HÓA RA ST. PAUL KHÔNG ĐAU THƯƠNG



Edit: Lynklynk

Beta: Yuè Yīng

Trong bóng tối của chiếc hộp ma thuật hình vuông, Loan Hoan nghe thấy giọng nói của Dung Doãn Trinh: “Ông xác định cô ấy sẽ không có chuyện gì? Ông xác định ông có thể kéo cô ấy về chỗ ngồi lúc trước? Ông xác định vẫn muốn tiếp tục cái trò lừa trẻ con này nữa sao?”

Rõ ràng những lời này của Dung Doãn Trinh là nói với vị ảo thuật gia từ xa tới kia, một trò chơi nhàm chán. Vị ảo thuật gia này còn là nhân vật được nhắc tới trong sách giáo khoa, Lý Nhược Tư đã mất rất nhiều công sức mới mời được ông ấy đến nơi này.

Dựa vào giọng nói của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan còn đoán được hiện tại anh đã ở trên sân khấu. Bởi vì quá chú ý đến tình huống bên ngoài mà Loan Hoan đã quên đi việc né mặt khỏi lòng bàn tay của Lý Nhược Tư.

Cho nên khi Dung Doãn Trinh mạnh mẽ mở chiếc hộp ma thuật hình vuông ra, lòng bàn tay Lý Nhược Tư vẫn áp chặt vào mặt Loan Hoan.

Sự khó chịu khi ánh sáng chiếu vào, còn có việc Dung Doãn Trinh đột ngột xuất hiện khiến Loan Hoan không tự chủ được quát mắng: “Dung Doãn Trinh, anh muốn làm gì?”

Đứng bên cạnh hộp ma thuật hình vuông, sắc mặt của Dung Doãn Trinh rất khó coi, ánh mắt của anh dừng trên khuôn mặt của Loan Hoan.

“Lý Nhược Tư! Tay của anh để sai chỗ rồi!”

Lý Nhược Tư bỏ tay ra khỏi gò má của Loan Hoan, giọng nói áy náy: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý, trước khi cậu mở nắp hộp, tôi với Tiểu Hoan đang định chơi trò chơi xuyên không, Tiểu Hoan đã đáp ứng với tôi, rằng xuyên không về thời niên thiếu của chúng tôi.”

“Trẻ con.” Dung Doãn Trinh cúi đầu hừ một tiếng.

Giây tiếp theo liền kéo Loan Hoan đang ngơ ngác ở trong hộp ma thuật hình vuông ra bên cạnh anh. Anh nắm chặt bàn tay cô.

“Nhưng tôi nhận thấy tay của anh vẫn là để sai nơi rồi.”


Lý Nhược Tư nhìn tay mình, giải thích: “Trước kia Tiểu Hoan rất thích nghiêm mặt, thời điểm cô ấy nghiêm mặt tôi không nhịn được mà xoa gương mặt của cô ấy. Tôi không sửa được thói quen này, cho nên….”

Dung Doãn Trinh không để ý đến những lời của Lý Nhược Tư, kéo Loan Hoan đi.

Đi được vài bước, dường như anh nhớ đến việc anh làm có chút mất phong độ. Vì thế, Dung Doãn Trinh lại lôi kéo tay Loan Hoan đến bên vị ảo thuật gia đang đứng trên sân khấu lúng túng, nói xin lỗi. Sau đó anh chỉ tay xuống phía dưới: “Ông có thể tìm bất cứ ai ở dưới đó lên phối hợp biểu diễn ảo thuật với anh ta, duy chỉ có cô ấy là không được.”

Loan Hoan đứng trên sân khấu nhìn thấy Lý Nhược Vân ở dưới khán đài, cô ấy đang đứng ở chỗ mà cô vừa mới đứng, sắc mặt tái nhợt.

Sau khi nói xong những lời này với nhà ảo thuật gia, Dung Doãn Trinh cũng không nán lại, kéo tay Loan Hoan rời khỏi bữa tiệc sinh nhật.

Trong vườn hoa không có một bóng người, Dung Doãn Trinh buông Loan Hoan ra. Hai người đối mặt với nhau, Loan Hoan khoanh tay nhìn Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh cũng nhìn cô, mang theo hứng thú quan sát.

“Loan Hoan, có lẽ, em vẫn giấu anh chuyện gì đó? Ví như…” Dừng lại, giọng nói của Dung Doãn Trinh thấp xuống một chút: “Ví dụ như Lý Nhược Tư.”

