ, lúc vừa mới đến cô đã lên kế hoạch muốn đi ăn gì, làm những gì, muốn sáng tác gì, muốn lái chiếc xe cổ điển tới Carmel thăm bà nội, rồi lại tới San Francisco một chuyến. Có lẽ còn có thể dành ra chút thời gian đến bắt Lý Nhược Tư khao một bữa.

Đương nhiên những dự định này bị tính xấu ngủ nướng bậc thầy mạnh mẽ áp chế, Lý tiểu thư dùng ba ngày ba đêm thời gian để ngủ, chờ tới lúc cô bổ sung giấc ngủ xong, vui quá hóa buồn, ngày nghỉ vừa mới đi qua được một nửa, điện thoại khẩn cấp từ Madrid gọi tới.

Vì thế, thời điểm đến Los Angeles mới là ngày thứ năm Lý Nhược Vân với thân phận học trò của họa sĩ nổi tiếng châu Âu, bắt đầu bận rộn vì giảng viên của cô bắt đầu chuẩn bị cử hành triển lãm tranh ở Los Angeles, đồng thời, mỗi ngày cô còn cần bỏ ra một tiếng để tới Học viện nghệ thuật nghe giảng.

Trong mấy ngày Lý Nhược Vân ở lại, mỗi ngày Dung Doãn Trinh đều đi sớm về trễ, thời gian anh chạm mặt với Lý Nhược Vân rất ít ỏi.

Loan Hoan cũng không lo lắng đề phòng giống như hai ngày Lý Nhược Vân mới đến. Hôm đó, khi Loan Hoan cùng Lý Nhược Vân ở trong phòng uống rượu, mang theo chút dũng khí do chút rượu cồn tác động, Loan Hoan nói với Lý Nhược Vân: Tiểu Vân, chờ đến khi chúng ta đều ba mươi tuổi, tớ nói cho cậu một bí mật.

“Ừ, được.”Lý Nhược Vân say khướt trả lời.

Ừ, được, đợi đến khi cả hai đều ba mươi tuổi, Loan Hoan sẽ nói cho Lý Nhược Vân biết một bí mật, đồng thời, cũng nói cho Dung Doãn Trinh biết một bí mật.

Nhược Vân, Dung Doãn Trinh chính là người đàn ông đã mua bức họa của cậu ở biên giới Nga – Ukraine.


Doãn Trinh, Lý Nhược Vân mới chính là mỹ nhân ngư đã dùng cơ thể mình để sưởi ấm cho anh ở biên giới Nga – Ukraine.

Ừ, cứ như vậy, từ giờ trở đi cô muốn từ từ để Dung Doãn Trinh mang tình yêu cho cô, Lý Nhược Vân mang cho cô tình bạn tốt, dè dặt cẩn trọng trọng bắt đầu cất giữ được hình thành.

Có lẽ, đến ngày sự thật rõ ràng, cô sẽ trắng tay, nhưng những kỷ niệm được cẩn thận lưu giữ sẽ đi cùng cô suốt quãng đời còn lại.

Sau khi Lý Nhược Vân đi làm, Loan Hoan lại giống như trước đây, buổi trưa sẽ đến triển lãm tranh. Hầu như thời gian trong 3 năm qua, nguyên tắc của cô là không để ai biết mục đích mở phòng tranh giống như cho Loan Hoan mở ra một cánh cửa khác của thế giới. Trong thế giới ấy, cô gặp rất nhiều họa sĩ trẻ tài năng mà chưa từng gặp trước đây, họ sống trong những tầng hầm tối tăm, họ không muốn đến quán cafe, họ ăn những chiếc bánh mì giảm giá đang hết hạn. Nhưng những người này lại mua vải vẽ tranh sơn dầu chất liệu tốt nhất đắt nhất mà không chớp mắt, Loan Hoan dự định sẽ chọn ra một vài họa sĩ trẻ tài năng để giúp đỡ cho họ.

