HỎA TINH HOÁN ĐỊA CẦU

Lớp 12-6, trong giờ nghỉ trưa, rất nhiều nam sinh vây quanh Tống Tuệ Trí hỏi cô ngày hôm qua xảy ra chuyện gì.

“Chờ chút.” Tống Tuệ Trí thong thả ung dung nói.

Các nam sinh nhìn mặt nhau.

Cô tìm thấy một cây bút và quyển vở trên bàn Trần Hạo Vĩ, mở trang giấy trắng ra, thử mực vài lần, cô mở miệng: “Hôm qua lúc tao ngất xỉu, đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói trầm ấm ổn định.

Các nam sinh trao đổi ánh mắt, chần chừ không dám nói.

Dáng vẻ điềm đạm và giọng điệu bất thường thật sự không giống với tác phong thường ngày của Trần Hạo Vĩ. Nhưng mái tóc sành điệu rối bù, chân mày rậm, ánh mắt sắc bén thì đúng là của Trần Hạo Vĩ.

Một nam sinh tên Chu Châu bước đến khoác vai Tống Tuệ Trí: “Vĩ ca, bọn tao đưa mày tới phòng y tế!”

Tống Tuệ Trí liếc mắt nhìn cánh tay của Chu Châu, chỉ chăm chú quan sát chứ không nói lời nào.

Bầu không khí lạnh đi vài giây.

Chu Châu để ý tới ánh mắt của cô, do dự bỏ tay xuống, sau đó lại sờ lên trán cô: “Vĩ ca, mày bị ấm đầu à?”

Tống Tuệ Trí hất đầu qua một bên, gạt tay cậu ta xuống, quay đầu lại đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, Chu Châu hơi mất tự nhiên, chỉ há hốc mồm không nhả được chữ nào.

“Tao chẳng sao cả. Bọn mày nói đưa tao xuống phòng y tế? Bác sĩ nói thế nào?”

Tống Tuệ Trí viết vài từ khóa xuống giấy:

Sân vận động

Bóng rổ

Phòng y tế

Bác sĩ

Bạn học Chu Châu ngay khi vừa khôi phục khả năng ngôn ngữ của mình: “Bác sĩ, bác sĩ nói mày chỉ ngủ thôi!”

“Sau đó thì sao? Bác sĩ có kiểm tra gì không?”

Chu Châu gãi đầu: “Chắc có, tao cũng không rõ lắm. Vĩ ca, mày ngủ lâu quá, bọn tao còn đưa mày về nhà.” Cậu nở nụ cười gượng gạo.

“Vậy Tống Tuệ Trí thì sao?” Tống Tuệ Trí hỏi tiếp, giọng nói ẩn chứa ý quan tâm.

Chu Châu khó tin nhìn cô, “Vĩ ca không phải chứ! Con nhỏ béo chết tiệt đó, nếu không phải cô ta chọi bóng vào mày thì sao mày té xỉu được! Ờm, không có gì, hình như cũng ngủ luôn… Mày còn quan tâm cô ta?!”

Lúc này, một nam sinh có dáng người nhỏ con chen tới, Tống Tuệ Trí nhận ra đây là người đã ngăn cản Trần Hạo Vĩ hôm trước, ánh mắt cô lóe lên tia thăm dò.

Cậu ta gãi gãi đầu, giọng nói ấp a ấp úng: “Hạo Vĩ ca, Tống Tuệ Trí cũng ngất xỉu, bọn tao đưa cô ta tới phòng y tế, bác sĩ nói cô ta chỉ đang ngủ thôi.”

Tống Tuệ Trí ngước mắt hỏi cậu, bộ mặt rất khó lường: “Mày đưa à?”

Cậu ta mất hết dũng khí hó hé.

Chu Châu vỗ đầu cậu ta một cái: “Chuột, dám làm phải dám chịu chứ! Con nhỏ béo kia nặng chết phải không?”

Sau đó cậu lại choàng vai cậu ta nói: “Không lẽ mày để ý nhỏ đó? Chuột ghê ta, gu mặn đấy!”

Chuột siết chặt nắm đấm, vùng vẫy thoát khỏi nanh vuốt của Chu Châu, nhưng vẫn e dè nhìn Tống Tuệ Trí: “Ừ, tao nhờ đứa khác đưa đi. Sau đó lại cùng mấy đứa bên lớp 1 đưa nhỏ về nhà.”

