Trần Hạo Vĩ không tin vào mắt mình, cậu cởi quần để lộ hai cái đùi trơ trọi, một lần nữa bước chân trần lên chiếc bàn cân.
Chỉ giảm 200g…
“Tuệ Tuệ…”
Mẹ Tống mang bánh quẩy và sữa đậu nành đặt trên bàn ăn, ngước đầu nhìn con gái: “Giảm nhiều không con?”
“Không ạ.” Trần Hạo Vĩ buồn rầu trả lời, cậu nhanh chóng kéo quần vào rồi chạy về phòng.
Thoăn thoắt mấy cái liền mặc xong.
Mặc dù giới tính của cơ thể này giống với mẹ Tống nhưng cậu vẫn có chướng ngại trong lòng, mỗi lần thay đồ sẽ tránh mặt mẹ Tống.
Ờ, với ba Tống cũng thế nữa.
Cậu rề rà ngồi trước bàn ăn, cầm bánh quẩy lên, do dự vài giây rồi bỏ xuống.
“Mẹ, sau này con không ăn bánh quẩy nữa.”
Mẹ Tống cười tủm tỉm: “Được. Giảm cân rất khó phải không? Sau này mẹ nấu cháo trắng trứng muối cho con nhé? Thêm chút cải chua nữa.”
“Dạ, cảm ơn mẹ ạ.”
Trần Hạo Vĩ kiềm chế không cầm chiếc bánh quẩy, tiếp tục nhẫn nhịn.
Cậu tự hỏi mình đã dùng thuốc chống suy giáp lâu vậy rồi mà sao vẫn chưa thấy tác dụng gì thế…
Trần Hạo Vĩ chưa bao giờ phải lo nghĩ về vấn đề cân nặng, nếu lỡ hôm nào ăn nhiều quá, cậu chỉ cần chơi một trận là cân bằng được rồi.
Cơ mà cơ thể của Tống Tuệ Trí rất lạ, lúc tập thể dục thì ra rất ít mồ hôi, còn khi vận động xong thì đói chết lên chết xuống.
Ặc, đống thịt này dính người quá.
Thôi kệ, dù sao anh đây cũng đói muốn chết rồi.
Cơ mà hình như cái gì chui vào cơ thể cậu ta cũng đều có thể biến thành mỡ ấy.
Uống nước thôi cũng tích mỡ, câu nói này quả là đúng với trường hợp của Tống Tuệ Trí…
Tuy Trần Hạo Vĩ muốn bỏ cuộc, nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt không ngoài dự đoán của Tống Tuệ Trí, cậu liền lập tức dồn hết sức lực.
Hừ! Cậu cứ chống mắt lên xem anh đây đi!
“Mẹ, con không đến lớp nữa, con muốn tập trung giảm cân. Nghe nói châm cứu có tác dụng, con muốn thử ạ.”
Mẹ Tống gật đầu, bắt đầu nói dông dài: “Tuệ Tuệ à, con thật sự nghĩ thông suốt rồi. Con gái mà béo quá, sau này không dễ tìm đối tượng đâu. Cho dù con không muốn tìm đối tượng, thì đối với sức khỏe cũng không tốt. Con thích gì thì cứ làm nấy, ba mẹ sẽ ủng hộ con. Nếu cần tiền thì nói với mẹ.”
Trần Hạo Vĩ lắc đầu: “Không sao đâu ạ, gần đây con đi dạy cho Trần Hạo Vĩ, ba cậu ấy trả nhiều tiền cho con lắm.”
Mẹ Tống cực kì hài lòng: “Mà này Tuệ Tuệ, con đừng cố ép bản thân quá. Đi dạy như thế có mệt không?”
“Dạ không ạ, Trần Hạo Vĩ rất thông minh.”
Trần Hạo Vĩ tranh thủ khoe khoang chỉ số IQ của bản thân: “Cậu ấy hiểu nhanh lắm.”