Cuối tháng hai, Loan Hoan bắt đầu bận rộn, những người họa sĩ trẻ tuổi nghèo nàn rất kiêu ngạo, cô phải tốn rất nhiều công sức, làm rất nhiều công việc sau hậu trường mới khiến họ cảm thấy việc cô giúp đỡ không phải là chủ nghĩa giai cấp bố thí.

Bởi nguyên do hai bên đều bận, Loan Hoan cũng không có nhiều thời gian gặp Lý Nhược Vân, Lý Nhược Vân cũng không đề xuất đến việc chuyển ra ngoài. Trong thời gian gặp mặt ngắn ngủi Lý Nhược Vân đều la hét mệt muốn sụp đổ rồi.

Tuy rằng, Dung Doãn Trinh có tiếng là trụ cột trong gia đình, nhưng cơ hội gặp mặt giữa Loan Hoan và anh ít đến đáng thương. Loan Hoan bận, Dung Doãn Trinh càng bận hơn so với cô. Công việc của anh tại Los Angeles bị một số hiệu trưởng của các trường tẩy chay, nguyên nhân do cơ sở giải trí quy mô lớn được xây dựng cạnh trường học sẽ làm ảnh hưởng đến môi trường học tập của học sinh. Cuối cùng sau nhiều cách thuyết phục không có kết quả, Dung Doãn Trinh tự mình tham gia đội vận động, Mỗi ngày Dung Doãn Trinh đều là giữa đêm khuya mới trở về, nghe nói, anh gần đây đều đến nhà một số hiệu trưởng vì vườn hoa của họ mà làm công việc tưới hoa.

Loan Hoan biết khi Dung Doãn Trinh trở về sẽ đứng cạnh giường cô một lúc. Sau khi hôn má cô xong mới đi tắm rửa, tẳm rửa xong sẽ cẩn thận nằm xuống bên cạnh cô, sau đó lại cẩn thận vòng tay ôm lấy eo cô. Trong chốc lát, Loan Hoan liền nghe thấy tiếng hít thở đều của Dung Doãn Trinh. Vào lúc này, nếu thời điểm Loan Hoa đưa lưng về phía Dung Doãn Trinh, cô sẽ rất cẩn thận rất cẩn thận nghiêng thân thể, để con chó nhỏ của mình làm ổ trong vòng tay anh, sau đó, nặng nề ngủ cùng nhau.

Tháng ba tới, thời tiết Los Angeles dần dần trở nên ấm áp. Hôm nay, cuối cũng Loan Hoan cùng hoàn thành xong danh sách tên các nhà họa sĩ mà cô muốn giúp đỡ, cô rời khỏi phòng trưng bày sớm hơn bình thường, cô mua một ít hành tây, thịt bò từ siêu thị. Lý Nhược Vân thích cô làm món nem bò cuộn hành tây.

Loan Hoan mang túi hàng đứng cạnh phòng bếp, nhưng Loan Hoan không ngờ được vào thời gian này cô lại nhìn thấy Dung Doãn Trinh, càng không thể ngờ được Lý Nhược Vân đang đứng bên cạnh Dung Doãn Trinh.

Nếu như . . . Loan Hoan cầm túi hàng chột dạ.

Nếu không có những sự việc xảy ra trước đây, thì có lẽ Loan Hoan sẽ rất vui mà tham gia cùng họ, nhưng, cô biết duyên phận của hai người họ có bao nhiêu sâu sắc, là cô lén lút giấu duyên phận của Dung Doãn Trinh và Lý Nhược Vân đi.

Còn nửa giờ nữa là đến bữa tối, Dung Doãn Trinh đang dùng bàn tay xinh đẹp của mình để rán trứng. Lý Nhược Vân đang nói chuyện với Dung Doãn Trinh. Lý Nhược Vân gần như dùng ngữ khí đanh đá thuyết phục Dung Doãn Trinh để anh làm người mẫu cho cô, cô cười hì hì biều hiện cho thấy sẽ không để anh thoát, cô chỉ cần sườn mặt của anh, cô nói cô chỉ cần nửa giờ là có thể làm xong.