Loan Hoan nhìn Dung Doãn Trinh, không nhúc nhích.

“Lý Nhược Tư rất khả nghi, mỗi lần anh ta đều cho anh một ảo giác…”

Vùng xung quanh lông mày Dung Doãn Trinh nhíu lại thật sâu, bàn tay giơ lên giữa không trung, sau đó, buông xuống: “Quên đi.”

“Dung Doãn Trinh, có vẻ như anh đã quên, một tháng trước anh đã ký tên trên bản thỏa thuận ly hôm mà tôi đưa cho anh.” Loan Hoan lạnh lùng nói. “Nếu anh không viết sai chữ cuối cùng trong tên của mình, thì bây giờ chúng ta đã là hai người không có quan hệ gì với nhau.”

“Dung Doãn Trinh!” Loan Hoan Hoan từng bước từng bước tới gần Dung Doãn Trinh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ chối không gặp luật sư, không nhận điện thoại của tôi, bây giờ lại dùng thân phận chồng tôi xuất hiện trong sinh nhật của ba tôi, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Hả?”

Chờ Loan Hoan nổi cáu xong, Dung Doãn Trinh mới nhàn nhạt trả lời “Không biết!”, khi trả lời anh còn lấy thuốc lá ra, châm lửa.

Hừ! Không biết.

Ngẩng đầu lên, Loan Hoan không chớp mắt, thật sự muốn dùng giày cao gót để “chào hỏi” anh. Chưa kịp “chào hỏi” thì do dùng sức quá đà nên cô không đứng vững, khi đá vào anh thì cả người cô cũng đồng thời đổ về phía anh.

Gần như khi Loan Hoan áp vào người Dung Doãn Trinh, đôi tay của anh vòng ra ôm lấy eo của cô. Hai thân thể áp chặt vào nhau, Loan Hoan bắt đầu giãy dụa.

Cô càng vùng vẫy anh càng ôm chặt hơn. Điếu thuốc lá của Dung Doãn Trinh rơi xuống đất. Cô nghiêm mặt dùng ánh mắt hung hăng của cô cảnh cáo anh.

Đầu anh cúi xuống, hơn nữa càng cúi càng gần, hơi thở của anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt. Hai khuôn mặt càng lúc càng gần, thấy sắp chạm đến, trong thời điểm sắp chạm đến, khuôn mặt càng cúi càng gần liền dừng một chỗ không tiếp tục cúi xuống nữa.

Loan Hoan vẫn hung hãn nhìn Dung Doãn Trinh.

Cô không thể né tránh.

Khi đang giằng co, trong lúc không ai chịu nhường ai thì đột nhiên Dung Doãn Trinh mở lơi: “Anh nói với Tiểu Vân rồi, có một số sai lầm đã hình thành, anh không có ý thay đổi hiện trạng.”

Một lúc lâu sau, không chờ được bất kì câu trả lời nào, giọng nói của Dung Doãn Trinh có chút tức giận: “Những lời anh vừa nói, rốt cuộc em nghe có hiểu không?”

“Hiểu rồi, nhưng đó là suy nghĩ một phía của anh, thật xin lỗi, suy nghĩ của của tôi lại ngược với suy nghĩ của anh.” Loan Hoan nhàn nhạt trả lời.

Vòng tay đang ôm eo Loan Hoan siết chặt hơn, đau đến nỗi Loan Hoan không thở nổi, ngọ ngoạy. Giọng nói khàn khàn có ý cảnh cáo vang lên: “Loan Hoan, đừng lộn xộn.”

Giọng điệu cảnh cáo đến từ con buôn chiến tranh tràn đầy mùi thuốc súng, Loan Hoan vô thức ngưng giãy dụa.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong hoa viên, quản gia của nhà họ Lý mang theo một chút xấu hổ lên tiếng ho khan.

Quản gia nhắc nhở Loan Hoan đã đến giờ cắt bánh. Dung Doãn Trinh cũng không đi cùng Loan Hoan, anh để họ đi trước, anh lại tái nghiện thuốc.


Loan Hoan rời khỏi hoa viên vẫn còn suy nghĩ, Dung Doãn Trinh hút thuốc từ khi nào? Hơn nữa, từ trước đến giờ Dung Doãn Trinh không mang theo thuốc lá bên người.

