“Tôi không có!”
“Trong lòng cô còn nghĩ tới hắn?”
“Tôi không có!”
…
Hoắc Minh rút tay về nhàn nhạt cười một cái.
Anh nói: “Tôi tin tưởng sự đảm bảo của cô giáo Ôn.”
Ôn Noãn vừa khó chịu vừa tức giận, dựa vào gì mà Hoắc Minh đối xử với cô như vậy?
Nhưng cô không dám phát tác, chỉ dám nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: “Hoắc Minh, anh là đồ khốn kiếp!”
Anh cũng không tức giận, chỉ chuyên chú nhìn cô.
Hồi lâu sau Hoắc Minh mới mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu: “Cô không có lỗi gì cả, chỉ sai ở chỗ, cô quá tin tưởng vào tình yêu.”
Ôn Noãn sửng sốt một chút.
Chờ đến khi cô hoàn hồn thì Hoắc Minh đã rời đi.
…
Hoắc Minh chuyên tâm lái xe.
Anh thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy em gái mình tựa sát vào vai người đàn ông, trên khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.
Hoắc Minh cong cong khóe miệng, có chút giễu cợt.
Chiếc Continental màu vàng chậm rãi dừng trước cửa nhà hàng, Cố Trường Khanh xuống xe, hắn khom người cảm ơn Hoắc Minh. Khi hai người đàn ông mắt đối mắt mới hiểu ý đối phương.
Hoắc Minh gật đầu nhẹ một cái rồi lái xe rời đi.
Hoắc Minh Châu leo lên ngồi ghế lái phụ.
“Một cô gái phải có dáng vẻ của một cô gái, nhã nhặn một chút.” Hoắc Minh mắng em gái.
Hoắc Minh Châu xem thường.
Cô ấy kéo anh tám chuyện: “Cô Ôn kia thật quá xinh đẹp! Thật không nhìn ra Khương Duệ thích dạng như vậy… Anh, em cảm thấy cô Ôn hình như cúp C!”
Hoắc Minh hạ cửa kiếng xe xuống.
Anh đột nhiên cảm thấy thân thể có hơi nóng!
Hoắc Minh Châu vẫn đang lầm bầm lầu bầu: “Cô ấy xinh đẹp như vậy, em còn nghi ngờ cô Ôn và Cố Trường Khanh có chuyện mờ ám… May mà cô ấy là người của Khương Duệ.”
Hoắc Minh không trả lời mà chỉ tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Hồi lâu sau anh mới lạnh nhạt hỏi Hoắc Minh Châu: “Khi nào kết hôn?”
Hoắc Minh Châu có chút thẹn thùng: “Việc này còn phải nghe ý của Cố Trường Khanh, bây giờ anh ấy đang ở thời điểm tập trung vào sự nghiệp nên em cũng không dám làm phiền quá nhiều.”
Trước mặt là đèn đỏ, Hoắc Minh dừng xe lại.
Anh nghiêng người, không thèm đếm xỉa tới tình hình hiện tại: “Anh ta yêu em không?” . Ủng hộ chính chủ ?ào nga? ﹙ TrU?T ru?ện.?N ﹚
“Dĩ nhiên.”
“Anh ta yêu em cái gì?”