Bọn họ đứng đưa lưng về phía Loan Hoan.

Loan Hoan nhìn thấy đồ ăn để bên cạnh, miếng thịt ngỗng nướng có đao pháp rất xinh đẹp, một bên đặt trứng ốp lết vàng óng. Dung Doãn Trinh rất nghe lời đặt bông cải xanh bên cạnh trứng ốp lết, Dung Doãn Trinh biết Loan Hoan rất thích để một chút bông cải xanh lên trên trứng ốp lết.

Dung Doãn Trinh làm rất chuyên tâm, Lý Nhược Vân Thuyết phục vụ cũng rất chuyên tâm.

Nhìn thấy Dung Doãn Trinh xem lời cô như không khí, Lý Nhược Vân lấy một ít nước tự uống, uống nước xong Lý Nhược Vân duỗi tay ra. Thấy tay cô muốn lấy bông cải xanh xinh đẹp đặt trên đĩa, gần như ngón tay sắp chạm vào, Dung Doãn Trinh liền nắm lấy cổ tay Lý Nhược Vân.

Khi hai bàn tay ở cạnh nhau trong bộ dạng đó, không khí phòng bếp có chút tế nhị, Loan Hoan đứng đó cảm giác như thời gian bất động, đặc biệt khó chịu.

Có lẽ, cô có thể phát ra âm thanh, để hai bàn tay đó tách ra, cánh môi Loan Hoan mấp máy, cô cần một âm thanh tự nhiên phát ra.

Không chờ Loan Hoan mở miệng, Dung Doãn Trinh Liền buông tay Lý Nhược Vân ra, không những vậy còn mang cái đĩa được đặt bông cải xanh đến một nơi mà Lý Nhược Vân không nhìn thấy.


Dung Doãn Trinh âm thanh không còn cách nào khác: “Lý Nhược Vân, cô thật sự là con của Lý Tuấn Khải sao?”

“Vấn đề này tôi đã bị hỏi từ nhỏ đến khi lớn.” Lý Nhược Vân cười hì hì, cười xong lập tức đổi thành ngữ khí đáng thương, tiếp tục thuyết phục: “Dung Doãn Trinh, tôi lớn như vậy rồi, để tôi có ý chí mãnh liệt muốn vẽ như vậy chỉ có hai người đàn ông thôi đấy.”

Để Dung Doãn Trinh tăng thêm chú ý, thân thể Lý Nhược Vân dựa gần một chút vào Dung Doãn Trinh, cô nói: “Dung Doãn Trinh, ngoài anh ra tôi còn có một người đàn ông khác muốn anh ấy tiến vào bức tranh của tôi. Lần trước ở Córdoba tôi nhìn thấy một người đàn ông cho tôi một cảm giác rất đặc biệt. Tôi không biết người đàn ông đó có dung mạo ra sao, không biết người đàn ông đó tên gì. Tôi cũng không biết anh ấy đến từ đất nước nào, tôi nhìn thấy đôi mắt anh ấy …”

Nói tới đây Lý Nhược Vân đột nhiên dừng lại, xuất thần nhìn Dung Doãn Trinh.

Loan Hoan vẫn đứng đó, cô nghĩ, cô đứng ở đây cũng đã được 5 phút rồi? Cô muốn đi qua đó nhưng chân cô giống như bị mắc kẹt, lúc Lý Nhược Vân nhìn Dung Doãn Trinh xuất thần, Loan Hoan cũng nhìn Lý Nhược Vân xuất thần.