**
Trong khoảng thời gian này, Trần Hạo Vĩ đã thấy thoải mái hơn với cơ thể của Tống Tuệ Trí.
Không được, nói miệng chi bằng hành động.
Cậu đã sớm triển khai phương án châm cứu.
Bây giờ khắp người đều là kim châm, toàn thân nhức nhối nằm không yên được.
Tống Tuệ Trí ngồi một bên, thích thú quan sát cậu.
“Trên người cậu có khoảng hai mươi cây kim đúng không? Cảm giác thế nào?”
Trần Hạo Vĩ trừng mắt: “Đau, nhột.”
“Có cảm giác rực lửa không?”
“Đương nhiên là không.”
Cuối cùng cũng xong rồi.
Bác sĩ rút kim ra, đỡ Trần Hạo Vĩ đang đau mình nhức mẩy ngồi dậy: “Con gái à, con phải kết hợp với chế độ ăn uống thì mới có hiệu quả. Hoặc là phải tập thể dục nhiều lên. Con hãy học tập mấy cô cậu trẻ tuổi bây giờ, rảnh rỗi một cái là liền chạy nhảy vận động. Đừng trách bác nói thẳng thừng quá, người con nhiều mỡ, chủ yếu là do lười.”
Tống Tuệ Trí đứng kế bên ồ lên: “Thế nhân cười ta vì ta quá điên rồ, ta cười thế nhân vì không nhìn thấu ta.”
Trần Hạo Vĩ lườm Tống Tuệ Trí, còn không phải do cậu hại anh sao!
Ở đó mà châm chọc anh.
Cuối cùng, bác sĩ nghiêm túc giao tờ giấy cho Trần Hạo Vĩ: “Con nên chú tâm vào chế độ ăn uống hằng ngày của mình. Tốt nhất là làm theo mấy điều trên tờ giấy này, có thế mới hiệu quả được.”
Tống Tuệ Trí ngó vào tờ giấy, cô thầm cười trộm, không có ý kiến.
Trần Hạo Vĩ nhét tờ giấy A4 vào túi trong như nhét kinh thánh, cậu theo sau Tống Tuệ Trí ra ngoài.
“Cậu về nhà nghiên cứu thực đơn của bác sĩ đi. Tôi đảm bảo với cậu, chỉ cần dựa trên thực đơn này, khỏi cần châm cứu cũng giảm cân được.”
Trần Hạo Vĩ nửa tin nửa ngờ, cậu lấy tờ giấy ra đọc từng chữ một.
Móa! Biết ngay mà!
Mỗi ngày phải ăn ít, buổi tối chỉ được uống nước lọc và ăn rau cải luộc, không thêm chút xíu dầu mỡ nào.
Cứ kiên trì như vậy trong một thời gian thì cân nặng cỡ nào mà không giảm được!
Mà cái này để suy dinh dưỡng hay giảm cân, nhìn một cái là biết!
Anh đây còn tưởng chỉ cần châm cứu thôi là xong rồi…
“Tiền cũng trả rồi, tôi sẽ ăn uống bình thường, để coi châm cứu có tác dụng không!” Trần Hạo Vĩ bực bội nói.
Biến thành Tống Tuệ Trí lâu như vậy, Trần Hạo Vĩ bắt đầu hối hận vì trước đây mình xem thường người béo, hồi đó đối xử với mấy cô nàng béo thật quá tàn nhẫn!
Béo đúng là tai họa mà.
Rõ ràng anh đây đã cố gắng tập luyện, nỗ lực kiềm chế cái miệng của mình.
Vậy mà ai cũng nói mình lười.
Ai nói béo chính là do lười chứ?!
Chỉ là quá trình trao đổi chất diễn ra chậm thôi!
Còn có người nói béo chính là ngu ngốc.
Không thấy anh được tuyển thẳng vào đại học TOP 1 sao?