Sau khi kết thúc bữa tiệc sinh nhật, Dung Doãn Trinh được Phương Mạn ra sức giữ lại đã đồng ý ở lại Carmel qua đêm.

Đương nhiên là Dung Doãn Trinh được sắp xếp ở trong phòng Loan Hoan.

Bà lão vui sướng hài lòng cũng không để ý đến Lý Nhược Vân đang đứng bên cạnh có bao nhiêu lo lắng trong lòng.

Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào Loan Hoan, cái nhìn không che đậy mang theo thông điệp, cô và cô ấy đều hiểu rất rõ.

Giữa ánh mắt bối rối lúng túng, cô không thể cùng Dung Doãn Trinh ở trong cùng một căn phòng. Loan Hoan di chuyển ánh mắt sang phía Lý Nhược Tư, cắn răng cười nói: “Nhược Tư, đã lâu lắm rồi chúng ra không chơi cờ.”

“Ừ, đã lâu rồi chúng ta không chơi cờ, hay là lát nữa chúng ta chơi một ván.” Lý Nhược Tư ngầm hiểu.

“Chờ lần sau đi, đêm nay tôi có chuyện quan trọng cần nói với cô ấy.” Dung Doãn Trinh đứng giữa Loan Hoan và Lý Nhược Tư, không nói gì rồi lôi kéo cô đi một lần nữa.

Cửa phòng khép lại, Loan Hoan quay đầu, kiễng chân lên, hung hăng túm lấy vạt áo của Dung Doãn Trinh.

“Khốn kiếp, có chuyện quan trọng cần nói với tôi phải không? Vừa khéo, tôi cũng có chuyện quan trọng cần nói với Dung tiên sinh. Dung Doãn Trinh, ngày mai chúng ta đến văn phòng luật sư đi, nếu anh vẫn không có thời gian, thì tôi rất vui khi sử dụng phương pháp để pháp luật tham gia.”

Dung Doãn Trinh căn bản không quan tâm những lời của Loan Hoan. Anh nắm lấy tay cô, xoay một cái đã làm cho họ đổi vị trí cho nhau, anh đem cô khóa chặt trên cánh cửa.

Anh dùng lực ép cô, giọng nói của anh cũng giống như thân thể anh, mạnh mẽ và hung hăng, khí thế to lớn: “Loan Hoan, em lại gọi là Nhược Tư rồi! Không phải trước đây anh đã cảnh cáo em rồi à, em gọi Lý Nhược Tư như vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm, anh ta là anh trai của em. Loan Hoan, thái độ của em cũng rất có vấn đề, khi anh ta xoa mặt em, em cũng không cự tuyệt anh ta, còn biểu hiện trạng thái thật hưởng thụ, trong hiểu biết của anh…”

Tên khốn kiếp!

Những lời ung dung thốt ra từ miệng Dung Doãn Trinh khiến Loan Hoan có cảm giác giận quá hóa cười, thật hưởng thụ cảm giác này, nhất định là người đàn ông này điên rồi.

Trong giọng nói mang theo sự tức giận của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan ra sức giãy dụa, cô túm lấy cổ anh, chân cô liều mạng tránh khỏi sức ép của anh.

Loan Hoan nghĩ thật muốn giáo huấn tên khốn kiếp này, ví dụ như dùng đòn “cái đầu sắt”. Nhưng sự thật lại chứng minh, thực lực nam nữ cách nhau quá xa.

Kết quả cuối cùng là cô giống như treo trên người Dung Doãn Trinh, cho dù có treo trên người Dung Doãn Trinh, cô cũng muốn dùng “cái đầu sắt” để “chăm sóc” anh.

“Loan Hoan, em có biết như vậy hậu quả sẽ biến thành thế nào không?” Giọng nói Dung Doãn Trinh có phần nghiêm túc, còn mang theo chút thẹn quá hóa giận.

Tại sao phải biết kết quả, Loan Hoan không thèm để ý đến Dung Doãn Trinh, thân thể ra sức leo lên phía trên, rất tốt, cô xé áo sơ mi của anh ra, tiếng áo sơ mi bị xé rách vang lên một thanh âm chát chúa.

Nhưng…

Dung Doãn Trinh làm một động tác nhẹ nhàng khiến cho những nỗ lực của cô biến thành công dã tràng, thân thể cô tự trên người anh trượt xuống, lưng cô lại một lần nữa áp chặt lên cánh cửa. Hơi thở của anh đột nhiên trở nên gấp gáp.