Lời của Lý Nhược Vân khiến trí nhớ của cô quay về quá khứ, Córdoba, có ánh mắt xinh đẹp của người đàn ông, có lẽ, kế tiếp Tiểu Vân nói cho Dung Doãn Trinh rằng người đàn ông có ánh mắt xinh đẹp kia đã cứu cô, để Lý Nhược Vân nói chuyện có logic tuyệt vời, cô ấy sẽ nói: Ồ, đúng vậy, trước lúc người đàn ông kia cứu tôi, tôi cũng đã từng một người đàn ông ở biên giới Ukaraine – Nga. Dung Doãn Trinh, anh biết không, tôi còn dừng hơi ấm của cơ thể mình để sưởi ấm cho anh ta.

Sau đó, sẽ cười hì hì hỏi Dung Doãn Trinh, đây sẽ không phải là câu nói cũ đi, thiện có thiện báo, sau đó nói, Dung Doãn Trinh, tôi là một cô gái tốt bụng, anh nhẫn tâm từ chối sao?

Lý Nhược Vân nhìn Dung Doãn Trinh một lúc mới nhớ ra người đàn ông này vẫn chưa đáp ứng làm người mẫu cho cô, Lý Nhược Vân lại mở miệng một lần nữa: “Sau này, chuyện kia…”

“Doãn Trinh.” Tay nắm chặt túi mua hàng, Loan Hoan đờ đẫn mở miệng, câu Doãn Trinh cô gọi bằng âm thanh cứng ngắc.

Hai người kia đồng thời quay đầu lại.

“Doãn Trinh, thân thể em không thoái mái.” Loan Hoan biết bây giờ không cần làm bất kì biểu hiện gì trên khuôn mặt, khuôn mặt cô bây giờ hẳn là trắng bệch đi giống như quỷ vậy.

Có lẽ từ trước đến giờ Loan Hoan chưa bao giờ nói qua những lời như vậy, có lẽ bộ dạng cô bây giờ nhìn rất đáng sợ, Dung Doãn Trinh đến rất nhanh, vì vội vàng mà anh còn làm vỡ một chiếc đĩa.

Trước tiên Dung Doãn Trinh đặt tay lên trán Loan Hoan, giọng nói khẩn trương: “Tại sao sắc mặt lại không tốt như vậy, có phải là phát sốt rồi không, anh lập tức gọi bác sĩ tới một chuyến.”

“Không cần, chỉ là dạ dày của em không thoải mái thôi, trong phòng có thuốc dạ dày, em uống vào có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nếu vẫn không ổn thì hãy gọi cho bác sĩ.” Loan Hoan cứ thế nói xong.

Cũng may, cô thật sự có bệnh dạ dày, chỉ là bây giờ không phải dạ dày cô không thoải mái, cho nên, cô chỉ là kéo lấy một nửa lời nói dối mà thôi.

Hai người đi rồi, Lý Nhược Vân ngơ ngác đứng tại đó, vừa này cô có nói chuyện kia mà, vừa nãy cô có gọi tên Loan Hoan, âm thanh có chút nhỏ, cũng không biết như thế nào có chút chột dạ, thực ra cô cũng ko biết bản thân mình chột dạ chỗ nào, cô căn bản không có làm sai bất cứ chuyện gì.

Dạ dày Tiểu Hoan không thoái mái, Tiểu Hoan có bệnh dạ dày, Tiểu Hoan có bệnh dạ dày từ khi nào, cô cái gì cũng không biết, Tiểu Hoan cũng không nói với cô gì hết.

Túi hàng Loan Hoan mang về vẫn còn nằm yên ở đó, vừa nãy bộ dáng Dung Doãn Trinh thật sự rất sốt ruột. Anh gấp đến độ bế cô lên, chân Dung Doãn Trinh cũng thật dài, chỉ vài bước chân đã không nhìn thấy đâu. Tiểu Hoan vùi đầu vào lòng Dung Doãn Trinh, từ đầu đến cuối Tiểu Hoan không hề liếc qua cô lấy một cái.

