HOA TRONG GƯƠNG VÔ TÌNH GẶP NGƯỜI


Tối hôm đó, hoàng cung mở yến tiệc, chính là để chào đón sứ giả và công chúa của Lan quốc.
Mục Vân Kiêu cũng là một nhân vật chính trong yến tiệc này nên càng không thể vắng mặt.

Nhưng hắn không chỉ đến một mình mà còn dẫn theo Phương Nghi, để nàng hầu hạ hắn.
Cả buổi chỉ tập trung uống rượu, ai kính rượu thì cạn chén, không xem ca vũ cũng chẳng để ý đến những người xung quanh.
Chỉ lạ một điều là, yến tiệc đã được bắt đầu từ lâu nhưng chẳng thấy mặt mũi của công chúa Lan quốc đâu, chỉ thấy sứ giả của Lan quốc.

Mọi người bình thường đã tò mò, bây giờ lại càng tò mò về vị công chúa nàng hơn.
"Vương gia, người đừng uống rượu nữa, ăn ít gì đi." Nàng vừa nói vừa gắp vào bát cho hắn một ít thịt.
"Được, nghe nàng." Hắn bỏ ly rượu xuống và ngoan ngoãn ăn thức ăn do nàng gấp, còn nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Thái hậu và hoàng thượng thấy cảnh này vô cùng bất mãn nhưng ở yến tiệc có nhiều người, không tiện lên tiếng.
Chợt, bát vương gia lại cười cười, nói: "Thất ca, vị tỳ nữ đó của huynh ngoan ngoãn thật, đệ rất thích, huynh cho thể cho đệ mượn một lát không?"
Mục Vân Kiêu cau mày nhìn hắn ta rồi nắm chặt lấy tay nàng một cách công khai: "Lo uống rượu của đệ đi."
Bát vương gia nhún vai, miệng vẫn cười cười một cách kì lạ.
Còn mấy vị bá quan thì có chút khó hiểu, không ngừng xì xào.


Trước đây họ cũng đã từng nghe nói thất vương gia rất sủng một tỳ nữ, còn đặc biệt đối xử ân cần, nhưng bọn họ cũng chỉ nghĩ là hắn đang nhất thời nổi hứng.
Nhưng đến nay cũng đã lâu lắm rồi, vậy mà hắn vẫn còn hứng thú với nàng?
Trong đầu bọn họ đặt ra một câu hỏi, tỳ nữ lúc trước và tỳ nữ bây giờ là một hay là hai người khác nhau?
Cơ mà cho dù thế nào thì cũng không thể tùy hứng như vậy được, huống hồ sứ giả của Lan quốc vẫn còn ở đây.
Ca vũ lui xuống, mọi người vẫn đang bàn tán không ngớt, nhưng khi âm nhạc lại nổi lên một lần nữa, một cô nương áo lụa thướt tha, đỏ rực với tấm rèm che mặt bước vào, tất cả đều im lặng.
Nàng ta di chuyển vô cùng uyển chuyển và thướt tha, rực rỡ như một đoá tường vi xinh đẹp.

Chỉ với đôi mắt đã có thể thu hút đến vậy, nàng ta thật sự là vũ cơ sao?
Đột nhiên, nàng ta di chuyển đến chỗ của Mục Vân Kiêu, nàng ta mỉm cười sau tấm rèm che mặt và nhìn hắn bằng ánh mắt sắc sảo, cố tình lướt một tấm lụa qua mặt hắn, mùi hương thơm ngát khiến người ta say đắm.
Nhưng hắn lại chẳng có phản ứng gì, còn cau mày khó chịu.

Nhìn sang Phương Nghi thì hắn thấy nàng đang nhìn vũ cơ đó không rời mắt.
"Đẹp đến vậy sao?"
Nàng vô thức gật đầu: "Ừm, có cảm giác như là thần tiên tỷ tỷ vậy, ước gì thiếp cũng có thể xinh đẹp như tỷ ấy."
"Không cần ước, nàng xinh đẹp hơn nàng ta nhiều."
Nàng không nói gì, chỉ nhìn hắn rồi mỉm cười qua loa.
Sau khi điệu múa kết thúc, nàng ta tháo chiếc rèm che mặt ra, để lộ một gương mặt xinh đẹp không tỳ vết khiến mọi người đều đứng ngồi không yên, không ngớt lời trầm trồ khen ngợi.