Tống Tuệ Trí thờ ơ quăng một câu “ờ”, hỏi tiếp: “Bác sĩ có kiểm tra gì cho nhỏ không?”

Chuột khẽ lắc đầu, tuy hơi hoang mang vì mình được buông tha nhưng cậu vẫn không dám hỏi thêm.

Tống Tuệ Trí phất tay, mấy cậu nam sinh chung quanh biết ý đều lui ra, rất có phong thái một đám đàn em nghe lời của bọn xã hội đen.

Cô không để ý tới nhóm nam sinh nữa, chỉ nhìn chăm chú vào tờ giấy.

Sân vận động: Nơi té xỉu, đã thử nghiệm, không thành công.

Bóng rổ: Vật tiếp xúc, đã thử nghiệm, không thành công.

Phòng y tế: Nơi tiếp xúc? Cần điều tra!

Bác sĩ: Tiếp xúc với thuốc? Dụng cụ? Cần điều tra!

Trên đường về nhà: Phương tiện giao thông? Cần điều tra!

Nhà: Giường? Rơi vào trầm tư.

Rốt cuộc là sao? Cô ôm ngực tự hỏi…

Các bạn cùng lớp nhìn vẻ mặt u ám của Trần Hạo Vĩ, ngay cả âm lượng lúc tán dóc cũng giảm nhiều lần so với bình thường.

**

Lớp 12-1, tiếng chuông giữa giờ vang lên.

Trần Hạo Vĩ ngóc đầu dậy, khuôn mặt có mấy vết hằn đỏ do nằm lâu trên bàn, cậu mất kiên nhẫn nhìn nữ sinh đang chắn tay trước mặt mình.

“Này. Tuệ Trí cậu muốn đi vệ sinh ư! Đợi chút, tớ cũng đi nữa!” Nữ sinh cười với cậu.

Trần Hạo Vĩ lắc đầu một cách ngầu lòi theo thói quen, nhưng lại bị mái tóc dài thượt của Tống Tuệ Trí hất thẳng lên mặt!

Mái tóc rũ rượi trông hệt như Sadako lúc bò ra khỏi màn hình TV.

“Phiền chết đi được! Người gì đã béo mà tóc còn dài!”

Trần Hạo Vĩ hùng hổ lướt qua cô bạn nữ sinh, bỏ mặc cô nàng ngây ngốc đứng đó, mặt tràn trề nghi hoặc: “Tuệ Trí bị gì vậy? Tới tháng à?”

“Đói chết mất!”

Cậu bước đến căn tin trường, tự hỏi hôm nay bản thân bị gì vậy? Tại sao lại ngoan ngoãn nghe lời xúi quẩy của Tống Tuệ Trí lên lớp chứ!

Chắc chắn cô ta đã bỏ thuốc độc cho mình.

Đám học sinh giỏi này lúc nào cũng mưu ma chước quỷ!

Anh đây éo care!

Trần Hạo Vĩ đi đến căn tin mua một đống đồ ăn, mặc kệ chuông giữa giờ kết thúc, cậu bước tới ghế khán đài trong sân vận động ngồi xuống, ngửa đầu hất mái tóc dài ngoằng của Tống Tuệ Trí ra sau đầu, bắt đầu xé bao nilon của ổ bánh mì, bụng sôi ùng ục.

**

Suốt ngày hôm nay, mới đầu Tống Tuệ Trí còn kiên nhẫn, nhưng cái lớp 12-6 quả thật quá ồn ào, ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của cô, hơn nữa cô cũng không mang theo sách dạy nấu ăn để tiêu khiển, nguyên buổi học hoàn toàn khó chịu.

Đến giữa trưa, cô đi đến phòng y tế thu thập tin tức, đến chiều quả thật đứng ngồi không yên nữa, cô nói với cậu nam sinh tên Chuột: “Tao có việc đi trước, có gì mày xin phép giùm tao, nói tao bị bệnh rồi.”

Chu Châu giật nảy mình: “Vĩ ca mày yếu quá! Làm liều chút đi Vĩ ca ơi! Từ khi nào mà mày còn biết xin nghỉ phép thế? Gì cơ? Muốn đi chơi bóng rổ à! Tao cũng muốn đi!”