Tiểu Hoan thay đổi rồi, Lý Nhược Vân cụp mắt xuống, nhìn thấy chiếc đĩa bị Dung Doãn Trinh lấy đi, kia là Dung Doãn Trinh dự định trước khi vợ anh về sẽ cho cô một kinh hỉ. Dung Doãn Trinh thật là nhỏ mọn, cô chỉ ăn bông cải xanh kia mà thôi, trứng ốp lết xinh đẹp kia, thịt ngỗng nướng vàng óng a óng ánh kia đều là của Tiểu Hoan, cô chỉ là muốn bông cải xanh kia mà thôi.

Lý Nhược Vân vươn tay ra, đưa miếng bông cải xanh vào trong miệng mình nhấm nháp. Ban đầu hương vị của bông cải xanh với nước sốt mật ong thật ngọt ngào, dần dần, lúc sau bắt đầu có vị chua xót.


Bước chân đờ đẫn chuyển động, Lý Nhược Vận dừng lại bên cạnh túi hàng, cúi đầu, muốn đem túi hàng cất đi, trong túi hàng tại sao đều là những đồ ăn cô thích ăn, dùng, chỉ là không có đồ Loan Hoan thích.

Người này. . .

Lý Nhược Vân đem đồ ăn trong túi mua hàng để lại.

Đứng trước đĩa trứng ốp lết, hít sâu, sau đó, lấy phần còn lại của bông cải xanh làm giống như Dung Doãn Trinh vừa nãy, cuối cùng, đặt bông cải xanh đã được nấu chín và nước sốt mật ong lên trên đĩa.

Sau khi nấu xong bông cải xanh, trong lòng Lý Nhược Vân trở nên phiền muộn, hương vị bông cải xanh Dung Doãn Trinh vừa làm vừa nãy vẫn còn lưu lại trong vị giác của cô, thế nào đều không thể tiêu tan.

Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh ôm về phòng, dưới sự giám sát của anh ngoan ngoãn uống thuốc, trong hai năm qua sau khi Loan Hoan dựa theo lời bác sĩ điều chỉnh lại thói quen ăn uống của mình thì bệnh dạ dày rất ít khi xuất hiện

Uống xong thuốc Dung Doãn Trinh còn cho Loan Hoan một viên sô cô la, nghiêm trang nói đây là phần thưởng cho những đứa trẻ dũng cảm dám uống thuốc cực đắng.

Sau khi lăn qua lăn lại một lúc, Loan Hoan tắm rửa mặc xong quần áo ngủ đứng trước giường. Dung Doãn Trinh cũng tắm rửa xong nửa người dựa trên giường. Đây vẫn là lần đầu tiên trong thời gian sớm như vậy Loan Hoan được nhìn thấy Dung Doãn Trinh trên giường của họ.

Nửa người dựa trên giường, Dung Doãn Trinh vươn tay ra, Loan Hoan đặt bàn tay vào lòng tay anh, anh hơi dùng sức, Loan Hoan liền theo lực ngã vào trong lòng anh.

Một nửa khuôn mặt Loan Hoan dính trên ngực Dung Doãn Trinh, nghiêng bên tai, cô nghe tiếng đập trái tim của anh, kiên cường, khỏe và mạnh mẽ, là một trái tim nhấp nhô chống đỡ trong lồng ngực của anh.

Nếu như, giờ phút này, người đàn ông này là một ngọn sóng vĩ đại của đại dương, như vậy cô nhất định là một mảnh thuyền nhỏ trên đại dương, muốn nương tựa vào nhau lâu dài.

“Loan Hoan.”

“Ừm.” Loan Hoan lười biếng trả lời, cô thích Dung Doãn Trinh nằm sau cô và vuốt ve hai bàn tay của cô, cho dù cách một lớp quần áo mỏng manh, cô vẫn cảm nhận được anh như một ánh trăng dịu dàng ôn nhu.

“Loan Hoan, em có sợ ma không?” Dung Doãn Trinh hỏi.






Bình luận

Truyện đang đọc