Nàng hành lễ với thái hậu, hoàng thượng...!là nghi thức của Lan quốc.
"Thần nữ Mộc Ninh Châu, tham kiến thái hậu, hoàng thượng."
Thái hậu và hoàng thượng đều tỏ ra hài lòng, bảo nàng ta đứng dậy vào chỗ ngồi, cùng tham gia yến tiệc.

"Tỷ ấy...!là công chúa Lan quốc?"
Phương Nghi cảm thấy đồn không hề nói quá, Mộc Ninh Châu thật sự là sắc nước hương trời, sự xinh đẹp tuyệt trần của nàng ta khiến nàng cảm thấy choáng ngợp và khó chịu.
Thấy nàng có vẻ không vui, hắn liền nắm chặt lấy tay nàng, định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên Mộc Ninh Châu lại kính rượu hắn.

"Nghe danh thất vương gia đã lâu, hôm nay gặp mặt quả là không sai tí nào.

Thậm chí còn oai phong hơn cả lời đồn.

Không biết Ninh Châu có vinh dự uống cùng vương gia một chung không?"
Thấy hắn cứ im lặng, hoàng thượng liền lên tiếng nhắc nhở: "Thất đệ!"
"Đương nhiên là được." Hắn nâng ly rượu lên, không chờ nàng ta đã một hơi uống cạn.

Còn đặt mạnh ly rượu xuống tỏ rõ thái độ.
Nhưng Mộc Ninh Châu không có biểu cảm khó chịu nào, chỉ mỉm cười.
Bát vương gia thấy vậy liền nói: "Công chúa đừng hiểu lầm, thất ca trước giờ vẫn cọc cằn như vậy.

Hay là để ta uống với công chúa một chung."
"Được."
Từ nãy đến giờ Mục Vân Kiêu vẫn đang nắm chặt tay nàng, sắc mặt âm u rất khó coi.

Hắn vốn dĩ rất ghét những bữa tiệc như thế này, vậy mà hôm nay còn xuất hiện vị công chúa của Lan quốc, càng khiến hắn khó chịu.
"Chàng...!không sao chứ?
"Không sao?"

"Vị công chúa đó...!chàng thật sự không thích?"
"Không thích."
"Nhưng vị công chúa ấy...!xinh đẹp như vậy, còn vô cùng tài giỏi, chàng thật sự không động lòng một tí nào?" Nàng vừa rót rượu cho hắn vừa nhỏ giọng hỏi, không dám nhìn thẳng mặt hắn.
Đột nhiên hắn đến gần nàng, nhếch mép đầy đắc ý: "Nàng là đang muốn thăm dò ta?"
"Không có, thiếp...!thiếp chỉ là..."
"Phương Nghi của ta không cần lo." Hắn ghé sát vào tai nàng, nói lời ám muội: "Ta chỉ cứng được với nàng thôi."
Nàng đỏ mặt, mím chặt môi, căng thẳng đến mức rót tràn rượu ra ngoài khiến hắn vô cùng khoái chí.
Mộc Ninh Châu nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút khó chịu.

Rõ ràng phụ hoàng của nàng ta nói, hắn không gần nữ sắc nhưng bây giờ nàng ta lại nhìn thấy hắn đang cười đùa với một tỳ nữ.
Bát vương gia liếc nhìn qua nàng rồi lại nhìn Mục Vân Kiêu nâng ly rượu lên uống cạn, hắn ta có cảm giác khá thích thú, trước koa hắn ta không hài lòng với Phương Nghi nhưng bây giờ thứ hắn ta để tâm lại là Mộc Ninh Châu.

Hắn tò mò, không biết nàng ta sẽ làm thế nào, sẽ xử lý Phương Nghi ra sao, có thể khiến Mục Vân Kiêu động lòng không hay là trở thành Chu Khanh Ưu thứ hai.
Màn kịch này...!hắn ta muốn xem..


Bình luận

Truyện đang đọc