Bóng rổ?!

Sao có thể?!

Ai thèm chơi cái môn thể thao ướt đẫm mồ hôi!

Tống Tuệ Trí khó chịu nhăn đôi lông mày rậm lại, cười ha ha phun ra một chữ “NO!”, sau đó xoay người đi khỏi cửa lớp.

Chu Châu sững sờ, tóm lấy Chuột nói về dáng vẻ vừa nãy của Tống Tuệ Trí: “NO! Bà mẹ nó Vĩ ca đẹp trai vãi! Ngầu đét!”

Cậu ta làm mặt quỷ: “NO!”



**

Sân vận động.

Dưới cái nắng gay gắt, rốt cuộc Tống Tuệ Trí cũng tìm được bóng râm che mát, cô ngồi xuống nhìn dáng người quen thuộc đang chơi bóng trên sân, có chút ngẩn ngơ.

Hóa ra mình chơi bóng rổ là cái dạng như này.

Ừm, còn chơi rất khá!

Nhìn mồ hôi trên cái thân thể kia, cô cũng bất giác giơ tay lau mấy giọt mồ hôi vô hình trên trán.

Trần Hạo Vĩ đang chơi trên sân đến mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cậu cố gắng thực hiện động tác ba bước lên rổ, tuy có kĩ thuật tốt nhưng cơ thể béo tròn này không hề chịu nghe lời cậu.

Nhảy không lên, chạy cũng không xong.

Tư thế úp sọt ngày xưa của anh giờ còn đâu!

Bây giờ ngay cả dẫn bóng cũng khó khăn!

Con mẹ nó bực mình thật chứ!

Chạy hai bước đã thở hổn hển, phía trước còn có hai khối ngực.

Đúng là vướng víu tay chân của anh mà!

Thấy Tống Tuệ Trí đi tới, cậu ném trái bóng sang một bên, thở hồng hộc nhấc đôi chân nặng nề về phía cô.

Tống Tuệ Trí lật vở ra, nói thẳng trọng tâm: “Tôi đi tới phòng y tế. Bác sĩ ngày hôm qua nói nhịp đập và hô hấp của chúng ta bình thường, không có tình trạng hôn mê, chỉ là ngủ sâu quá thôi. Lúc đo huyết áp cũng ở trạng thái bình thường. Ban đầu định đánh thức chúng ta nhưng không thành công. Ờ, đúng rồi, cậu còn ngáy khò khò, bác sĩ càng khẳng định chúng ta chỉ là đang ngủ, sau đó bảo bạn học đưa về nhà.”

“Phương tiện giao thông để về nhà là xe taxi. Trong nhà của tôi và cậu không có người ở, bọn họ khiêng chúng ta lên giường rồi đi về.”

Trần Hạo Vĩ lắng nghe say sưa, thất thần ngồi xuống.

Tống Tuệ Trí chỉ vào những từ khóa mấu chốt trên quyển vở, cố gắng phân tích cho cậu hiểu, lâu lâu lại nhìn vào mặt cậu: “Khả năng sân vận động và bóng rổ gây ra chuyện hoán đổi linh hồn, tôi nghĩ xác suất rất thấp, hơn nữa lúc sáng chúng ta từng thử nghiệm rồi, không hiệu quả. Kết quả kiểm tra ở phòng y tế đều bình thường, không có gì đặc biệt. Lúc các bạn học đưa chúng ta về nhà, chúng ta đã đường ai nấy đi, cho nên tôi nghĩ quá trình hoán đổi diễn ra ở phòng y tế. Có lẽ, trong lúc chúng ta chìm sâu vào giấc ngủ, một vài loại tần số sẽ khớp nhau, linh hồn kết nối, sau đó hoàn tất quá trình trao đổi…”

Người ta nói khi đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất.

Mặc dù cơ thể của Trần Hạo Vĩ vẫn ngấp nghé ở ranh giới giữa thiếu niên và người đàn ông trưởng thành, nhưng khi đặt cùng với phong thái tự tin dõng dạc của Tống Tuệ Trí cơ thể của cậu dường như phát ra ánh hào quang, thu hút Trần Hạo Vĩ đến nỗi nhìn không chớp mắt.

