HOA TRONG GƯƠNG VÔ TÌNH GẶP NGƯỜI


Mục Vân Kiêu thật sự muốn tìm ra sự thật, hắn muốn tìm ra một bằng chứng chứng minh Tiểu Tranh là Phương Nghi.
Và hắn đã nhớ ra, trên vai phải của Phương Nghi có một vết sẹo, chỉ cần Tiểu Tranh cũng có vết sẹo ở vai phải thì sẽ chứng minh được thân phận của nàng.
Trưa hôm đó, sau khi cho Mục Vân Kiêu uống thuốc xong, nàng đã định ra sân xem thử thuốc phơi đã được chưa.

Nhưng hắn lại nắm lấy tay nàng, ánh mắt thành khẩn: "Có thể giúp ta thay thuốc cho vết thương không? Ta không biết làm thế nào."
Nàng có hơi khựng lại, sau đó rút tay ra khỏi tay hắn: "Sư huynh nói nam nữ thọ thọ bất thân."
"Chỉ là thay thuốc thôi, có nghiêm trọng đến vậy không? Hay là Tiểu Tranh cô nương đang ngại?" Hắn nhướng mày nhìn nàng.
Nàng vội vàng ngoảnh mặt đi che đi sự bối rối trong đôi mắt, trong trí nhớ của nàng, nàng là một nữ tử còn trong trắng và đặc biệt chưa từng nhìn qua cơ thể của nam nhân.
"Ta...!ta không có."
"Vậy thì cô nương trốn tránh gì chứ? Ô! Hay là cô nương sợ bị vẻ ngoài của ta mê hoặc, không cẩn thận mà thích ta?"
Mặt nàng đỏ bừng như quả cà chua, lớn giọng nói: "Ngươi đừng có mà tự luyến.

Thay thuốc chứ gì? Chuyện nhỏ.


Mau cởi y phục ra đi."
Nàng vừa dứt câu hắn đã không ngần ngại mà cởi y phục ra thật.

Nhưng nói đi phải nói lại, cơ bắp của hắn rất rõ ràng và săn chắc, vô cùng cuốn hút, khiến nàng không thể rời mắt được.
"Cô nương xin tự trọng." Hắn vừa cười vừa nói, rõ ràng là đang muốn trêu chọc nàng.
Nàng trừng mắt với hắn một cái rồi đem thuốc cùng bằng vải đến.
Ở khoảng cách gần nàng mới để ý, trên người hắn có rất nhiều vết sẹo do kiếm để lại.

Chợt tay nàng có chút run, cảm giác này, dường như là sợ, dường như là đang đau lòng.
Nàng không khống chế được bản thân, vô thức chạm vào vết sẹo đáng sợ trên ngực hắn.
Hắn không có vẻ gì là phản kháng, còn mỉm cười trêu ghẹo: "Sao vậy? Sợ nhưng vẫn tò mò à?"
Nàng vội vàng rút tay lại: "Quả nhiên sư huynh nói đúng, Mục công tử đây không phải người tốt."
"Hối hận rồi? Muốn đuổi ta đi?"
Nàng im lặng không trả lời, thực chất là đang cảm thấy không nỡ, không nỡ để hắn rời khỏi đây.

Nàng cũng không biết vì sao lại vậy nhưng...!ở hắn nàng dường như cảm nhận được một sự âm áp quen thuộc đến lạ thường.
Nàng vòng tay qua eo hắn, giúp hắn băng bí vết thương, khoảng cách này thật sự rất gần, gần đến mức nàng phải nín thở.
Còn Mục Vân Kiêu hắn lại càng cảm thấy khó chịu hơn, yết hầu hắn khẽ cử động lên xuống, hai tay siết chặt.

Hắn đang cố giữ bình tĩnh nhưng cơ thể lại không kiểm soát được mà nóng lên, hai tai cũng đã đỏ ửng.
Đột nhiên hắn gục xuống trên vai nàng, nàng định đẩy hắn ra thì hắn lại thì thào bên tai nàng: "Ta cảm thấy hơi chóng mặt."
Hoàn cảnh này khiến cho Tiểu Tranh voi cùng bối rối, không biết phải đặt tay ở đâu cho đúng chỗ.
"Tiểu Tranh!"
"Ngươi...!ngươi thấy đỡ hơn chưa?"
"Tiểu Tranh, ngươi thơm thật đấy."
Hắn hít hà mùi thơm trên cổ nàng, nhắm mắt để cảm nhận.