Sau đó…

Dung Doãn Trinh bắt được tay của Loan Hoan, khoảng cách rất gần. Loan Hoan nhìn thấy trong ánh mắt Dung Doãn Trinh nhuốm màu tức giận, ánh mắt tức giận khóa chặt cô. Khi ánh mắt kia nhìn xuống, hô hấp của Loan Hoan bỗng trở nên kỳ quái, miệng khô cằn: “Dung Doãn Trinh, anh bắt tay tôi làm gì? Dung, Dung Doãn Trinh… anh… muốn làm gì?”

Dung Doãn Trinh không hề để ý đến cô, anh lôi kéo tay của cô, thân thể của cô ngả về phía trước theo anh, tay cũng theo đó trượt đến bụng dưới của anh, còn không chờ Loan Hoan có phản ứng.

Giây tiếp theo…

Giống như điện giật, tay của cô chạm lên vật cứng kia, Loan Hoan thề rằng cô hiểu hết, biết hết. Chỉ có điều thời khắc kia cô không có phản ứng lại, chính vì không có phản ứng nên bàn tay cô vẫn giữ nguyên tư thế không có ý định rời đi, có lẽ phải nói là quên mất không rời đi.


Cho đến khi một luồng nóng bỏng xuyên qua lớp vải dệt truyền đến lòng bàn tay cô. Thậm chí cô còn cảm nhận được, trong lòng bàn tay cô, nó động đậy, kêu gào.

Khi muốn bỏ tay ra thì đã quá muộn, Dung Doãn Trinh nhận thấy bàn tay cô muốn rời khỏi lại ép buộc trở lại…

Lần này không phải là áp sát vào mà là nắm giữ lấy.

Bàn tay nắm giữ thứ giật giật giống như mạch đập.

Giọng nói của Dung Doãn Trinh vang lên trên đỉnh đầu Loan Hoan, kiềm chế: “Đây là hậu quả mà anh vừa nói đến!”

Đây có lẽ là một số chuyện diễn ra trong nháy mắt khiến cho đầu óc Loan Hoan trống rỗng, miệng lắp bắp: “Dung…Doãn Trinh… anh… buông tay…. anh… không được… không được quá đáng…”

“Loan Hoan, vừa nãy ở vườn hoa, không phải là anh ở lại hút thuốc.” Môi anh chạm vào vành tai của cô, giống như lời của người yêu.

Mặt bắt đầu nóng lên, tay cô bị ép chặt, Loan Hoan có ý giãy dụa, lại bị đè chặt.

“Nếu như!” Âm thanh nghiến răng trên đỉnh đầu: “Nếu muốn hậu quả càng trở nên nghiêm trọng, em có thể tiếp tục.”

Ngoan ngoãn, không dám động thêm, chỉ có điều, vật trong lòng bàn tay càng lúc càng nóng rực khiến chân Loan Hoan như nhũn ra.

“Em nghe cho anh, người phụ nữ này.” Nghiến răng biến thành tiếng hít thở. “Nếu em muốn đêm nay được yên ổn thì hãy giả vờ ngoan ngoãn cho anh.”

“Được, được rồi, em biết rồi, Dung Doãn Trinh.” Giọng nói khô khốc trả lời.

Sau khi trả lời xong, Loan Hoan thật muốn chôn mình đi, cô cho rằng thời khắc này, tình trạng bị động này là của một người phụ nữ đồng trinh.

Dung Doãn Trinh buông tay cô ra, cúi đầu nhìn cô.

Loan Hoan quay mặt đi, thận trọng thu tay về, Dung Doãn Trinh buông cô ra, xoay người.

“Dung Doãn Trinh.”

Loan Hoan nói với theo bóng lưng của Dung Doãn Trinh, mang theo một chút tâm tình không cam lòng, cô muốn đem ba chữ Dung Doãn Trinh kêu đến giòn tan, bằng cách này để lấy lại một chút mặt mũi, nhưng nghe có vẻ vẫn là một bộ dạng vô cùng ngu xuẩn.

Dung Doãn Trinh dừng bước, quay đầu.

Lúm đồng tiền dài như ẩn như hiện.

“Thế nào? Có thể? Kỳ thực là em muốn gây thêm rắc rối?”






Bình luận

Truyện đang đọc