Hóa ra dáng vẻ có học thức của anh đây lại đẹp trai ngút ngàn như vậy!

Trần Hạo Vĩ muốn đổi về ngay lập tức để hưởng thụ cảm giác mới mẻ này, cậu ngắt lời Tống Tuệ Trí: “Vậy cậu nói đi, chúng ta đổi về bằng cách nào?”

Khuôn mặt sáng sủa anh tuấn có chút lúng túng, khiến người ta nhìn mà ngượng ngùng, tuy nhiên sau đó cô lại nở nụ cười tự tin: “Nói thật, tôi cũng chưa chắc, nhưng chúng ta đi đúng hướng rồi. Bây giờ có thể thử nghiệm phương án này, ngủ chung!”

Trần Hạo Vĩ há to miệng, mắt và mũi ép sát vào nhau, khuôn mặt chợt đỏ bừng, khóe miệng cứng đờ: “Cái gì? Ngủ chung?! Cậu dễ dãi quá rồi! Anh, anh, anh đây còn là trai tân đấy!”

**

Tại nhà Trần Hạo Vĩ, trên chiếc giường lớn của cậu.

Trần Hạo Vĩ mang theo cơ thể béo múp của Tống Tuệ Trí chiếm cứ vị trí ngủ hằng ngày của mình.

Cậu suy nghĩ miên man, quả thật chẳng ngủ được, Trần Hạo Vĩ tâm sự trong màn đêm, giọng nói trong trẻo êm dịu: “Ba mẹ cậu tin tưởng cậu thật, tôi bảo qua nhà bạn ngủ thì họ chấp nhận ngay, không tra hỏi gì luôn.”

Tống Tuệ Trí lười biếng đáp lời: “Ờ, do danh tiếng của tôi tốt thôi. Hôm nay biểu hiện của cậu không tồi, học được rất nhiều thứ, làm khó cậu rồi.”

Nghe câu trước cậu còn đắc ý, đến câu sau lại ôm bụng tức tối, ghét bỏ nói: “Ngủ đi.” Giọng điệu như oán phụ.

“Sao nhà cậu không có ai thế?” Tống Tuệ Trí hỏi, như thể bây giờ mới phát hiện ra điểm kì lạ này.

Chờ hồi lâu, cô tưởng Trần Hạo Vĩ đã ngủ mất tiêu, nào ngờ lại nghe thấy cậu trả lời: “Mẹ tôi mất sớm. Ba tôi thường xuyên đi công tác, không hay ở nhà.”

“À, thật xin lỗi cậu.”

Tống Tuệ Trí nghe thấy âm thanh trong trẻo quen thuộc của mình, cô khẽ run run, có chút buồn rầu không giải thích được.

Cô hơi bối rối, như thể vừa phát hiện được một bí mật nào đó.

“Dù sao nếu không đổi về được thì cậu cũng sống trong cơ thể này của tôi. Sớm muộn gì chả biết.” Trần Hạo Vĩ giả vờ dửng dưng.

Trong bóng tối, Tống Tuệ Trí không thấy biểu cảm của cậu, không hiểu sao lại mềm lòng thốt ra một câu quan tâm: “Vậy bình thường cậu ăn uống ra sao? Không phải nhà cậu có tiền à, sao không thuê người giúp việc.”

Trần Hạo Vĩ cười mỉa, giọng nói lãnh đạm: “Người giúp việc lần trước quyến rũ ba tôi, bị sa thải rồi. Chưa tìm được người mới. Mà có tìm hay không cũng chả quan trọng, cứ chu cấp tiền thẻ cho anh mày là được. Chỉ cần có tiền, cái gì cũng giải quyết ổn thỏa.”

Tống Tuệ Trí không tiếp lời, chỉ lặng lẽ thở dài.

Một đêm không mộng mị, cả hai đều có tâm tư riêng, rất lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Tống Tuệ Trí tỉnh dậy trước, sờ soạng cánh tay, vẫn đầy lông tơ.

Rốt cuộc sai chỗ nào? Chẳng lẽ do địa điểm?