Hơi thở hắn phả vào cổ nàng vừa ngứa lại vừa nhột nhưng nàng lại như hoá thành một bức tượng, quên luôn cách cử động.
Nhân lúc này, hắn nắm lấy cổ áo nàng, nhẹ nhàng kéo xuống, chỉ cần nhìn thấy vết sẹo, chỉ cần trên vai phải Tiểu Tranh có vết sẹo.

"Ngươi là đang làm gì vậy?"
Đúng lúc Hạ Sâm nhìn thấy, hắn ta kéo Tiểu Tranh ra sau đó đấm cho hắn vài cú đau điếng.
"Sư huynh, sư huynh, đừng đánh nữa." Nàng nắm lấy tay hắn ta, ngăn chặn cú đấm tiếp theo của hắn ta.
"Muội còn muốn bênh vực cho hắn? Muội có biết là hắn đang muốn lợi dụng muội không?" Hạ Sâm tức giận đến mức nổi cả gân xanh trên mặt.
"Không phải như huynh nghĩ đâu, muội chỉ giúp hắn thay thuốc và băng bó lại vết thương thôi."
"Muội đi theo ta." Hạ Sâm nắm lấy cỏi tay nàng, dẫn nàng ra khỏi căn phòng này.
Mục Vân Kiêu lau đi vết máu trên khoé miệng, sau đó lại tức giận đấm tay vào vách gỗ: "Chiết tiệt! Chỉ một chút nữa thôi là được rồi."
...
Hạ Sâm dẫn nàng ra ngoài, hắn ta cố gắng kiềm chế cơn giận dữ để nói chuyện với nàng.
"Có phải muội quên lời dặn của vị sư huynh này rồi không? Muội tưởng hắn đơn giản như vẻ bề ngoài sao? Có phải khi hắn thật sự ức hiếp muội rồi thì muội mới biết sợ không?"
"Sư huynh, huynh có phải nói quá rồi không? Muội cảm thấy hắn không xấu xa như huynh nói."
Khi nàng nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Hạ Sâm thì nàng muốn biết là mình đã thật sự chọc giận hắn ta.

Vì vậy nàng né tránh ánh mắt của hắn ta, im lặng không nói chuyện nữa.
"Muội thật sự hiểu nam nhân à? Muội cho rằng một kẻ ôn nhu thì sẽ không có thú tính, thậm chí là một kẻ như hắn? Hả? Muội rốt cuộc là đang giả vờ ngây thơ hay là ngây thơ quá mức vậy?"

Hắn ta đột nhiên nắm chặt lấy hai tay của nàng, dồn nàng vào một góc: "Đã vậy, muội đoán thử xem ta đang nghĩ gì?"
Ánh mắt của hắn ta vô cùng đáng sợ, biểu cảm trên gương mặt cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống nàng khiến nàng vô cùng sợ hãi.
"Sư huynh, đừng đùa như vậy có được không? Huynh mau thả muội ra đi."
"Ta thấy muội hoàn toàn chưa biết sợ là gì, phải không? Vì ta là sư huynh của muội nên muội nghĩ ta chỉ đang doạ muội thôi phải không? Ta nói cho muội biết, nam nhân không hề đáng tin đâu, ngay cả ta, muội tốt nhất cũng đừng tin."
Nàng không hiểu Hạ Sâm đang nói gì, bây giờ nàng chỉ cảm thấy sợ hãi, không nhịn được mà đỏ mắt.
Dáng vẻ nhỏ bé, mỏng manh, yếu đuối này của nàng khiến hắn ta có chút mềm lòng và sau vài giây suy nghĩ, hắn ta đã thả nàng ra.
"Muội đi được rồi."
Nàng ngơ ngác hỏi lại hắn: "Rốt cuộc hôm nay sư huynh bị sao vậy? Muội thấy huynh có gì đó rất lạ."
"Nếu muội còn không đi thì đừng trách ta đổi ý."
Giọng hắn ta vừa trầm vừa đáng sợ khiến nàng phải rùng mình, sau đó thì vội chạy đi mất.
Tuy nàng đã đi được một lúc nhưng hắn vẫn chưa điều chỉnh được tâm trạng.
"Sao lúc nãy mình lại có ý nghĩ muốn hôn muội ấy chứ? Đúng là hết thuốc chữa mà.

Lỡ đâu sau này muội ấy sợ mình thì mình biết tính sao đây."


Bình luận

Truyện đang đọc