HOẮC TỔNG TRUY THÊ

Chương 152

Trái tim Cố Trường Khanh đột nhiên nhói lên một cái, tê tái mất một nửa.

Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt: “Cố Trường Khanh, móc mỉa tôi như thế khiến anh được lợi gì nhỉ… Khoái cảm trả thù hay sao? Nếu đúng vậy thì anh cứ việc thoải mái.”

Cố Trường Khanh cười.

Tiếp theo trên mặt hắn xuất hiện biểu cảm hung ác, hắn bước lại gần Ôn Noãn, khi hai người cách nhau một bước chân thì hắn cười nhạo thành tiếng: “Nhanh như vậy mà đã quên rồi sao? Nhanh như vậy là có thể quen biết với người đàn ông khác, lên giường với người khác hay sao?”

Lời hắn nói thô lỗ không thể chịu được, khóe mắt Ôn Noãn hơi ửng đỏ.

Dường như Cố Trường Khanh đã quên mất là ai có lỗi với ai, lại là ai phụ ai…

Cũng phải!

Loại người như hắn có biết tình cảm là gì đâu?

Loại người như hắn thì sao biết được, Ôn Noãn đã từng khát khao cuộc sống hai người bầu bạn cả đời như thế nào…

Khóe mắt Ôn Noãn ửng đỏ, cô đứng đối diện với Cố Trường Khanh trong bóng đêm.

Bọn họ từng có tình cảm suốt bốn năm trời, ít nhiều có chút lưu luyến tình xưa trong lòng, bất kể là oán hay hận!

Cách một lớp thủy tinh.

Hoắc Minh cầm một ly rượu vang đỏ, mặt mày lạnh tanh mà nhìn.

Trong mắt anh lộ vẻ không vui.

Anh không thích cảm xúc chứa chan nơi đáy mắt Ôn Noãn, có lẽ cô đã không còn yêu Cố Trường Khanh, nhưng người kia đã để lại trong lòng cô dấu vết không thể xóa nhòa.

Anh có chút tự giễu, hóa ra dục vọng chiếm hữu của anh lại mạnh mẽ đến thế, đúng là căn bệnh chung của đàn ông.

Hoắc Minh Châu đứng ở bên cạnh anh.

Cô ấy thấy Cố Trường Khanh và Ôn Noãn đứng chung với nhau, bỗng nhiên có chút bất an, lẩm bẩm mà nói: “Anh, sao Cố Trường Khanh vào Ôn Noãn lại đứng chung với nhau thế kia? Bọn họ nhìn…”

Hoắc Minh hy vọng cả đời này em gái mình sẽ không biết chuyện.

Anh nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia, nói dối không chớp mắt: “Quên rồi à? Lần trước Cố Trường Khanh không chịu cứu Ôn Noãn, Ôn Noãn ghi hận hắn, chắc hắn cũng không ưa gì Ôn Noãn.”

“Hóa ra là vậy!”

Hoắc Minh Châu chấp nhận cách giải thích này.

Nhưng thật ra cô ấy lại muốn hỏi một chuyện khác: “Anh, Ôn Noãn không phải là bạn gái của Khương Duệ sao? Sao giờ lại biến thành bạn gái của anh rồi?”

Hoắc Minh cười xòa: “Anh theo đuổi được cô ấy trước Khương Duệ, sao đây, có vấn đề hả?”

Hoắc Minh Châu kỳ quái mà liếc anh một cái.

Sau đó cô ấy nũng nịu nói: “Nhất định là anh ưa gương mặt xinh đẹp của cô ấy đúng không.”

Hoắc Minh không hề phủ nhận.

Anh kéo em gái lại gần, nhẹ nhàng ôm Hoắc Minh Châu, gác cằm lên đầu cô ấy, cười khẽ: “Không phải em nói cô ấy cup C, lại còn nấu ăn ngon, tính tình ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, em còn muốn biết gì nữa?”

Hoắc Minh Châu rất ghét bỏ anh.

Bình luận

Truyện đang đọc