Trong khi Trần Hạo Vĩ đang ngủ ngon lành, cô bước xuống cầu thang, lục tung nhà bếp lên nhưng chỉ tìm thấy bánh mì nướng, trứng gà và sữa tươi, cộng thêm một rổ rau xanh héo úa.

Căn bếp trong nhà Trần Hạo Vĩ được thiết kế theo phong cách phương Tây, sạch sẽ thoáng mát, trưng bày đủ loại thiết bị điện tử.

Tống Tuệ Trí lấy một cái chảo, sau đó tráng ít dầu ô liu, vặn nhỏ lửa, lắc đều cho dầu lan ra.

Cô tìm một cái chén, đập hai quả trứng, đổ thêm ít sữa tươi, nhúng hai mặt bánh mì nướng vào hỗn hợp trứng sữa, rồi áp lên chảo, tới khi dung dịch trứng sữa sệt lại, cô lật mặt, chiên tới lúc bánh mì vàng ươm rồi cho lên đĩa.

Cô chiên tiếp thêm khoảng ba lát bánh mì nướng kiểu Pháp như thế.

Sau đó cô chiên trứng ốp lết, chọn một vài lá rau xanh chưa héo, kẹp ốp lết và rau xanh vào hai lát bánh mì, cắt bánh mì thành hình tam giác, miếng sandwich thành phẩm trông rất hấp dẫn.

Cuối cùng, cô hâm thêm hai cốc sữa tươi, đặt thức ăn lên chiếc bàn dài, bắt đầu ăn một mình.

Bụng Trần Hạo Vĩ réo um sùm, ngửi mùi thức ăn, cậu bước xuống lầu.

Lúc này đây, Tống Tuệ Trí đang thủng thẳng ăn sáng, động tác tuy từ tốn nhưng chẳng mấy chốc đã nuốt sạch cả lát bánh mì.

Trần Hạo Vĩ ba chân bốn cẳng phóng nhanh xuống lầu, dùng bàn tay mập mạp của Tống Tuệ Trí cầm lát bánh mì nướng kiểu Pháp, ngồi ăn ngấu nghiến.

Trần Hạo Vĩ chẳng thèm ngẩng đầu, cậu nuốt một lát bánh mì nướng, lại uống thêm hai ngụm sữa, lúc này mới khoan khoái thở ra: “Tống Tuệ Trí, cơ thể cậu mau đói thật! Mới sáng mà đói chết anh rồi!”

Không đợi cô đáp lời, cậu gãi gãi đầu, lúng túng nói: “Tống Tuệ Trí, không ngờ cậu nấu ăn cũng được phết.” Nghĩ ngợi một chốc, cậu lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn!”

Cơ mà thâm tâm cậu lại không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Từ khi mẹ qua đời đến nay, cậu chưa từng có cơ hội được ăn bữa sáng phương Tây nào ngon như thế này nữa.

Trái tim cậu bỗng mềm nhũn, có chút cảm giác chua xót.

Cậu lấy thêm một lát sandwich, cúi đầu che đi viền mắt đỏ ửng, nhai nhồm nhoàm.

Tống Tuệ Trí im lặng quan sát cậu, ăn xong phần của mình thì uống sữa tươi. Cô dựa theo nguyên tắc giải quyết việc chung mà nhắc nhở cậu ta: “Khỏi cần cảm ơn. Tiện tay thôi. Ăn xong nhớ dọn dẹp lại. Tôi không thích bừa bộn đâu đấy.”

Khốn nạn!

Biết ngay mà Tống ba chỉ làm sao tốt bụng đến nỗi nấu ăn miễn phí cho mình chứ!

Anh đây vậy mà phải tự rửa chén sao!

Thôi bỏ đi, ăn chùa nên nương tay vậy.

Cậu nhìn Tống Tuệ Trí đứng dậy, bất giác cảm thấy có gì đó không đúng lắm, mãi một phút sau mới phản ứng lại được: “Đậu móa! Chưa đổi về nữa!”

Tống Tuệ Trí lườm cậu ta, ánh mắt lóe lên tia khinh bỉ cực rõ.

Trần Hạo Vĩ tức tối đứng bật dậy, nhưng chỉ thấy thân hình cao ráo của Tống Tuệ Trí biến mất nhanh khỏi nhà bếp.

Cậu hung hăng cắn mạnh miếng sandwich, quét sạch phần ăn còn sót lại của bữa sáng.