Ờ, cứ cho là nhờ Tống Tuệ Trí…
Là hot boy của trường nhiều năm, Trần Hạo Vĩ chưa bao giờ thông cảm cho Tống Tuệ Trí, đến tận bây giờ mới hiểu nỗi khổ của cô gái béo này. Từ hot boy của trường, Trần Hạo Vĩ vô duyên vô cớ biến thành nàng béo, rốt cuộc cũng tự mình trải nghiệm sự gian khổ của cô rồi.
Dù bề ngoài Tống Tuệ Trí tỏ ra không để tâm đến những lời đàm tiếu của người ngoài, nhưng biết đâu lại âm thầm rơi nước mắt lúc không có ai…
Trần Hạo Vĩ nghĩ thầm.
Anh quyết định rồi!
Vì cách mạng hữu nghị của hai ta, anh sẽ giúp cậu giảm cân!
Thế là từ đó, tuy sợ đau nhưng Trần Hạo Vĩ vẫn tới chỗ châm cứu hết lần này đến lần khác, quên bẵng cơn đau đớn trong đợt trị liệu.
Lần gần đây nhất lên cân, chỉ tuột có 1,5kg!
“Còn nói một tháng giảm ít nhất 2,5kg! Hoàn tiền đi!” Trần Hạo Vĩ bặm trợn trả giá với bác sĩ châm cứu.
Bác sĩ từ tốn nói: “Con có làm theo thực đơn của bác không?”
Trần Hạo Vĩ lắc đầu.
Bác sĩ ngó cô, chậc chậc hai tiếng: “Con gái à, giảm cân thì phải có chút nghị lực chứ, sao nói giảm là giảm liền được! Con xem thực đơn của bác đi, trên đây viết rõ ràng, tuân thủ theo thực đơn của phòng khám, đảm bảo một tháng giảm 5kg! Chút yêu cầu này mà con còn không làm được, chậc chậc, sao mà giảm cân được hả con!”
Trần Hạo Vĩ trừng mắt: “Ông lừa tôi. Nếu tuân theo thực đơn của phòng khám, thì chắc cơ thể tôi đã mất sạch nước với đường rồi, chờ tới lúc được phép ăn uống bình thường, có lẽ tôi đi chầu trời mất…”
“Giảm đường rồi mới có thể giảm cân! Cơ thể con chứa nhiều đường quá, làm gì đến lượt giảm mỡ chứ…”
Trần Hạo Vĩ thấy không đúng lắm nhưng không biết phản bác như thế nào, ước gì có Tống Tuệ Trí miệng lưỡi như dao ở đây, bạt bạt bạt bạt ném ra một đống số liệu cho người khác xem để người ta giận đỏ mặt tía tai không khác gì con bò hung hăng, tức đến phì khói.
“Con gái à, nghe nói thành tích học tập của con tốt lắm. Giảm cân không phải cứ dùng đầu óc là được đâu. Con cần phải có nghị lực. Con phải tàn nhẫn với bản thân mình! Không thì thử đợt trị liệu khác xem sao? Con nhìn đi, chẳng phải cũng giảm 1,5kg rồi ư? Mặc dù giảm chậm nhưng ngược lại hiệu quả rất tốt!”
Bác sĩ châm cứu lại bắt đầu quảng cáo ba hoa.
Trần Hạo Vĩ phán như đinh đóng cột: “Không cần!” Nói đoạn, cậu co giò bỏ chạy.
Ước gì bây giờ có Tống Tuệ Trí ở đây để trút giận.
Đệt!
Sao có thể vô vọng vậy được…
Châm cứu không hiệu quả, Trần Hạo Vĩ bắt đầu tìm cách khác.
Cậu lục tung toàn bộ các cách giảm cân ở trên mạng.
Nào là thuốc giảm cân, trà giảm cân, gói giảm cân…
Nhìn mà hoa cả mắt, muốn mua về dùng thử xem sao.
Nhưng cậu cũng biết, những thứ đồ giảm cân này sẽ không trị tận gốc, lâu dài còn phản tác dụng.
Hầy! Cậu thở dài, đóng trang web lại.