Hừ! Tống Tuệ Trí! Cậu chờ đó!

**

Tống Tuệ Trí vẫn luôn tin rằng linh hồn bắt nguồn từ thể xác.

Suy nghĩ và trí tuệ của cô chính là linh hồn, nhưng sự thật là não bộ, tủy xương và hệ thần kinh trung ương của cô đang bị một dạng năng lượng bí ẩn nào đó chi phối. Đến khi chết đi, năng lượng này sẽ dần tiêu tan, linh hồn cũng theo đó biến mất.

Nhưng bây giờ, hiện thực trần trụi đã chứng minh rằng suy nghĩ của cô đã sai.

Linh hồn hoàn toàn có thể tồn tại mà không cần thể xác!

Tuy không biết linh hồn của Trần Hạo vĩ có sống tốt trong thể xác của cô không nhưng các cơ quan chức năng vẫn hoạt động bình thường.

Mà linh hồn của cô lại mắc kẹt trong thể xác của Trần Hạo Vĩ…

Vậy rốt cuộc hai người đã hoán đổi linh hồn trong điều kiện nào thế?

Vậy cô có kiểm soát được linh hồn của mình không? Hay linh hồn đã tự động kết thông?

Rốt cuộc thì cô và Trần Hạo Vĩ có điểm gì giống nhau?

Tại sao chỉ có hai người bọn họ gặp chuyện chứ?



Cô vừa đọc tài liệu vừa tự vấn, chốc chốc lại đánh dấu kí hiệu.

Ánh nắng ban mai rọi vào mái tóc đen nhánh của cô, trên người tỏa ra hào quang ôn hòa, tuấn tú như thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh.

Đến trưa, chuông nghỉ giữa buổi reo lên, trước khi học sinh lớp 12-1 đi ăn cơm, Tống Tuệ Trí đến cửa lớp gọi Trần Hạo Vĩ ra ngoài bàn bạc.

“Tống Tuệ Trí, cậu đi ra đây.”

Bộ dạng tuấn tú lười nhác tựa vào cửa sổ, mắt sáng như sao nhìn chằm chằm thân hình mũm mĩm quen thuộc, cô tự gọi tên mình, cái này hết sức vi diệu rồi!

Lớp 12-1 trước giờ luôn yên tĩnh bỗng dưng nổ tung, mọi người đều nhìn chòng chọc về phía cơ thể của Tống Tuệ Trí.

Có nhầm không vậy?

Trần Hạo Vĩ đi tìm Tống Tuệ Trí?

Hôm nay mặt trời mọc hướng nào thế?

Khương Nhiễm Nhiễm nổi giận đùng đùng.

Cô ta liếc nhìn thân hình béo tròn của Tống Tuệ Trí chậm chạp lết ra cửa, trên mặt là vẻ mất kiên nhẫn, hằn học rời khỏi lớp.

Tống Tuệ Trí và Trần Hạo Vĩ vừa đi vừa nói: “Tôi nghiên cứu rồi. Có thể là do sai địa điểm. Địa điểm sai dẫn đến từ TSi. Chúng ta không chung một tần số. Vậy nên hôm nay tôi muốn đến phòng y tế thử nghiệm chút. Tôi sẽ cố gắng khôi phục hiện trường như bữa trước. Trước tiên hỏi bác sĩ ngày hôm đó kiểm tra cho chúng ta. Lúc tan học, chúng ta kiểm tra lại hết, sau đó sẽ ngủ ở phòng y tế, thử nghiệm này có được không.”

Trần Hạo Vĩ nghi ngờ nói: “Rồi sao vào được phòng y tế? Không phải sau khi tan học thì cửa bị khóa à?”

Tống Tuệ Trí toát lên vẻ tự tin, quay qua nhìn cậu nói: “Cậu khỏi lo chuyện này, tôi thu xếp rồi. Tìm nơi máng chìa khóa, thu hút sự chú ý của bác sĩ phòng y tế, dụ họ ra ngoài rồi cầm chìa khóa đi. Tôi nói cái này là muốn hỏi cơ thể của cậu, chiều nay ra ngoài được không?”

Trần Hạo Vĩ, trán đầy mồ hôi.

Làm sao tìm được nơi máng chìa khóa?

Làm sao thu hút sự chú ý của bác sĩ?

Bị phát hiện thì phải làm sao?



Trong não cậu có vô vàn dấu chấm hỏi. Cậu muốn hỏi từng câu một, nhưng khi tưởng tượng đến cảnh bị ánh mắt khinh bỉ ấy của bản thân liếc xéo, Trần Hạo Vĩ nuốt nghẹn xuống tất thảy, hất tung mái tóc dài của Tống Tuệ Trí một cách phong độ, gật đầu nói: “Không thành vấn đề. Thầy cô quen chuyện anh đây cúp tiết rồi. Cậu đi học hoài mới là lạ đó!”

Tan học buổi chiều, Trần Hạo Vĩ lẻn vào phòng y tế, Tống Tuệ Trí đợi từ lâu, nhìn thấy cậu định đi vào liền nói: “Chờ thêm hai mươi phút nữa đi. Lần này phải chính xác đến từng phút.”

Trần Hạo Vĩ suy nghĩ rất lâu, không nhịn được hỏi: “Cậu lấy chìa khóa bằng cách nào thế?”

“Không phải tôi nói với cậu rồi à? Thu hút sự chú ý của họ, sau đó…”

Trần Hạo Vĩ xua xua bàn tay múp míp: “Được rồi, bỏ đi, tôi không hỏi nữa.” Trần Hạo Vĩ ngã xuống giường, cả người như hình chữ X.

Tống Tuệ Trí nhìn chiếc giường của cậu: “Chính là cái giường này. Hôm đó tôi được đặt trên cái giường này.” Nhìn vào máy đo huyết áp, cô đếm ngược thời gian.

Năm, bốn, ba, hai, một…

Tống Tuệ Trí đứng bên cạnh Trần Hạo Vĩ, cô vươn ngón tay áp vào mạch để đo nhịp đập của cậu.

Cô quấn vòng bít của máy đo huyết áp vào cổ tay cậu, đeo ống nghe và quan sát số đo.

Trần Hạo Vĩ giả chết nằm trên giường bệnh, mặc cô chạm tới chạm lui trên cơ thể mình.

Mặc dù đã quen với cổ tay béo ú của Tống Tuệ Trí nhưng cách làm của Tống Tuệ Trí khá chuyên nghiệp, cậu không hiểu sao Tống Tuệ Trí có thể học được trong thời gian ngắn.

Lúc nhắm mắt lại, cậu cảm nhận được bàn tay thô ráp của Tống Tuệ Trí lướt qua, cậu hơi nhột, đến cả trái tim cũng xôn xao.

Cậu mở vội đôi mắt, thô lỗ nói: “Cậu để ý giùm anh một chút! Nhột chết anh mất!”

Tống Tuệ Trì “ờ” vô cảm, xuống tay nhẹ nhàng hơn.



Sáng hôm sau Trần Hạo Vĩ tỉnh lại trước.

Trước khi mở mắt, cậu sờ sờ bụng mình, vẫn mềm mại.

“Hầy”, cậu bước xuống đất, lay tỉnh Tống Tuệ Trí đang nằm trên giường bên cạnh.

Tống Tuệ Trí mở mắt, chạm vào cánh tay của mình, khi phát hiện chưa đổi về, lần đầu tiên trong đời cô lâm vào trạng thái hoang mang.

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Cô vô thức vuốt mái tóc dài của mình, nhưng ngón tay lại trống trơn.

Ờ quên, hiện tại tóc đang ngắn.

Cô vò mái tóc ngắn, dùng cặp mắt ngây thơ nhìn khuôn mặt tràn đầy mong chờ của Trần Hạo Vĩ: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Hay là chúng ta thử dò xét lại toàn bộ quá trình tối qua nha?”

Thâm tâm cô đang gào thét về khả năng mình đã đi nhầm hướng.

Thôi kệ đi, nể tình Trần Hạo Vĩ, cô sẽ làm hết sức mình.

Ngày hôm sau, sân bóng rổ, cùng nói chuyện, cùng hành động, phòng y tế, cùng nhau kiểm tra, cùng nhau đi ngủ, tất cả đều mô phỏng lại chính xác đến từng phút…

Bình luận

Truyện đang đọc