Giảm cân nào có lối tắt chứ.
Vẫn nên kiểm soát chế độ ăn uống và vận động nhiều hơn.
**
Dạo này Tống Tuệ Trí thường hay dõi theo Trần Hạo Vĩ, nhìn thấy mỗi ngày cậu đều tập thể dục lành mạnh, ăn ít chất béo và calo, trong lòng cô dâng lên một nỗi xúc động khó tả.
Về mặt nào đó, Trần Hạo Vĩ khiến người ta nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.
Đồng thời, cô ngẫm lại chính bản thân mình, phải chăng bởi vì đã quen với chiến tích trăm trận trăm thắng, duy chỉ có chuyện giảm cân là thất bại nên cô mới luôn tránh né vấn đề này bấy lâu nay?
Trong khoảng thời gian chiếm dụng cơ thể của Trần Hạo Vĩ, cô cũng cảm thấy có cơ bắp săn chắc đúng là khỏe khoắn thật.
Lúc này, cô đang nằm trên giường của Trần Hạo Vĩ chờ “thằng em” bình tĩnh lại.
Nhớ buổi sáng đầu tiên thức dậy sau sự kiện hoán đổi, cô tự tin bước vào phòng tắm, lịch sự ngồi trên bồn cầu, đặt cái ấy xuống, sau đó ra sức rặn.
Ra đi ra đi ra đi, cô gấp tới mức mặt mày đỏ bừng, tóc tai bù xù như ổ gà, thế mà vẫn không ra được!
Cô tiếp tục rặn, rặn tới nỗi hết hơi, nhưng mẹ nó không ra là không ra!
Mặc dù Tống Tuệ Trí trời sinh bình tĩnh nhưng một khi bí tiểu cũng không thể nào giữ nổi cho mình cái đầu lạnh.
Nhưng Tống Tuệ Trí vẫn là Tống Tuệ Trí, cô đếm từ một tới mười, rồi đếm ngược từ mười về một, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
Cái ấy rốt cuộc cũng chịu ra.
Cô thở dài một hơi, cần cổ đỏ lừ dần dần mờ đi, cô kéo quần lên rồi đi rửa tay, sau đó bay lên mạng tìm hiểu chuyện vừa xảy ra.
Thì ra là vậy, con trai đi vệ sinh không thể ngồi trên bồn cầu!
Kể từ đó, mỗi sáng thức dậy Tống Tuệ Trí đều niệm kinh:
“Chúng sinh có phiền não, phiền não là đau khổ. Phiền não không tự sinh tự diệt, không bẩn không sạch, không tăng không giảm. Hữu hình sinh vô hình, vô năng sinh hữu năng, mà tồn tại trở về với hư không…”
Niệm mười mấy câu, rốt cuộc đã bình tĩnh lại, cô bắt đầu lết xác vào nhà vệ sinh.
Than ôi!
Con trai cũng có lúc tốn thời gian thật…
Xài cơ thể khỏe mạnh của người ta, nhìn người ta vất vả tập luyện cơ thể cho mình, mặc dù Tống Tuệ Trí thấy giảm cân rất mất thời gian nhưng cô cũng có chút áy náy.
Vì vậy, cô quyết định giúp đỡ Trần Hạo Vĩ.
“Tôi thiết kế chế độ ăn kiêng cho cậu, không tuần nào lặp lại luôn. Ngoài ra còn có các bài vận động, bao gồm cường độ và thời gian tập luyện. Đều dựa vào thể trạng của tôi. Mỗi tuần chúng ta sẽ đo lại cân nặng. Đây chỉ là bản thử nghiệm, đã tính toán kết quả lí tưởng nhất. Đợi đến lúc cậu hành động sẽ điều chỉnh lại tiến trình cho sát với thực tế.”
Trần Hạo Vĩ cầm chồng kế hoạch dày cộp trên tay mà nổi da gà.
Tống Tuệ Trí đang xem mình là chuột bạch à?
…